Đụng Nhầm Ác Ma - Chương 04

Tác giả: Quỳnh Giangg

Tô Nặc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Căn phòng trống không, người đàn ông kia đã đi mất từ lúc nào. Cô đặt tay sang bên cạnh, hơi ấm đã không còn, đột nhiên trong lòng cảm thấy luyến tiếc. Cô tại sao lại thế này? Luyến tiếc một người đàn ông xa lạ?
Hai mắt Tô Nặc quét qua một lọ thuốc màu trắng được đặt trên gối, một mẩu giấy nhỏ kẹp bên cạnh. Cô cầm lên đọc. Nét chữ cứng cáp, ngay ngắn : " Uống thuốc đi. Tôi không muốn cô mang thai con tôi."
Tô Nặc cười khổ, mở ra nuốt xuống. Cô cũng không muốn mang thai con của anh ta. Vẫn nên để cha đứa bé là Từ Mặc Huyền.
______________________________________
( Đường phân cách đau khổ)
- Nặc Nặc, sao rồi?
Vừa ra khỏi phòng, Tô Nặc đã bị chị quản lý túm lại hỏi. Nhìn Tô Nặc cuốn ga giường mà không mặc quần áo, chị ta không khỏi cười trộm - Xem ra em thành công với ông chủ rồi.
Tô Nặc nhìn chị ta, lắc đầu thở dài:
- Chị, em thất bại rồi.
- Hả??? - Chị ta ngạc nhiên trừng mắt - Sao lại thất bại? Rõ ràng người em...
- Không phải ông chủ làm. - Cô lên tiếng ngắt lời.
- Vậy thì là ai? - Chị ta hơi bực mình - Tối qua em ngủ với ai?
- Em thật sự không biết - Tô Nặc thành thật trả lời - Chưa từng thấy anh ta ra vào Roses lần nào.
Chị quản lý đăm chiêu một hồi. Nói thật thì Từ Mặc Huyền chị ta cũng chưa được nhìn thấy bao giờ. Chỉ là nếu có người gọi điện thông báo mới biết được sự hiện diện của ông chủ ở Roses. Hôm qua đích thực cô người thông báo, ông chủ sẽ tới Roses tổ chức sinh nhật với vài người bạn. Nhưng ngay cả bóng dáng ông chủ thế nào, chị ta cũng chưa được nhìn thấy. Chỉ biết một người bạn của ông chủ yêu cầu gọi mĩ nữ hầu hạ, chị ta liền nghĩ ngay tới Tô Nặc.
- Nặc Nặc, người tối qua có lẽ nào là ông chủ hay không? - Chị ta hơi run run nói ra suy nghĩ của mình.
- Không có khả năng đó - Tô Nặc bình thản nói, vuốt vuốt mái tóc hơi rối - Người đàn ông tối qua đã bị ai đó hạ thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Theo như cô nghĩ, Từ Mặc Huyền sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Chị quản lý cũng cảm thấy có lý, khẽ vỗ vai cô an ủi:
- Được rồi. Coi như số em xui xẻo. Ông chủ của chúng ta cũng không phải người dễ ᴆụng đâu.
Tô Nặc mỉm cười gật đầu. Ký ức tối qua, cô sẽ cố gắng quên đi. Người đàn ông đó, cô sẽ không gặp lại.
À - Chị ta như nhớ ra gì đó, cúi người nói nhỏ vào tai Tô Nặc - Anh ta cho em bao nhiêu tiền?
Tô Nặc lúc này mới nhớ ra. Tối qua cô đòi 500vạn, anh ta mạnh miệng đồng ý. Xem ra cũng chỉ là hứng quá nói bậy. Cô cũng chẳng cần tiền của anh ta nữa. Đêm qua coi như cô phục vụ miễn phí đi.
- Không có đâu chị - Tô Nặc cười nhạt - Anh ta bị trúng thuốc, coi như em giúp đi.
Chị ta không khỏi ngạc nhiên nhìn Tô Nặc. Người phụ nữ yêu tiền như mạng này mà có thể phục vụ miễn phí cả một đêm hay sao? Thật khó tin.
Tô Nặc sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong đầu chị ta chứ. Cũng đúng thôi. Cô đã bao giờ phục vụ không người đàn ông nào bao giờ đâu. Chị ta không tin cũng phải thôi. Cô thừa nhận, người đàn ông này là ngoại lệ duy nhất.
- Em nói thật đấy chứ? - Chị quản lý há hốc miệng - Thật sự anh ta không đưa tiền?
Tô Nặc thản nhiên gật đầu. Dù sao cô cũng chẳng mong chờ 500 vạn của anh ta.
- Được rồi. Em hơi mệt. Em về nhà đây. Tối nay sẽ quay lại - Tô Nặc xoa xoa thái dương, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia tiều tụy.
Chị quản lý nghe vậy thì hào hứng hẳn lên. Mĩ nhân tối nay lại tới giúp chị kiếm tiền, thật tốt quá.
- Ừ. Nhớ giữ gìn sức khoẻ. Em mà ốm là không xong với chị đâu - Chị ta khẽ nhắc nhở.
Tô Nặc cười cười, không nói gì, quay người đi thẳng.
================================
Tô Nặc trở về nhà, mệt mỏi chui vào phòng tắm. Dòng nước ấm chạy dọc theo mái tóc dài xuống cơ thể, trong làn hơi nước mập mờ, Tô Nặc nhìn rõ những dấu hôn chi chít trên người mình. Người đàn ông kia trong lúc cùng cô đã cố ý găm thật sâu những thứ này, như thể anh ta muốn chúng được in hằn vào da thịt cô.
Anh ta...thật khó hiểu.
Tô Nặc tắm xong, cả người đau đến dã dời, phần dưới vô cùng khó chịu. Là do tối qua, người đàn ông kia ђàภђ ђạ cô tới ngất xỉu. Sức mạnh của anh ta thật doạ cô kinh sợ. Nhưng Tô Nặc không thể không thừa nhận, cô đã bị anh ta hấp dẫn.
Người đàn ông đó thật sự quyến rũ đến ૮ɦếƭ người.
Tô Nặc leo lên giường, cuốn trăn, vùi đầu vào gối, cố gắng ngủ. Khuôn mặt tuấn tú với cặp mắt đen láy sâu thẳm đang không ngừng chiếm lấy đầu óc cô khiến cô không thể ngủ nổi. Cô bị làm sao thế này? Anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, đơn giản cùng cô trải qua một đêm mà thôi. Cô không nên nghĩ nhiều...
Tô Nặc trở mình, cơ thể nhỏ nhắn cuộc tròn trong trăn, cặp mắt nhìn chằm chằm vào góc tường. Cô...không ngủ được.
- A, bực quá - Tô Nặc có cảm giác muốn đánh người ,trằn trọc qua lại một hồi.
" Reng Reng Reng "
Điện thoại trong túi sách đột nhiên reo lên khiến Tô Nặc một phen giật mình.
- Alô - Tô Nặc uể oải cất giọng
- Tiểu thư Tô Nặc, 500 vạn đã được chuyển vào tài khoản của cô. - Một giọng nam trầm trầm vang lên từ đầu dây bên kia.
Tô Nặc ngẩn ra. Cái gì?? 500 vạn? Chuyển khoản? Đùa cô sao?
- Tiểu thư Tô Nặc. - Không thấy cô trả lời, người đàn ông kia lên tiếng.
- Anh...là người tối qua? - Giọng Tô Nặc run run, tay cầm điện thoại cũng không chắc.
- Đó là ông chủ của chúng tôi thưa tiểu thư - Anh ta vẫn ôn tồn - Tiền đã được chuyển khoản. Ông chủ nói không còn quan hệ với cô nữa. Hi vọng tiểu thư hiểu ý của ngài ấy.
Tô Nặc cắn cắn môi, muốn hỏi người đàn ông đó là ai... Nhưng xem ra không nên rồi.
- Tôi hiểu rồi - Cô nhẹ nhàng nói, cúi đầu.
Cúp điện thoại, Tô Nặc không khỏi thẫn thờ. Anh ta quả nhiên không muốn cùng cô có liên quan. Cô tốt hơn không nên cùng anh ta vương vấn nhiều...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc