2:20 phút sáng.
Tại pub Roses.
Tô Nặc ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, mỉm cười nhẹ. Hôm nay, một nhân vật lớn sẽ xuất hiện ở đây. Pub Roses này cũng chính do anh ta làm chủ. Cô nhất định phải câu được con rùa này. Dùng mọi thủ đoạn, cũng phải khiến hắn khuất phục.
- Nặc Nặc, em thật là xinh đẹp. - Tô Nặc vừa dặm xong lớp phấn má, phát hiện một người đàn ông đứng ở cửa phòng. Anh ta nhìn Tô Nặc hết sức si mê.
Đó là Hứa Quân Nhiễm- con trai trưởng của Tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị Hứa Đông Trung, cũng là người thừa kế sau này. Tô Nặc cùng anh ta qua lại cũng đã gần 3 tháng, quan hệ cũng rất tốt. Tô Nặc đều không cảm thấy người đàn ông này có nửa điểm gì đáng chê trách. Anh ta tuấn tú, giỏi giang, hết mực chiều chuộng cô, lại là nhân vật có m/áu mặt không ai là không biết đến. Đối với Tô Nặc, cô thật sự hài lòng. Nhưng mà là.. Lòng tham con người vốn không đáy. Anh ta so với người đàn ông cô sắp gặp tối nay, đều không bằng.
- Quân Nhiễm ~ - Tô Nặc cười ngọt ngào, bước tới vòng tay qua cổ Hứa Quân Nhiễm, thân hình mềm mại còn cố tình cọ qua cọ lại trên người y.
Y bị cơ thể cô làm cho mê muội, bàn tay to lớn tham lam vuốt ve, cười rất tươi:
-Đêm nay sao đột nhiên ăn mặc như vậy?
Bình thường Tô Nặc chỉ mặc trang phục váy bó sát cũng đủ làm đàn ông nhìn cô thèm muốn. Hôm nay cô không những diện bộ đồ bó sát mà ngay cả phần trước n/gự/c cũng bị khoét sâu để lộ phần lớn Ьộ пɡựᴄ ᴆẫʏ ᴆà. Hứa Quân Nhiễm tuy chỉ bao nuôi cô nhưng không thể phủ nhận, người phụ nữ này đã ít nhiều khiến anh yêu thích.
Tô Nặc bĩu bĩu môi, đột nhiên quay người, lầm bầm:
-Người ta mặc như vậy không phải là để cho anh xem hay sao?
Cảm giác mềm mại trong thoáng chốc biến mất khiến Hứa Quân Nhiễm không khỏi luyến tiếc. Nhưng khi nghe được câu nói giận dỗi kia, tâm tình vô cùng thoải mái, vươn tay kéo Tô Nặc vào lòng, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô,cười:
-Nặc Nặc, cơ thể em chỉ nên để cho anh ngắm.
Tô Nặc cười khẽ, cánh tay trắng trẻo đấm nhẹ иgự¢ y, làm nũng:
-Anh cái đồ bá đạo.
Hứa Quân Nhiễm giữ lấy cánh tay không an phận của cô, không nhịn được cúi người hôn lên môi cô. Môi cô mềm mại, thơm tho khiến anh ᴋһôпɡ ᴋɪềᴍ ᴆượᴄ һɑᴍ ᴍᴜốп ᴆɑпɡ Ьùпɡ ᴄһáʏ. Mùi nước hoa Pháp nhàn nhạt lướt qua cánh mũi anh, quả là một loại hấp dẫn chí mạng.
- Này.. - Tô Nặc khó thở đẩy anh ra, mắng nhỏ - Đừng làm loạn. Người ta còn phải đi tiếp khách nữa.
Hứa Quân Nhiễm nhíu mày, không vui nói:
-Em có thể đừng tiếp khách nữa không?
Anh biết đó là nghề nghiệp của cô. Anh vốn dĩ cũng là một trong những vị khách bao nuôi cô. Nhưng anh lại không muốn người phụ nữ này bị người đàn ông khác ngoài anh ᴆụng tới. Anh chỉ muốn cô thuộc về riêng mình. Tại sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh đã thực sự đối với người phụ nữ kia có tình cảm.
Tô Nặc lắc đầu, thâm tình nhìn vào mắt anh, lại nói ra một câu khiến anh hoa đá tại chỗ:
-Quân Nhiễm, nếu chỉ dựa vào một mình anh, em cũng sẽ không thể hạnh phúc lâu dài.
Nói xong cô kiễng chân hôn nhẹ lên má anh, rảo bước ra bên ngoài.
Hứa Quân Nhiễm nắm chặt hai tay, trên thái dương xuất hiện đường gân xanh. Anh đang tức giận.
Tô Nặc đi theo chị quản lý vào khu phòng VIP. Mấy căn phòng ở đây vốn chỉ giành cho những vị khách quý tộc, những người siêu giàu có mới có thể ở trong này. Tô Nặc rất ít khi ra vào chỗ này. Vì khách của cô từ trước tới giờ cũng chỉ là những người có gia thế bình thường. Chủ yếu là các thương nhân giàu, Tổng giám đốc các công ty nhỏ. Lần này, lại chính là ông chủ lớn của Roses - Từ Mặc Huyền. Hắn là một nhân vật hết sức bí ẩn. Giới báo chí, truyền thông không bao giờ có thể moi móc một chút thông tin cá nhân hay đời tư nào từ hắn. Thậm trí là ѕᴄɑпԀɑʟ тɪ̀пһ áɪ. Người đàn ông này từ trước tới giờ chưa bao giờ có phụ nữ bên cạnh. Trên người hắn toả ra khí chất lạnh lẽo, hơi thở c/h.ết người khiến phụ nữ vừa yêu vừa sợ.
Tô Nặc đối với người đàn ông này là một lòng ham muốn. Anh ta có rất nhiều tiền, gia thế so với Hứa Quân Nhiễm cũng đã gấp hàng trăm, hàng nghìn lần. Ai chẳng biết, Từ Mặc Huyền mấy năm nay đều một tay che trời. Từ thị do hắn đứng đầu hằng năm doanh thu cứ tăng vòn vọt, kinh doanh như diều gặp gió. Hơn thế, hắn còn đứng đầu hắc bang. Tổ chức "Đạo" của hắn đang không ngừng bành chướng lãnh thổ, tung hoành ngang dọc. Cảnh sát đã nhiều lần vây bắt nhưng con người như Từ Mặc Huyền sao có thể dễ dàng để mình rơi vào bẫy. Cảnh sát cuối cùng phải bất lực phó mặc cho "Đạo" làm loạn.
Tô Nặc biết người đàn ông này là người tuyệt đối không thể ᴆụng. Nhưng cô thật sự muốn thử một lần. Anh ta chắc sẽ không vì một người phụ nữ như cô mà để bụng đi.
- Nặc Nặc, biết hôm nay là ngày gì chứ? - Chị quản lý nhìn cô hắng giọng. Tô Nặc gật đầu, ngoan ngoãn trả lời:
- Là sinh nhật ông chủ ạ.
Chị ta đưa tay chỉnh lại áo giúp Tô Nặc, còn cố tình kéo nó xuống thấp hơn, nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Nặc Nặc, nên nhớ. Em là cô gái xinh đẹp nhất ở đây. Tối nay chính là cơ hội đổi đời, em hãy biết tận dụng.
Tô Nặc mỉm cười, tiếp tục gật đầu không nói gì. Có trời mới biết, cô thật sự muốn người đàn ông này tới mức nào.
Tô Nặc được đưa tới một căn phòng nằm sâu bên trong khu VIP. Ánh đèn trần toả ánh sáng dịu nhạt hắt lên cái bóng mảnh khảnh của Tô Nặc. Trong không khí lan toả mùi hương nồng đậm của Perrier Jouet. Nhìn lên cánh cửa đang đóng kín, Tô Nặc không khỏi cảm thấy hồi hộp. Cô hít một hơi, trực tiếp mở cửa đi vào.