Tô Nặc không biết mình được đưa đi đâu. Chỉ biết rằng sau khi tỉnh dậy, toàn thân đều bị trói chặt trên giường. Cảm giác đau nhức truyền khắp cơ thể. Tô Nặc muốn kêu cứu nhưng miệng đã bị bịt chặt, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào.
Xung quanh tối đen như mực khiến Tô Nặc không thể thấy rõ được đây là đâu. Cả tay và chân đều bị trói chặt ở bốn góc giường, cô hiện tại là đang bị thế nào đây??
" Cạch "
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một vóc dáng hết sức cao lớn bước vào mang theo một luồng khí lạnh tựa băng tuyết.
Vì rất tối nên Tô Nặc không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia. Chỉ biết rằng đó là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, cường ngạnh.
Cảm nhận được cặp mắt sắc bén của anh ta nhìn mình, Tô Nặc không khỏi run lên.
Người đàn ông kia từng bước tiến đến chỗ Tô Nặc. Dưới ánh trăng mờ nhạt, khuôn mặt tuấn mĩ dần dần hiện ra.
Tô Nặc vừa nhìn thấy liền lập tức mở lớn hai mắt, dường như không tin vào những gì mình vừa thấy.
....Là anh ta... Người đàn ông 8 năm trước.
Người đàn ông kia nhận ra sự biến hoá trong ánh mắt Tô Nặc, khoé miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt anh tuấn càng trở nên u ám.
Tô Nặc há miệng, rất muốn nói chuyện với anh ta, rất muốn hỏi anh ta là ai. Thật khó chịu! Cô đang vô cùng khó chịu!!
- Tô Nặc - Anh cúi người, vóc dáng cao lớn áp sát cơ thể Tô Nặc, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
Tô Nặc trợn mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú trước mặt, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng lên xuống.
Anh ta... Sao lại biết tên cô? Không thể nào.
Người đàn ông kia cười nhạt, vươn tay gỡ khăn bịt miệng Tô Nặc xuống. Tô Nặc chỉ chờ có thế, lập tức nói lớn :
- Anh là ai? Vì sao biết tên tôi? Tại sao lại đưa tôi tới đây?
Anh ta dường như phớt lờ câu hỏi của Tô Nặc, môi mỏng khẽ trượt qua cái cổ trắng ngần của cô, cắn một miếng.
- Aaa~ - Tô Nặc sợ hãi kêu lên.
Anh ta... Anh ta muốn gì?...
- Không ngờ... - Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng mang theo tia châm chọc - Cô lại chính là vợ của Hứa Quân Nhiễm.
Lời nói của anh khiến đầu óc Tô Nặc nhất thời không kịp thích ứng. Cái gì mà cô chính là...?
- Anh... - Tô Nặc khó khăn mở miệng, cơ thể bị người đàn ông kia giữ chặt dưới thân - Anh... quen chồng tôi??
Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, không lập tức trả lời câu hỏi kia, bàn tay bắt đầu phiêu du trên cơ thể Tô Nặc.
- Buông tôi ra - Tô Nặc không muốn bản thân lại như trước, cứ như vậy mà rơi vào trầm luân cùng anh ta.
Hiện tại cùng 8 năm trước không giống nhau. Cô bây giờ là phụ nữ đã có chồng... Không thể để loại chuyện này xảy ra...
- Buông cô? - Anh nhếch miệng cười lạnh - Vậy thì thoả mãn tôi trước đã.
Dứt lời, " toang " một tiếng, chiếc áo sơ mi hồng phấn của Tô Nặc bị anh ta trực tiếp xé rách, lộ ra áσ ɭóŧ trắng ren cùng bộ иgự¢ đầy đặn.
Tô Nặc đỏ mặt, muốn che đi cảnh xuân trước mặt nhưng hai tay đã bị trói chặt, không có cách nào cử động được. Lại thấy người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, Tô Nặc điên cuồng giãy giụa, mặc kệ cánh tay bị dây trói xiết đến tím ngắt:
- Khốn kiếp, mau thả tôi ra - Tô Nặc bi phẫn nhìn anh - Anh rõ ràng đang bắt cóc người trái phép. Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh.
- Cảnh sát? - Anh cười nhạt, vuốt ve bờ vai trắng nõn của Tô Nặc - Từ Mặc Huyền tôi là người dễ doạ vậy sao?
- Từ... - Tô Nặc kinh hãi, dường như không tin vào tai mình - Anh...là Từ Mặc... Huyền??
Người đàn ông 8 năm trước cùng cô qua đêm...chính là Từ Mặc Huyền??? Sao có thể...??
- Phải - Người đàn ông kia híp cặp mắt chim ưng nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng - Tôi chính là Từ Mặc Huyền.
Tô Nặc nắm chặt hai tay vào thành giường. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp cơ thể. Kí ức về đêm của 8 năm trước như hiện rõ mồn một trong đầu cô. Nhưng là...cảnh tượng hôm nay ở nhà hàng...đã thực sự khiến Tô Nặc khϊếp sợ người đàn ông này...
- Anh không phải là con người - Tô Nặc tức giận trừng mắt nhìn anh - Anh đã gϊếŧ người.
- Vậy sao? - Từ Mặc Huyền cười lạnh, một tay nâng cằm Tô Nặc, tay còn lại luồn ra phía sau lưng cô - Tôi sẽ cho cô biết...thế nào mới là không phải con người..
Dứt lời, Từ Mặc Huyền giật một cái, áσ ɭóŧ của Tô Nặc đã bị bay ra một góc. Bộ иgự¢ căng tròn hoàn toàn được phơi bày, dưới ánh trăng càng trở nên quyến rũ kì lạ.
Từ Mặc Huyền nhìn cơ thể cô, đáy mắt không có chút tia dao động, bàn tay to тһô Ьạᴏ nắm lấy hai bầu иgự¢ mà Ϧóþ chặt. Không dịu dàng, không lưu luyến, không nhẹ nhàng...trực tiếp tra tấn cơ thể yếu ớt của cô...
- Aaaaaa - Tô Nặc đau đớn hét lên, cắn chặt môi tới mức bật máu.
Từ Mặc Huyền... Người đàn ông này... Tại sao lại xuất hiện trước mắt cô? Tại sao lại bắt cóc cô, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô? Vì sao phải làm vậy?? Anh ta...cuối cùng hận cô cái gì??
Lẽ nào hận cô năm đó lấy đi của anh ta 500 vạn? Không. Từ Mặc Huyền không phải người đàn ông keo kiệt tới vậy... Hay là hận cô nhân lúc anh ta bị chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ©, giở trò đồi bại hòng ςướק đoạt tài sản? Cũng không đúng.. Cô lúc đó cũng là người bị hại, không thể hận cô...
Tô Nặc có vô vàn những câu hỏi muốn trực tiếp hỏi người đàn ông kia. Nhưng ngay bây giờ, sự đau đớn xích͙ ɭõa đã khiến cô ngay cả thở cũng rất khó khăn.
- Thích chứ? - Từ Mặc Huyền xoa nắn иgự¢ cô, cười châm chọc
- Khốn kiếp - Tô Nặc nghiến răng - Vì sao anh phải làm vậy??
Cặp mắt đen láy của Từ Mặc Huyền trong thoáng chốc biến đổi. Là giận dữ. Anh tóm lấy cằm Tô Nặc, sức lực so với khi nãy còn tăng lên vạn lần. Tô Nặc tưởng như cằm mình sắp bị anh ta bẻ gãy đến nơi rồi.
- Cô muốn biết vì sao?? - Anh gằn giọng, hơi thở băng tuyết bao phủ khuôn mặt Tô Nặc, ánh mắt hằn lên tia lửa - Hãy hỏi chồng của cô đi..
Nói xong, anh cúi người, kéo váy Tô Nặc, trực tiếp đem ngón tay nhét vào nơi mềm mại nhạy cảm nhất..
- Aaaaa - Tô Nặc trào nước mắt, đau đến muốn ngất đi.
Từ Mặc Huyền đối với phản ứng của Tô Nặc ngược lại cảm thấy vô cùng thoả mãn, ngón tay càng tiến vào sâu hơn..
- Cô tới cùng cũng chỉ là một người đàn bà dâʍ đãиɠ - Anh cười nhạt, rút ngón tay ra - Cơ thể rõ ràng đang không ngừng kêu muốn tôi.
- Không... - Tô Nặc nức nở, liên tục lắc đầu, sắc mặt trắng bệch...
- Phải không? - Từ Mặc Huyền cong khoé miệng, thản nhiên cởi thắt lưng, đem vật to lớn kia ra.
Bộ phận đàn ông to lớn tới doạ người, đang ngạo nghễ đứng thẳng, chiếu thẳng vào mắt Tô Nặc..
- Không... Xin anh... - Tô Nặc run rẩy, hai đùi thon thả khép chặt lại. Cô không muốn chuyện này lại xảy ra... Cô không muốn có lỗi với Quân Nhiễm.
- Không thể - Anh lạnh lùng buông lời, mạnh mẽ tách đùi Tô Nặc, thúc lưng tiến vào cơ thể cô.
Tô Nặc bất ngờ bị sự xâm phạm тһô Ьạᴏ, cắn môi nén đau đớn, không muốn kêu lên.
Không thể... Vẫn là câu nói này...
Từ Mặc Huyền càng vận sức, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Người phụ nữ này thật cứng đầu.. Dù là 8 năm trước hay bây giờ...vẫn luôn không rung động trước anh...
- Ưm - Tô Nặc cuối cùng không nhịn được bật lên tiếng kêu hết sức kiều diễm.
- Thấy chưa? - Từ Mặc Huyền vuốt ve eo nhỏ của Tô Nặc, hài lòng - Cái miệng của cô rất thật thà.
- Anh... - Tô Nặc cảm thấy máu nóng như dồn lêи đỉиɦ đầu - Mau thả tôi ra.. Cầm thú...
- Cầm thú? - Anh nhướn mi tâm, cúi sát miệng tới vành tai Tô Nặc, cắn nhẹ - Cái miệng thật biết cách mắng người.
Từ Mặc Huyền ngậm lấy vành tai non mềm mại của Tô Nặc, thắt lưng vẫn điên cuồng luân động. Anh không tin... Người phụ nữ này có thể bướng bỉnh tới cùng...
- Aaaa - Tô Nặc thất kinh, run rẩy rụt cổ lại. Vành tai là chỗ nhạy cảm của cô... Người đàn ông này...
- Từ.. Mặc Huyền... - Tô Nặc hét lên, há miệng cắn vào bả vai rắn chắc của anh.
Máu trào ra qua kẽ miệng, Từ Mặc Huyền không hề kêu đau, chỉ lập tức buông cô ra, nhìn vào bả vai đang chảy máu của mình.
- Cô luôn thích cắn người như vậy? - Từ Mặc Huyền giơ cánh tay ra trước mặt Tô Nặc - 8 năm trước còn chưa đủ?
Trên cánh tay thon dài của anh hiện lên một vết sẹo nhỏ mờ mờ, rõ ràng là vết cắn. Đây là thành quả Tô Nặc để lại 8 năm trước.
Tô Nặc nhớ ra, lại vô cùng kinh ngạc nhìn Từ Mặc Huyền, không hiểu sao trong lòng đột nhiên chua xót..
- Tôi... - Tô Nặc không biết phải nói gì, trái tim giống như bị ai đó Ϧóþ nghẹt - Anh hãy thả tôi đi..
Giọng nói đầy bi thương cùng bất lực, Từ Mặc Huyền hơi ngẩn ra. Anh vì sao lại không cẩn trọng như vậy? Phụ nữ là loại đáng để anh bận tâm sao? Hơn nữa, người phụ nữ dơ bẩn thế này...càng không xứng..
- Không bao giờ - Anh lạnh lùng buông lời, tiếp tục di chuyển тһô Ьạᴏ trong cơ thể Tô Nặc.
Tô Nặc biết bản thân dù có cầu xin như thế nào cũng không thể nữa rồi. Quân Nhiễm... Em xin lỗi.
Tô Nặc cắn răng, nước mắt trào ra. Cô không muốn khóc trước mặt anh ta. Nhưng cô thật sự đang rất đau, cả về thể xác lẫn nỗi đau đớn trong lòng...
- Khóc cái gì? - Từ Mặc Huyền tức giận nhìn khuôn mặt Tô Nặc đang giàn dụa nước mắt - Im miệng..
Tô Nặc ngược lại càng khóc to hơn. Mặc kệ anh ta, giờ phút này, Tô Nặc chỉ muốn thoải mái khóc... Cô thật sự không hiểu bản thân vì sao lại khóc như vậy, chỉ biết hiện tại cảm thấy rất đau... Là đau lòng..
- Con bà nó, phụ nữ các cô chỉ có nước mắt - Từ Mặc Huyền chửi thề một câu, rời khỏi cơ thể Tô Nặc.
Anh mặc lại quần áo, hắc mâu vẫn không dời Tô Nặc nửa phút. Tô Nặc khóc như trẻ con, không hề quan tâm người nào kia sắc mặt sầm lại.
- Cô câm miệng - Từ Mặc Huyền ghét nhất là ồn ào. Tại sao người phụ nữ này lại khiến anh bực mình tới vậy chứ? Mẹ kiếp...
- Xin anh... - Tô Nặc nức nở - Tha cho tôi...Tôi muốn về nhà...
Từ Mặc Huyền nhếch miệng, thân hình cao lớn khẽ trùng xuống, hai cánh tay đặt xuống giam Tô Nặc ở giữa:
- Đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi đây! - Giọng nói lạnh lẽo hoàn toàn phủi tắt mọi hi vọng của Tô Nặc - Chỉ trách... Cô lại là vợ của Hứa Quân Nhiễm...