Đừng Rung Động Vì Anh - Chương 01

Tác giả: Kiều Diêu

Mùa đông ở Giang Thành luôn giá lạnh, mây mù xếp thành tầng che đi ánh mặt trời, thời tiết u ám khiến người ta không có tinh thần làm việc.
Nhạc Thiên Linh đứng trong hành lang chật chội, canh máy photo, bốn phía chỉ có tiếng máy móc, thế mà mặt cô lại lộ ra nét phấn khích. Mấy giây sau, cô nhìn cái đơn xin nghỉ việc chậm rãi chạy ra khỏi máy photo, thở dài nhẹ nhõm.
Một tuần trước, Nhạc Thiên Linh nộp đơn xin nghỉ việc. Hôm nay là thứ ba, cô đã nộp đơn qua mail, chỉ cần đi xin chữ ký của các bộ phận là có thể chính thức nghỉ việc. Vì vậy, cô thông báo cho mọi người trong group chat một tiếng.
Nhạc Thiên Linh: Mọi người ơi, em xin nghỉ việc rồi ạ. Hôm nay đã làm xong tất cả thủ tục, tuần sau không đi làm nữa. Cảm ơn mọi người đã giúp em trong khoảng thời gian qua!
Môi trường công ty trò chơi không nghiêm như mấy chỗ khác. Cô vừa nói ra, đồng nghiệp bốn phía không trả lời tin nhắn mà tập trung nhìn vào bàn làm việc nơi cô đang đứng.
“Cái gì? Em nghỉ việc à?”
“Đang tốt đẹp sao phải nghỉ?”
“Sắp hết năm rồi sao em còn xin nghỉ?”
“Sắp làm hoạt động giáng sinh mà? Em chưa phác thảo nhân vật xong mà sao đã từ chức rồi?”
Quá nhiều người hỏi, Nhạc Thiên Linh không thể trả lời từng người một, cô đành nói sơ qua: “Em phải về trường làm luận văn, sau đó có lẽ sẽ về quê xin việc.”
Vấn đề “về quê xin việc” đang được rất nhiều người ngồi ở đây cân nhắc, thế nên bọn họ cũng không hỏi nữa. Có người cảm thấy kinh ngạc với quyết định của cô, người đó quay đầu hỏi một người khác, “Tổ trưởng, sao chị không nói gì hết vậy?”
Chuyện từ chức Nhạc Thiên Linh không báo trước cho các đồng nghiệp khác biết. Tổ trưởng là người duy nhất biết cô muốn xin nghỉ việc, dù sao cô cũng phải xin chữ ký của cô ta trước.
Với tính cách của tổ trưởng, việc cô ấy không nói chuyện này cho người khác biết làm Nhạc Thiên Linh bất ngờ.
“Chị nghĩ đây không phải chuyện gì lớn.” Tổ trưởng sửa sửa tóc mái, bình thản nói, “Vậy tối nay mọi người cùng nhau đi ăn đi. Coi như là tiệc chia tay.”
Nhạc Thiên Linh nghe vậy, không trả lời ngay. Phải nói lý do đầu tiên khiến cô rời xa công việc này chính là vì tổ trưởng.
Chẳng biết là do ăn cơm một mình thì không tiêu hóa nổi hay sao mà cứ động một chút là đề nghị toàn tổ đi ăn chung. Người nào không đi thì bị cả tổ kéo lại kỳ kèo, đả thông tư tưởng, làm như không tham gia là không chịu hợp tác, phải nghe giảng dạy mấy tiếng đồng hồ.
Lúc đầu Nhạc Thiên Linh nghĩ, mình chỉ mới là sinh viên năm tư, chưa tốt nghiệp đại học, phải tôn trọng tiền bối, không nên chọc giận người ta để chuốc phiền toái, cộng thêm việc đồng nghiệp tới mời, cô chỉ đành hy sinh thời gian nghỉ ngơi cá nhân để đi ăn chung.
Nhưng bây giờ thì…
Nhạc Thiên Linh cười, “Không cần đâu ạ, cảm ơn mọi người.”
Cô tháo thẻ làm việc xuống, bỏ vào trong túi xách, nhìn chằm chằm tổ trưởng. Cặp mắt kia đen nhánh sâu thẳm, lông mi dày, cho dù không trang điểm vẫn thu hút ánh nhìn, rất phù hợp để thể hiện hàm ý —— đã từ chức rồi, bỏ qua cho tôi đi.
Nhưng tổ trưởng dường như không hiểu suy nghĩ Nhạc Thiên Linh, cô ta còn lấy điện thoại ra bắt đầu chọn chỗ ăn: “Cái tiệm cá nướng dưới lầu thế nào? Muốn có chỗ phải xếp hàng, để tôi lấy số trước.”
Ngón tay cô ta nhẹ nhấn mấy cái, sau đó ngẩng đầu cười híp mắt nói với Nhạc Thiên Linh: “Có khi đây lại là lần cuối cùng ăn chung với cả tổ, sau này em nhớ giữ liên lạc.”
Nhạc Thiên Linh không nói thêm gì. Cô cũng không muốn nhìn cô ta thêm cái nào nữa. Cô cầm đơn xin nghỉ việc, ra khỏi phòng.
Công ty giải trí HC là một công ty trò chơi thành lập được khoảng 3 năm, không lớn, các hạng mục không phức tạp lắm, cũng không phải cạnh tranh giành hợp đồng.
Cô chỉ cần cầm đơn đi tới các phòng ban xin chữ ký, cuối cùng xin con dấu của phòng HR là được.
Bây giờ mới ba bốn giờ chiều, Nhạc Thiên Linh thong thả đi vào phòng giải khát rót một ly cà phê, ngồi dựa vào cửa sổ, tâm trạng phấn khích. Cô mở điện thoại ra, kêu gào trong group chat ký túc xá đại học.
Bánh Quai Chèo: Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!!!!! Tao phải về ký túc xá nằm ba ngày ba đêm!!! Chơi game ba ngày ba đêm!!!
Bánh Quai Chèo: Tao muốn ăn đồ quán ba ngày!!! Đừng đứa nào đòi đi ăn với tao!!!
Chỉ một lúc sau, bạn cùng phòng của cô, Ấn Tuyết đã nhắn lại.
Ấn Tuyết: Mày cười nhỏ thôi, tao ở trung tâm thương mại mà còn nghe thấy mày cười đây này.
Ấn Tuyết: Nhưng mà mày quyết định thật rồi à? Không suy nghĩ thêm sao?
Ấn Tuyết: HC tốt biết bao nhiêu, đãi ngộ cao vậy mà, bao nhiêu người muốn vào có được đâu. Năm nay trường mình đi phỏng vấn mấy chục người mà chỉ có mày được nhận thôi đấy.
Ấn Tuyết: Tao cảm thấy cái khuyết điểm kia của công việc, mày có thể vì tiền mà nhịn chút cũng được.
Như đã nói, bất mãn của Nhạc Thiên Linh với cái công ty HC này không nhỏ chút nào. Tổ trưởng luôn luôn chiếm dụng thời gian sau khi tan làm của nhân viên, chủ biên có khiếu thẩm mỹ lạ thường, tổ viên làm được nhưng cứ muốn người khác hỗ trợ, còn có máy điều hòa mùa hè chạy 15 độ mùa đông chạy 30 độ.
Không ở trong đó sẽ không biết những “chuyện vụn vặt” này ђàภђ ђạ người ta bao nhiêu.
Nhạc Thiên Linh vốn là một cô sinh viên cần mẫn, nhưng từ khi tới đây làm, có lúc cô còn không muốn gội đầu. Nghĩ tới tương lai mờ tối, Nhạc Thiên Linh quyết định dừng lại kịp thời. Dù sao cũng không phải nuôi gia đình sống qua ngày, cô cần gì phải tự ђàภђ ђạ mình.
Mặc dù thỉnh thoảng cô có như một con cá muối*, nhưng cũng là một con cá muối có mơ ước.
* Cá muối là cá (khô) ướp muối. Tức là cá ૮ɦếƭ rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã ૮ɦếƭ. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra. (Theo: Bạch Ngọc Sách)
Cô học mỹ thuật nhiều năm, rồi một lòng với ngành công nghiệp trò chơi, đương nhiên muốn có một môi trường làm việc tích cực.
Mà HC, lời nhiều nhưng không bền.
Mỗi tựa game được phát hành đều dựa theo khung sườn của game sẵn có, sau đó nhanh chóng đưa ra thị trường, cũng nhanh chóng flop; hạng mục nào gặp may thì có thể cầm cự hai ba năm, tiền bạc thì vẫn chảy vào túi nhưng Nhạc Thiên Linh luôn không hiểu, mình tốn biết bao nhiêu năm học mỹ thuật, bây giờ rốt cuộc lại đang làm gì?
Trong group chat, một người bạn cùng phòng khác cũng trả lời tin nhắn.
Phương Thanh Thanh: Haizz, công ty nào mà không giống nhau chứ? Chỉ cần đi làm thì đều phải vượt khổ ải như nhau, dù gì tiền lương của HC cũng cao mà.
Bánh Quai Chèo: Đừng hòng khuyên tao, công ty mà có chơi lớn, cho tao thêm mười lần tiền lương tao cũng không ở!
Nhắn xong câu này, Nhạc Thiên Linh sảng khoái đi vào thang máy.
Nơi đầu tiên đi xin chữ ký là bộ phận hành chính.
Cửa thang máy mở ra, nụ cười trên mặt Nhạc Thiên Linh còn chưa tắt đi thì cô đã nghe thấy tiếng gào thét phát ra từ phòng làm việc của giám đốc quản lý nhân sự.
“Muốn ông đây nhường ghế?! Mấy người điên rồi à? Còn muốn làm về game nữa hay không?!”
“Thằng nhãi đó còn chưa dứt sữa! Con mẹ nó chưa có bằng tốt nghiệp đại học mà cũng đòi ngồi vào ghế của ông?!”
“Con mẹ nó mấy người sỉ vả ai đó?! Ông đây không làm nữa!!!!”
Ngay sau đó, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đạp cửa ra, nổi giận đùng đùng đi vào thang máy. Giám đốc cũng đi ra, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ há miệng rồi thôi, ông ta quay đầu đóng cửa phòng làm việc.
Nhạc Thiên Linh nhìn ngây người. Tới từ chức mà có thể ngầu như vậy à?
Trong lúc cô ngây người, Trần Nhân, nhân viên HR, phụ trách về quá trình thôi việc của cô đi tới, kêu lên.
“Nhạc Thiên Linh? Em làm hết thủ tục chưa?”
“Vẫn chưa, em đang định đi tới phòng hành chính.”
Nhạc Thiên Linh quay đầu nhìn người đàn ông kia, hỏi, “Đấy là bộ phận nào thế ạ?”
Trần Nhân vừa hay rảnh rổi, cô ấy vừa mua một ly cà phê lên, đứng cạnh nói chuyện phiếm với cô.
“Không phải bộ phận phát triển game mobile của em đâu, là bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 đó.”
“Hả?”
Nhạc Thiên Linh kinh ngạc trợn to hai mắt, “Người của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 sao lại ồn ào làm căng như vậy ạ?”
Nhạc Thiên Linh ngạc nhiên là bởi vì ở HC, “bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9” là phòng ban vô cùng đặc thù.
Nói tới cái ngành này, không thể không kể về lịch sử phát triển của Giải trí HC.
Bà chủ là một người chỉ mới hơn ba mươi tuổi, kinh qua vô số khó khăn. Thời phổ thông chị ấy đã từng trốn học chơi game, gia đình phải quất nát ba cây phơi đồ mới chỉnh lại được nề nếp của chị chủ.
Vất vả tốt nghiệp đại học, gia đình nghĩ rằng họ không cần lo lắng nữa, ai ngờ chị ấy từ chối tất cả lời đề nghị, nói phải làm về trò chơi. Lần này ba mẹ chị chủ giận đến mức mém xíu là tim ngừng đập, ba cây phơi đồ nữa lại ra đi vô ích, cuối cùng hai bên cắt đứt quan hệ.
Nhưng mà câu chuyện lại đi về phía hơi đoản hậu. Chị chủ này ôm nhiệt huyết muốn tạo ra một thế hệ game 3A* mới ở Trung Quốc, nhưng phát hiện khách hàng thượng đế lại chỉ nạp tiền vào trò đào vàng.
* game 3A đồng nghĩa với những kiệt tác, những tác phẩm chất lượng cao, đầu vào cao và thu lại lợi nhuận cao.
Sau nhiều lần thất bại, mém chút nữa là ra chân cầu ở, chị chủ đã nghĩ ra một cách để “cứu nước”.
—— phát triển game mobile, kiếm tiền nhanh, nuôi mơ ước.
Mà cái team chịu trách nhiệm cứu lấy mơ ước đó dĩ nhiên chính là bộ phận vi diệu trong công ty – “bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9”. Không giống những bộ phận khác, từ cái tên thôi đã thấy đủ qua loa lấy lệ rồi.
“Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9” cũng không phải là bộ phận đứng thứ chín trong HC.
Như chúng ta biết, Tám Đại Nghệ Thuật là để chỉ hội họa, kiến trúc, điêu khắc, âm nhạc, văn học, kịch, điện ảnh, nhảy múa.
Mà trò chơi điện tử bị phân biệt, không được thế giới công nhận, được gọi với một cái tên tôn trọng là “nghệ thuật thứ chín”.
—— “Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9” cứ như vậy mà xuất hiện.
Nó đã thành lập ba năm, nằm ở tầng cao nhất của công ty. Bọn họ giống như một cái tổ chức thần bí vậy, mặc dù dùng chung tòa nhà, cùng cơ cấu nhưng tách biệt với các bộ phận khác, có hệ thống làm việc độc lập, cũng không bao giờ xuất hiện trong các hoạt động nhóm của công ty.
Quan trọng là bọn họ chưa có sản phẩm nào đạt cấp thành phố. Nói cách khác, bọn họ không có áp, lực, công, việc!
Nhạc Thiên Linh không quen ai trong bộ phận này nhưng điều đó không khiến cô không ghen ghét.
Đây là một đám người tài năng, được chị chủ tuyển vào làm với lương cao, để toàn công ty nuôi bọn họ, để bọn họ xài một đống tiền, hao một đống của mở đường cho một thế hệ trò chơi mới.
Chắc chắn là chị chủ thiên vị nhóm người này. Thế nên cô không hiểu tại sao ông anh kia lại cáu gắt lên với giám đốc nhân sự như vậy.
“Em nghĩ bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 là nơi ăn không ngồi rồi à?” Trần Nhân uống một hớp cà phê, chậm rãi nói, “Đã bảy tháng rồi bộ phận đó không có tiến triển gì, gặp công ty khác là họ đã phải cuốn chăn cuốn nệm đi rồi.”
Vừa nói, cô ấy vừa nghiêng người nhìn Nhạc Thiên Linh, ánh mắt sâu xa, “Nhưng chị chủ có tình người, không đuổi đi, chỉ tốn công sức đi tìm một người quản lý có tầm khác thôi.”
Nhạc Thiên Linh nhíu mày, bày tỏ mình nguyện ý tiếp tục nghe tiếp, Trần Nhân không giấu diếm nói, “Quản lý mới cũng còn nhỏ tuổi, hình như xấp xỉ tuổi em…”
Móa. Đầu óc cô tê dại. Xấp xỉ tuổi cô, vậy là vừa tốt nghiệp đại học, thậm chí có khi còn chưa tốt nghiệp. Còn nhỏ như vậy đã giữ chức điều hành phòng trò chơi 3A, hèn gì ông anh kia tức giận như vậy.
Đây là làm nhục người khác mà, trừ khi người nọ là một thiên tài. Cơ mà người thuộc bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 thì ai mà không là thiên tài?
“Thế nên…” Trần Nhân đột nhiên vỗ vai cô, “Cái thế giới này tàn nhẫn như vậy đấy, anh trai kia cũng từng tung hoành trong giới game, hành nghề mười mấy năm, thu được biết bao nhiêu thành tích, nhưng chỉ cần làm mãi một hạng mục không xong thì lập tức sẽ bị sóng sau đập ૮ɦếƭ. Thế nên chị khuyên em cẩn thận suy nghĩ, đừng để thời gian nhảy việc làm trễ tương lai.”
“Vâng, cám ơn chị Nhân Nhân, em đi đóng dấu tiếp đây ạ.”
“…”
Thủ tục xin nghỉ việc làm rất thuận lợi, chỗ nào trên tờ đơn cũng đã có chữ ký. Nhạc Thiên Linh hít sâu một hơi, khuôn mặt vui tươi đi tìm Trần Nhân đóng mộc đỏ. Trần Nhân nhìn cô vui vẻ như vậy, cô ấy cảm thấy thật đáng tiếc.
Vì thiên về mỹ thuật nên phong cách vẽ tranh của Nhạc Thiên Linh rất được lòng bà chủ, tranh của cô nhận được chỉ số yêu thích tốt nhất trong số các nhân viên. Nếu cô ấy nghỉ việc, bà chủ lại muốn mấy cô tìm một người giống như Nhạc Thiên Linh thì phiền lắm. Hơn nữa Trần Nhân cũng thích cô nữa.
Vì vậy, trước khi đóng dấu, cô ấy hỏi lần nữa: “Em đã nghĩ kĩ chưa? Em mà nghỉ thì trong ba tháng tới muốn trở lại công ty làm việc cũng không được đâu, nếu em không tìm được công việc tốt hơn thì làm sao? Bây giờ em hối hận thì chị còn có thể giúp em bỏ thủ tục.”
Hối hận?
Nhạc Thiên Linh cười lắc đầu, “Không đâu ạ, em đã nghĩ kĩ rồi.”
Đã nói đến mức này rồi Trần Nhân cũng hết cách, cô ấy mở ngăn kéo ra tìm con dấu.
Lúc này, Nhạc Thiên Linh đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có một cái bóng đen. Cô nghiêng đầu, lúc ánh mắt nhìn qua bên cạnh, tất cả suy nghĩ dừng hoạt động, chỉ có tim là đập nhanh hơn.
Không biết Cố Tầm đã đứng cạnh cô từ lúc nào. Anh mặc áo khoác dù màu đen càng làm dáng người cao ngất, lại bị bóng đèn chiếu xuống, trong tích tắc, Nhạc Thiên Linh cảm thấy vi diệu.
Ánh đèn sáng đến mức nhức mắt. Nhạc Thiên Linh nhìn gò má anh.
Cố Tầm không để ý tới người bên cạnh, lúc nhân viên hỏi anh tới làm gì, anh giơ một tờ A4 ra.
“Tôi tới nộp đơn, bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9.”
Vừa nói xong, mấy người trong phòng quản lý nhân sự đang làm việc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung trên người Cố Tầm.
Có người chính là thế, cho dù cúi đầu, mặt khuất sáng, không nhìn thấy được nét tinh xảo trên khuôn mặt, nhưng từ khí chất thì vẫn có thể thu hút người khác. Ánh mắt của mọi người trong văn phòng có thể chứng minh kết luận này.
Lúc nãy anh lại còn nói: “bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9.” Người hôm nay muốn tới xin vào nơi đó làm thì chỉ có quản lý mới, người “chưa có bằng tốt nghiệp đại học”.
Nữ nhân viên duy nhất đứng đối mặt với Cố Tầm kinh ngạc một lúc, xác định mình không nghe nhầm, vội vàng bắt đầu kiểm tra tờ đơn xin.
Lúc này, Cố Tầm mới để ý thấy có một ánh mắt cứ chăm chăm nhìn anh. Anh nghiêng đầu, lúc nhìn thấy Nhạc Thiên Linh, khuôn mặt anh có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng không phải vui mừng, chân mày chỉ hơi nhướng lên một chút.
“Sao cậu ở đây?”
Nhạc Thiên Linh bỗng nhiên sực tỉnh. Cô đang suy nghĩ xem mình phải nói như thế nào thì Cố Tầm đã thôi không nhìn nữa, đưa tay nhận lấy tờ giấy nhân viên đưa. Rất hiển nhiên, anh không tò mò tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Nhưng Cố Tầm không biết, chỉ một giây phút ngắn ngủi này thôi, thế giới trong đầu Nhạc Thiên Linh đã lộn xộn lung tung beng.
Thì ra Cố Tầm là người trong miệng ông anh kia. Như vậy HC đúng thật là một công ty tốt!
Không đi! Đánh ૮ɦếƭ cô cũng không đi!
Nhưng mà….
Đợi tới lúc Nhạc Thiên Linh nhớ ra tại sao mình đứng ở đây, quay đầu nhìn về phía mặt bàn thì…
Trần Nhân đã đóng lên tờ đơn xin nghỉ việc của cô một cái mộc đỏ tươi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc