Ăn tối xong, Mộ Trạch chở cô một đường về nhà.
Cho đến khi cửa đóng lại, Lộ Cẩn vẫn còn hoảng hốt.
Giọng nói của Mộ Trạch vẫn còn vang vọng bên tai cô.
"Lộ Cẩn, em có nguyện ý khôi phục lại trái tim đã mục rỗng bảy năm trời quay về với nhịp đập ban đầu của nó không?"
Trái tim mục rỗng bảy năm trời.
Là bởi vì không có cô bên cạnh nên con tim mới mục rỗng sao?
Nhưng năm đó, anh lại đối xử như thế với lời tỏ tình của cô.
Lộ Cẩn còn nhớ rõ trên khóe miệng anh mang theo nụ cười giễu cợt, làm đôi mắt cô đau nhói.
Một người biến mất bảy năm trời đột nhiên trở lại, nói với cô rằng không có em ở bên, cõi lòng anh trống rỗng bảy năm trời, Lộ Cẩn không biết mình nên trả lời ra sao.
Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh?
Tâm tình Lộ Cẩn có chút phiền não, pha trộn đủ mọi gia vị, rất phức tạp, không nói ra được là cảm xúc gì.
Có lẽ tắm sẽ tốt hơn nhiều.
Cô cầm khăn rồi đi tới phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy xuống từ vòi hoa sen, ướt mái tóc đen, chạy dọc theo cổ trắng nõn, khắc họa rõ dáng người nóng bỏng lại mềm mại của cô gái, vô số giọt nước nghịch ngợm chơi đùa trên đỉnh núi tuyết đầy kiêu hãnh, sau đó rơi xuống vùng bụng bằng phẳng, vòng eo thon gọn...
Lộ Cẩn nhắm mắt, ngẩng đầu lên, để cho nước chảy ướt thân mình, cố gắng cho tâm tình bình tĩnh trở lại.
~
"A Cẩn, sao nam thần lại tới đón cô tan làm? Chẳng lẽ anh ấy có ý tứ với cô sao? Hay hai người đã ở chung rồi?"
"Sống chung cùng nam thần có cảm giác gì? Nhất định là hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ!"
"Rảnh rỗi phải kiếm thật nhiều hình cho tôi nha! Anh ấy còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa!"
"Nam thần bị cô bắt sống cũng không nói với chúng tôi gì cả! A Cẩn, cô thật không có đầu óc!"
"..."
Sáng sớm đến công ty Lộ Cẩn đã bị một nhóm nhân viên nữ vây quanh oanh tạc, đầu cô thật sự bổ làm đôi.
Lộ Cẩn bất đắc dĩ giải thích: "Mộ Trạch không phải bạn trai tôi, tôi với anh ấy không có bất cứ quan hệ gì cả."
Tiểu Huyên ngay lập tức phản bác: "Đi làm còn đưa đi đón về mà còn nói là không có quan hệ, cô đừng có mà lừa gạt mọi người nha!"
Tiểu Chu: "Đúng vậy, thừa nhận đi A Cẩn, mọi người đây đều hâm mộ cô ૮ɦếƭ mất!"
A Nhuế mang vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: "A Cẩn, kiếp trước cô giải cứu hành tinh sao? Thì ra nam thần lại thích kiểu phụ nữ như cô, sớm biết thế thì tôi cũng trở thành nữ thần trí tuệ rồi."
"..."
Ách... Có thể bỏ qua cho cô được hay chưa.
Tại sao mọi người đều biểu cảm rằng cô ở chung một chỗ với Mộ Trạch là cô nhận được món hời lớn, cô kém cỏi như vậy sao?
Hơn nữa, cô và Mộ Trạch không phải là quan hệ như mọi người nghĩ.
Đúng lúc Triệu tổng đã kịp thời xuất hiện thành vị cứu tinh của cô, nếu không, thật sự rất khó đối phó được với hội chị em này.
Triệu tổng gọi Lộ Cẩn và Tần Hiểu Tuệ tới phòng làm việc, trình bày một số công việc.
《 Ám Quang 》 sẽ bắt đầu khởi quay vào tuần sau, mấy ngày hôm nay, bọn họ chỉ tập trung chỉnh sửa lại những bộ trang phục đoàn phim cần dùng, trong tuần này chắc chắn phải đưa quần áo đến Đông Lăng để Trầm Nhiễm xem qua, Đông Lăng đã có bộ phận thiết kế cho riêng mình nên đến lúc quay phim Lộ Cẩn và Tần Hiểu Tuệ không cần phải đi tới phim trường nữa.
Nếu có thời gian thì Lộ Cẩn vẫn muốn đến phim trường nhìn một chút, dù sao thì Vi Vi cũng mong đợi cô có thể đến thăm mình.
Bị hội chị em quấn lấy cả một ngày, cuối cùng cũng đến giờ tan làm, Lộ Cẩn ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc nhanh chóng chạy ra thang máy, tưởng rằng đã có thể trốn thoát, ai ngờ...
Không trốn thoát được, các nàng còn líu ríu chạy theo bổn cô nương vào tận thang máy...
"A Cẩn, hôm nay nam thần sẽ tới đón cô chứ?"
"Nam thần không chỉ đơn giản là đón cô về nhà đi, thành thật khai báo, hai người còn đi làm cái gì nữa?"
"Tại sao tôi không sống tốt được như cô chứ!"
"A Cẩn, là cô cưa đổ nam thần hay nam thần làm cô ngã trước?"
Lộ Cẩn: "..."
Bảy năm trước cô chỉ muốn ngã vào lòng Mộ Trạch, kết quả...
Cô không thể không bội phục năng lực YY của mấy cô nàng này.
Cửa thang vừa mở ra, Lộ Cẩn bước nhanh hơn, muốn bỏ xa các cô ấy, nhưng vừa mới đi được hai bước chân phía sau đã truyền tới mấy tiếng kinh hô.
"Nam thần! Thật sự là nam thần đấy! Nam thần lại đến rồi!"
Lộ Cẩn theo bản năng nhìn về phía trước, Mộ Trạch vẫn giống như ngày hôm qua, nghiêng người dựa vào thân xe, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh xoáy sâu vào cô.
Anh đứng ở nơi đó, chói mắt vô cùng.
Thấy cô không có phản ứng gì, mấy cô nàng đứng bên cạnh nhỏ giọng thúc giục cô.
"A Cẩn, mau đi nhanh đi, nam thần đang đợi cô kìa!"
"Đúng thế, đừng xấu hổ nha, nhớ chụp cho tôi vài tấm ảnh là được!"
Tiểu Huyên không nhịn được đẩy cô: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, bọn này sẽ không trách cô đâu!"
Lộ Cẩn hoàn hồn, cất bước đi ra ngoài, bước chân không nhanh không chậm, tựa như Mộ Trạch năm đó.
Lộ Cẩn ngày một gần hơn với Mộ Trạch, anh cũng đi sang phía ghế phụ mở cửa xe cho cô.
Nhưng mà, lại xuất hiện một màn khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Lộ Cẩn không hề dừng bước, cô trực tiếp lướt qua Mộ Trạch mà đi tới ven đường.
Mọi người giơ tay che miệng, không thể tin nổi trợn tròn mắt, bởi các cô còn thấy được một màn kinh điển hơn nữa.
Trời ạ! Nam thần Mộ Trạch của các cô còn bỏ cả Cayenne sải đôi chân dài đuổi theo Lộ Cẩn!
Tiểu Chu sững sờ nói: "Vừa rồi tôi vừa nhìn nhầm sao? Nam thần Mộ Trạch vừa đuổi theo Lộ Cẩn đấy!"
A Nhuế: "Cô không nhìn nhầm đâu, hơn nữa còn là A Cẩn bỏ rơi nam thần Mộ, vậy mà nam thần vẫn tiếp tục đuổi theo!"
Tiểu Huyên: "Lấy giáo cụ trực quan từ phim Hàn, A Cẩn cũng quá trâu bò!"
Lộ Cẩn ơi Lộ Cẩn, cô muốn tất cả phụ nữ ở đây ghen tị đến ૮ɦếƭ sao?
Ngay bên cạnh công ty có một trạm xe buýt, đi chưa được vài bước đã tới nơi, giờ tan làm, mọi người chờ xe buýt rất đông, Lộ Cẩn móc ra mấy đồng tiền xu chuẩn bị lên xe.
Mộ Trạch cau mày hỏi cô: "Sao không lên xe?"
Lộ Cẩn nhìn xe buýt chuẩn bị dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi ngồi xe buýt đã thành thói quen, cũng không làm phiền tới Mộ tổng."
Không biết là bé con nhà ai bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: "Xe tới rồi!" Tiếng nói vừa dứt, xe buýt đã dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người chen nhau bước lên.
Lộ Cẩn theo dòng người đi vào trong xe, xe chạy đi, người cô lắc lư, nhanh chóng bám vào tay vịn, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, vị trí cô và Mộ Trạch vừa đứng lúc nãy, giờ không còn một bóng người.
Anh đã đi rồi.
Sớm đoán được kết quả, cần gì phải ôm hy vọng cho uổng công vô ích chứ?
Đến trạm tiếp theo lại thêm mấy người lên nữa, trên xe chen lấn tới mức không có khe hở, tài xế thi thoảng đạp phanh thì cả người sẽ bị lung lay.
Đứng cạnh Lộ Cẩn là một gã đàn ông cường tráng hơn ba mươi tuổi không biết là vô tình hay hữu ý cứ đứng kề bên cô, mồ hôi trên người anh ta bốc ra khiến Lộ Cẩn buồn nôn, cô muốn tránh cũng không tránh được, không gian có hạn.
Nhớ ra gần đây trên mạng đăng tải không ít sự việc nữ sinh ngồi xe buýt bị quấy rối tình dục, Lộ Cẩn hơi nhấc chân, chỉ cần gã đó lại gần cô thêm một lần nữa, cô sẽ đạp chân xuống, gã phải chịu một lực từ đôi giày cao gót năm phân này.
Dù sao trên xe đông đúc như vậy, cô có thể giả vờ như là vô tình đạp phải.
Lại thêm một trận rung lắc, Lộ Cẩn cảm thấy có người ᴆụng phải bả vai mình, hoảng sợ bùng lên trong cô, đạp ra một cước vô cùng hung hãn, đỉnh đầu truyền tới tiếng kêu đau đớn, nhưng tay của người kia vẫn không hề buông ra, ngược lại còn ôm cô thật chặt.
Thanh âm rất là quen thuộc, Lộ Cẩn ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Anh lên xe từ bao giờ?
Cô cúi đầu nhìn chân anh, một cỗ áy náy xông lên đến đỉnh đầu.
Mộ Trạch đau đến mức lông mày nhíu chặt, anh thấp giọng nói: "Thật ác độc!"
Trong phút chốc, Lộ Cẩn không biết phải giải thích thế nào.
"Anh không phải đã đi rồi sao?"
"Bây giờ hối hận rồi, lúc này đáng lẽ nên bỏ đi ngay lập tức."
Ách... Cô thật sự không cố ý.
Lộ Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt mang theo hối lỗi: "Đau lắm à?"
Người đàn ông cúi đầu xuống lên tiếng đáp lại: "Ừ, rất đau."
Lộ Cẩn nhìn ra chỗ khác, tư thế của hai người lúc này vô cùng mập mờ, tựa như là cặp đôi chuẩn bị hôn nhau vậy.
"Thật xin lỗi."
"Định bồi thường anh thế nào đây?"
Lộ Cẩn suy nghĩ một chút, đáp: "Chờ một lát tôi sẽ đi mua cao cho anh."
Mộ Trạch: "..."
Có Mộ Trạch đỡ, dù xe có rung lắc thế nào cô vẫn đứng vững, chẳng qua là mỗi lần xe hơi nghiêng một chút là Mộ Trạch cũng gần cô hơn một chút.
Cô có thể ngửi thấy hương thơm trên người Mộ Trạch, tựa hồ còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh hút thuốc lá?
Thời điểm xuống xe, Mộ Trạch vẫn đứng sau lưng bảo vệ cô, rất sợ sẽ có người ᴆụng phải cô.
Thấy Mộ Trạch bước đi không được tự nhiên, Lộ Cẩn chạy tới tiệm thuốc ngay bên cạnh mua cho anh lọ cao: "Mỗi ngày xoa ba lần, vài ngày sau sẽ tốt hơn."
Mộ Trạch không đưa tay ra cầm lấy, tựa như không hài lòng chút nào với hành động của cô: "Chỉ có như vậy thôi à?"
Lộ Cẩn sững sốt, còn muốn thế nào nữa?
Nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, Mộ Trạch cầm lấy lọ cao, đặt trong tay nghịch nghịch một chút, nói: "Không mời anh lên nhà ngồi một lúc à? Ít nhất cũng để cho anh xoa thuốc."
Lộ Cẩn có chút do dự, chẳng qua là, cô vừa mới đạp thương người ta, không có cách nào cự tuyệt.
Mộ Trạch vừa mới cởi giày da, Lộ Cẩn ngay lập tức sợ đến ngây người, chiếc tất màu trắng bị nhuộm đỏ tươi cả một mảng lớn.
Lộ Cẩn cau mày, càng thêm áy náy, vội kêu Mộ Trạch ngồi lên salon, nhẹ nhàng cởi tất giúp anh, dè dặt vô cùng, rất sợ động chạm đến vết thương.
Máu ở ngón chân cái và ngón trỏ đã ứ đọng, bầm tím, rách da, ngay cả chính cô không hề biết được trong đôi mắt mình ánh lên biết bao đau lòng.
Khi học đại học đã học qua sơ cứu đơn giản, Lộ Cẩn cầm hộp thuốc giúp anh lau vết thương.
Nhìn cô cau mày từ đầu đến cuối, Mộ Trạch nhẹ giọng nói: "Không đau chút nào đâu em, thật."
Rất có khả năng vết thương vẫn chưa khép lại, máu sẽ còn chảy ra.
Lộ Cẩn không nói lời nào, giúp anh lau vết thương, sau đó bắt đầu băng bó.
Một cước kia cô dùng sức rất mạnh, vết thương cũng như vậy mà càng sâu hơn, cô không tin là không đau, đều do mình cả, sao lại dùng sức như vậy làm gì.
Nhìn cô cúi đầu giúp mình băng bó, dáng vẻ khó chịu, đáy lòng Mộ Trạch ánh lên một tia ngọt ngào.
Một cước này, thật có giá trị mà.
Băng bó cẩn thận, Lộ Cẩn thu dọn lại đồ đạc y tế, đứng dậy, Mộ Trạch nắm lấy cánh tay cô, Lộ Cẩn cả kinh, quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt anh tối sầm, mở miệng nói: "Vấn đề ngày hôm qua em vẫn chưa trả lời anh!"
Lộ Cẩn thất thần, chớp chớp mắt, ánh mắt anh mang theo chân thành cùng hy vọng, là ánh mắt cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Anh đặc biệt đi tới, cùng cô đi xe buýt, chính là vì muốn cô trả lời câu hỏi ngày hôm qua sao?
Nếu như thời gian có thể quay về, ngược dòng về bảy năm trước, cô chắc chắn sẽ là người con gái hạnh phúc nhất.
Nhưng, bảy năm thật sự rất lâu rồi, lâu đến mức khiến cô quên rằng mình từng yêu một người đàn ông tên Mộ Trạch, lâu đến mức cô quên đi mất thứ xúc cảm khi yêu một người là sao.
Lộ Cẩn cựa mình, thoát ra khỏi bàn tay anh, ánh mắt rơi vào cổ áo sơ mi trắng của anh: "Mộ tổng, tôi cảm thấy chúng ta nên giữ vững mối quan hệ là bạn bè cũ gặp lại vẫn tốt hơn."