Huy Phong chở Huyền Sương về nhà, không khí yên ắng đến ngột ngạt. Anh vứt áo khoác trên ghế sofa, ngồi bắt chéo chân chữ ngũ. Gương mặt bình thản không lộ rõ vui buồn, một tay gác lên lưng ghế, tay còn lại nhịp nhịp trên đùi. Huyền Sương vẫn đứng trước mặt anh, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt. Anh nhìn thái độ của vợ, thở hắt ra, nhàn nhạt mở miệng:
- Tôi là gì của em? Huyền Sương!
- Anh là chồng em.
- Tốt! Tôi có nghèo đến nổi để vợ phải đi ăn trộm?
- Không!không phải như anh nghĩ, tất cả là hiểu lầm.
- Nếu đã là hiểu lầm, vì sao em không giải thích, lại chọn cách trốn tránh?
- Em....em xin lỗi!
- Huyền Sương! Nhìn tôi! Đến khi nào em mới thôi dùng thái độ này với chồng em hả?
- Emmmm.....em xin lỗi....hic....hic...
Huyền Sương run rẫy, cúi gằm mặt. Cô yêu anh thật, và cũng là vợ hợp pháp của anh, nhưng sao cứ đứng trước anh, cô luôn khép nép sợ sệt, dù anh chưa bao giờ quát nạt hay vũ phu với cô. Huy Phong nhìn vợ, anh thật sự không vui, không phải vì tin tức trên báo, mà vì thái độ nhu nhược của cô. Với tính cách này, ra đời sẽ chỉ để người khác tổn thương. Huy Phong thở hắt ra, khom người tới trước, hai tay đan vào nhau đặt trên gối:
- Em rất sợ tôi? Vì Sao?
- Không....không phải. Em không sợ anh. Chỉ vì em biết em sai nên....
- Em sai? Hồi nãy vừa nói mình không sai kia mà?
- À...cái đó em không sai, siêu thị hiểu lầm em là thật. Nhưng em không ngờ báo lại đăng, hạ uy tín của anh, là lỗi của em
- Anh mới biết vợ của anh có năng lực sai khiến đám nhà báo lá cải đó. Và cũng không biết từ bao giờ Huy Phong anh lại có thể bị ảnh hưởng vì mấy cái tin tức xàm đó?
- Không phải là em sai khiến báo viết vậy đâu, anh tin em đi.
- Tất nhiên anh tin em. Nói trắng ra tất cả đều là hiểu lầm, rồi đám lá cải tung tin vớ vẩn câu like, tại sao em cứ vơ vào nhận lỗi của mình?
- Em....em xin lỗi
- Lại xin lỗi! Em thích xin lỗi quá nhỉ?
Huyền Sương im lặng, mặt vẫn cúi xuống, hai bàn tay xoắn xít lại với nhau, càng nhìn thái độ của cô, Huy Phong càng bực hơn, anh đặt trên bàn chiếc thẻ visa, nhìn Huyền Sương:
- Em đưa điện thoại của em cho tôi.
Huy Phong cầm điện thoại của cô, mở Samsung pay, cài đặt thẻ visa, tiếp tục cài app ngân hàng, xong xuôi đưa lại cho vợ
- Em cầm thẻ này dùng, nếu có quên cứ mở Samsung pay trả. Không cần mang quá nhiều tiền mặt ra đường.
- Dạ! Em hiểu rồi.
- Ừ! Thôi đi nghỉ đi. Anh đi làm, tối nay có thể về trễ, đừng chờ.
- Dạ!
Sau khi Huy Phong rời đi, Huyền Sương mới dám thở phào, nhìn chiếc thẻ visa đặt trên bàn, trên thẻ in tên của cô, Sương thoáng ngạc nhiên, rồi ôm tấm thẻ vô lòng, mỉm cười thật hạnh phúc. “ thì ra, anh đã âm thầm mở thẻ ngân hàng cho cô, hèn chi mà cài đặt vô điện thoại của cô dễ dàng vậy”. Sương mở điện thoại xem, có tin nhắc nhở lịch hẹn với bác sĩ bên Thái. Huyền Sương đã book vé máy bay tối nay bay, thế mà cô lại quên mất. Cô tính đi siêu thị mua đồ dùng cho vài ngày mình đi, gặp bao chuyện rắc rối làm cô quên béng luôn. “không biết giờ điện thoại cho chị kịp không? Nhưng kệ, điện thử xem sao”. Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy:
- Alo, chị hai!
- Ừ! Nhớ chị nữa hả bé?
- Hihi! Em nhớ chị thật đó. Hihihi
- Hắn có nói gì em không, tin tức trên mạng...
- À, anh ấy không quan tâm đâu chị, anh còn cho em thẻ ngân hàng nữa nè, có sẵn một tỷ trong tài khoản luôn. Thấy em sướng không?
- Ừ. Sướng, nhất em rồi.
- À, em muốn nhờ chị một việc.
- Nói đi.
- Tối nay em bay đi Thái tái khám, chị có thể....
- Thay em?
- Em...em...
- Được, chị em mà, có gì cứ nói thẳng, không cần sợ chị, hiểu không? Mấy giờ em bay?
- Dạ, 7 giờ em bay. 5 giờ em ra sân bay rồi.
- Ok! Vậy chị sẽ chở em ra sân bay, sẵn nói một chút về cách sinh hoạt của nhà em luôn, để khỏi bị lộ.
- Dạ, em cảm ơn chị. Em đi tầm 3 ngày thôi, nhờ chị nhé!
- OK, lát gặp nhé. Chị phải sắp xếp một số việc nữa.
- Dạ, bye chị.
Chiều đó, đúng 5 giờ, Nhật Hạ đón Huyền Sương chở ra sân bay. Trên xe, Huyền Sương tranh thủ kể cho chị nghe về nếp sinh hoạt của nhà Huy Phong. Sương chỉ nói Huy Phong hay thức khuya làm việc, thường ngủ ở đó luôn, nên chắc sẽ không phiền đến chị. Cô vẫn giấu chuyện cô và Huy Phong không ngủ chung giường. Nhật Hạ lắng nghe, ậm ừ cho qua, vì bản thân cô tuy là nữ, nhưng không thích đàn ông. Huyền Sương hiểu rõ chị nên cũng không nhắc nhiều đến chồng. Tiễn em lên máy bay, Nhật Ha thay ra bộ đồ của em gái đưa, đóng giả làm em về nhà làm vợ Huy Phong. Nhật Hạ học sư phạm, cô đang làm giảng viên thời vụ, không gò bó thời gian. Rảnh rỗi ở nhà, Nhật Hạ viết truyện online, dạy thêm online, thu nhập không cao như Huy Phong, nhưng cũng thuộc hàng khủng.
Nhà của Huy Phong trang bị khá đầy đủ, thế mà không mua nổi cho vợ cái laptop, Nhật Hạ sau khi lau dọn nhà cửa xong cũng buồn, tính viết truyện thì phát hiện Huyền Sương không xài máy tính, mà cô lại không mang theo máy của mình. Nhật Hạ vô phòng làm việc của Huy Phong, căn phòng bày trí đơn giản tông trầm của gỗ. Một chiếc bàn kê giữa phòng, trên bàn đặt duy nhất 1 cái laptop, đơn điệu không thể đơn điệu hơn. Nhật Hạ ngồi máy, laptop để ở nhà lại cài mật khẩu, cô chán ghét nhìn màn hình chỉ có 4 con số, thế mà mò mãi không ra. Cuối cùng, cô quyết định điện thoại cho Huy Phong hỏi pass. Cầm điện thoại của Huyền Sương, trên đó có vài cuộc gọi nhỡ của Minh Duy, Nhật Hạ cau mày, sao Huyền Sương có số của anh ấy, nhưng nhanh chóng bỏ qua một bên, chờ em về hỏi cũng được. Nhật Hạ lục tìm trong danh bạ số của Huy Phong, tìm mãi không thấy. Lúc này, sự bực bội của cô lên cực điểm. Vợ chồng kiểu gì mà không lưu số? Hay thuộc lòng rồi nên không cần lưu, Huyền Sương à, em nghĩ gì vậy? Không hỏi được pass, không biết số điện thoại, Nhật Hạ chán nản đóng laptop đi xuống lầu. Căn nhà rộng lớn, chỉ có mình cô ra vào, Nhật Hạ ngán ngẫm, không biết sao em của cô chịu được cảnh cá chậu chim Ⱡồ₦g này, thật tù túng. Nhớ lại phòng làm việc của ai kia, Nhật Hạ quyết định làm cho nó sinh động hơn một chút, vì giờ rảnh quá cũng chán. Nhật Hạ cầm thẻ Visa của Huyền Sương đi mua sắm.
Nhật Hạ mua nguyên liệu làm hoa pha lê, một chậu nhỏ thả hoa sen. Phòng của Huy Phong trang trí tông trầm, nên cô quyết định mua thác khói trầm hương xông cho bớt mùi vẹc ni khó chịu. Ở văn phòng, điện thoại của Huy Phong báo tài khoản bị trừ liên tục, mà toàn số tiền ít ỏi, món hàng chỉ là vật dụng linh tinh. Anh nhìn tin nhắn xoa xoa mi tâm phì cười “cô vợ này đáng yêu nhỉ, chồng nói sao nghe vậy, mua ít đồ vặt cũng cà thẻ”, anh đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
Ở nhà, Nhật Hạ cặm cụi thắt xỏ hoa pha lê, lên cành rồi cắm vào bình. Công việc tưởng đơn giản nhưng cũng lắm công phu, vì phải ghép nhiều cánh cho ra một bông, ghép nhiều bông ra một cành, cắm nhiều cành mới ra được chậu vừa ý. Ngắm nghía chậu hoa tử lan pha lê của mình gật gù hài lòng, Nhật Hạ đem vào đặt trên bàn làm việc của Huy Phong. Cô thắt thêm hai đóa sen, dán trên lá sen bằng nhựa, thả vào trong chậu nước lót sỏi trong đủ màu. Quan sát một lượt khắp phòng, Nhật Hạ đặt chậu sen ngay cửa sổ sát đất. Chậu hoa sen hình ống cao, trong suốt. Dưới đáy là lớp sỏi đủ màu, trên mặt nước là hai đóa sen pha lê, xung quanh đáy chậu gắn đèn led, khi bật đèn, ánh sáng hội tụ lên hoa sen, rất lung linh, huyền ảo. Tạm hài lòng với thiết kế của mình, Nhật Hạ nhìn đồng hồ cũng mười giờ đêm, nên quyết định đi tắm và đi ngủ.
Tủ đồ trong phòng ngủ toàn đồ ngủ ѕєχy, “trời ạ, làm sao mặc đây, bộ kín đáo nhất cũng chỉ có hai dây,vải thì trong suốt đến tuyệt vời”. Giờ cô đã hiểu vì sao Huyền Sương dám khẳng định “ đã là đàn ông gặp em đều phải đổ” rồi. Lựa một hồi, Nhật Hạ quyết định lấy áo sơ mi của Huy Phong mặc ngủ, áo sơ mi tay dài, có cổ cho chắc.