Tương Quân đã quen với những ngày ngẫu nhiên Nguyên Hạo không ở bên người, anh lại đi công tác, lúc này đây phải đi Hồng Kông, nhưng anh không phải đi một mình, Trương Tư Lâm cũng đi cùng anh.
Không nghĩ làm một người bạn gái đeo bám, ích kỷ muốn anh cùng với mình, công tác thôi, cũng không thể muốn người đàn ông lựa chọn giữa bạn gái và công việc, cho nên cho dù trong lòng có chút bất an, cô vẫn chưa nói cái gì.
Nếu cùng một người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh đi công tác, ai sẽ để yên? Làm sao có thể yên tâm chứ?
Hơn nữa giờ phút này, cô rất khổ sở…lại ăn rất nhiều kẹo cũng không tác dụng, miệng thật chua, cô không muốn ăn nữa, nhưng mà không được, Nguyên Hạo không ở bên người cô, nếu anh nói với cô, cô sẽ không sợ hãi cùng khổ sở như vậy.
Không thể không ăn, một khi dừng lại, cô nhất định sẽ khóc, nhưng cô không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc, cho nên cô cũng không thể ngừng việc ăn kẹo.
Ôm bình kẹo, Tương Quân lấy ra kẹo năm màu sắc sặc sỡ, xé mở gói giấy, đem kẹo nhét vào miệng.
Giấy gói kẹo đủ mọi màu sắc xếp thành một òa núi nhỏ, mà bình thủy tinh cô ôm trước kia đầy kẹo như muốn tràn ra, hiện tại chỉ còn lại có một nửa.
“Không có việc gì…bà nội sẽ không có việc gì…” Tương Quân ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt không hề có tiêu cự, không ngừng ăn kẹo.
Bà nội sẽ tỉnh thôi, bà chỉ là nằm xuống một chút, ngủ có vẻ lâu một chút thôi.
Bà sẽ không…Sẽ không giống ba ba ngủ liền sẽ không tỉnh nữa, không sẽ không…Sẽ không như vậy…
Cô không khóc đâu, thật sự không khóc, ba ba đi rồi cô cũng không có khóc, cô dũng cảm như vậy, ông trời không cần ςướק đi bà nội, được không?
“Tương Quân…” Khi Nguyên Hạo đi vào phía bên ngoài phòng bệnh, liền thấy Tương Quân một người cô đơn ngồi ở trên ghế, ôm bình kẹo, một viên tiếp một viên, ăn kẹo anh cho cô.
Ăn kẹo hẳn là chuyện vui vẻ đi? Thời điểm ăn kẹo hẳn là muốn cười không phải sao? Kia vì sao cô lại ăn kẹo, lại lộ ra vẻ mặt làm cho người ta đau lòng như vậy?
“Nguyên Hạo…” Tương Quân nghe vậy ngẩng đầu, ngây ngốc, thấy người không nên xuất hiện lúc này: “Anh làm sao có thể trở về?” Anh hẳn là còn tại Hồng Kông, tiếp theo muốn đi Bắc Kinh, đoán chừng hai tuần sau mới trở về, anh như thế nào lại trở về trước vậy?
“Nguyên Linh nói cho anh biết.” Nguyên Linh gọi điện thoại quốc tế đem anh mắng một trận, nói với anh, bà nội bạn gái anh ở phòng bệnh nằm ba ngày, cô ấy cũng không ăn không ngủ canh giữ bên ngoài ba ngày, anh đang ở đâu? Vì sao một cú điện thoại cũng không có.
Tiếp theo anh liền đáp chuyến bay gần nhất, sau khi rời khỏi máy bay liền đi thẳng đến bệnh viện.
“A, em nói với Tiểu Linh không cần ầm ỹ anh, bạn ấy gạt em…” Cô cười với anh, nhưng mà nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Vì sao lại không khóc? Cô nhất định rất khó chịu, lúc trước thời điểm nước mắt có thể kiềm nén là vì cô một mình chăm sóc bà nội, cô phải kiên cường, nhưng anh đã đến, vì sao còn muốn miễn cưỡng cười vui với anh?
“Ngu ngốc, vì sao không nói cho anhh biết?” Mới vài ngày không thấy cô, cô liền gầy một vòng, lúc trước cũng đã thực gầy, hiện tại càng gầy không giồng người, mấy ngày nay cô rốt cuộc có hay không ăn cái gì đàng hoàng chưa?
“Việc của anh a, anh có công tác…A, kẹo của em.” Bình kẹo bị ςướק đi, cô đưa tay muốn lấy lại, bị Nguyên Hạo ngăn cản.
“Hiệp Tương Quân, anh nói rồi anh cho em đặc quyền, em vì sao lại không cần? Ngu ngốc…” Anh nghĩ đến người ở bên ngoài phòng bệnh của bà nội cô nói qua với anh, Tương Quân là một đứa nhỏ không khóc: “Em muốn khóc liền khóc, anh cho em dựa vào!”
Tương Quân trợn tròn mắt, không dám chớp, cô hiện tại không có kẹo, cô sợ nháy mắt nước mắt sẽ rơi xuống, cô liều mạng lắc đầu, nói cho chính mình không thể.
“Không thể khóc, không thể…kẹo, cho em kẹo.” Cô cầm một viên kẹo Nguyên Hạo đưa cho cô, lập tức nhét vào miệng.
Cô rõ ràng có khổ sở cũng không khóc, ngược lại liều mạng ăn kẹo, Nguyên Hạo đột nhiên hiểu được vì sao cô bình thường không ăn kẹo anh mua cho cô.
Bởi vì chỉ có thời điểm cô thương tâm khổ sở mới ăn kẹo, nhìn trên mặt đất hình thành một tòa núi nhỏ giấy kẹo, hẳn là nước mắt của cô, còn có tự trách.
Anh vừa vào bệnh viện, vừa lúc cùng mẹ Tương Quân chạm mặt, bác Hiệp đem tình hình đại khái nói cho anh.
“Bà nội ở phòng tắm bị trượt chân, cơ thể người già yếu ớt, xương cũng sắp gãy, ngã sấp xuống đầu ᴆụng vào bồn tắm lớn, ngất đi, trong nhà không có ai, chờ Tương Quân học xong, hơn mười giờ về nhà mới phát hiện, bà nội đã hôn mê thật lâu…Nó thực tự trách, nói đều là nó sai, nó rất khổ sở, cũng không khóc, vẫn chỉ ăn kẹo, bác không biết làm cách nào, Nguyên Linh đến cũng vậy. Đã gần ba ngày, bà nội không tỉnh, nó vẫn ngồi yên bên ngoài, không khóc cũng không nháo, thời điểm ba nó đi cũng như vậy…Nguyên Hạo, con có thể giúp bác khuyên nhủ nó không?”
“Không phải lỗi của em.” Anh đem cô ôm lên ngồi ở trên đùi chính mình, giữ đầu của cô, cưỡng chế ở trước иgự¢, không cho cô rời đi: “Tương Quân, không phải lỗi của em, đây là ngoài ý muốn.”
Cái đầu ngu ngốc của cô tự trách nhận tất cả đều là lỗi của cô, nếu cô không đi học về quá muộn, sẽ sớm một chút phát hiện bà nội bị té, nói không chừng bà nội hiện tại đã muốn tỉnh.
Đau lòng trào lên, Nguyên Hạo nhớ tới Tương Quân dùng giọng nói nhẹ nhàng nói qua, người ba thân yêu của cô vì không muốn đem nợ nần lưu cho cô, liều mạng làm việc trả hết nợ nần, mệt ૮ɦếƭ thân thể chính mình, kết quả là chuyện ngủ rồi không thấy tỉnh lại.
Cô nhất định cũng cho rằng, nếu không phải lời của cô, ba cô không cần lấy tính mệnh ra đặt cược, không liều mạng sẽ không sớm qua đời.
“Bà nội sẽ không trách em, việc này chính là ngoài ý muốn, bà không muốn nhìn em ra như vậy.”
“Là lỗi của em…Đều là em…Đều là vì em…Mọi người mới có thể bất hạnh…”
Có anh làm bạn ở bên người, hẳn là không cần kẹo cô cũng có thể kiên cường, nhưng là không có nha, cái mũi ngứa ê ẩm, trong lòng rầu rĩ đau đau, có cái gì đó nhanh chóng nhảy lên ánh mắt cô, tụ tập ở hốc mắc.
“Cho em kẹo, Nguyên Hạo, em không thể khóc.” Cô đáng thương hề hề hướng anh đòi kẹo: “Em muốn kẹo.”
“Vì sao không thể khóc? Em muốn khóc thì khóc.” Nguyên Hạo mới mặc kệ cô, ác bá áp chế cô, không cho cô rời đi ôm ấp của mình, đem cô vùi vào gắy anh, dùng giọng nói mệnh lệnh: “Khóc!”
“Không được!” Cô lắc đầu: “Khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra, khóc bà nội sẽ giống ba em không tỉnh nữa thì làm sao bây giờ? Em không thể khóc, không thể…Cho em kẹo…”
Tâm Nguyên Hạo co nhanh lại, ý muốn của anh là để cho cô quên đi, nhưng là miệng của cô rõ ràng còn đang chứa hai viên kẹo chưa tan, môi lại nhiễm màu hồng, lại vẫn muốn tiếp tục ăn.
Như vậy không đúng, như vậy không phải kiên cường mà là áp lực, anh cứng cỏi lấy lại tinh thần, nói không cho chính là không cho.
“Em thật sự sẽ khóc…Thật sự sẽ…” Không có kẹo, đã không có, làm sao bây giờ? Nước mắt sắp rơi xuống rồi.
Thật sự sắp rơi xuống!
Rớt một giọt, giọt thứ hai, giọt thứ ba rốt cuộc ức chế không được, nước mắt nhiều năm đè ép giống như nước lũ vỡ đê, Tương Quân vô cùng đáng thương chui vào áo anh, cắn môi dưới nhịn xuống nức nở: “Em khóc…Em khóc…Không có chuyện tốt xảy ra, bà nội không có tỉnh lại là lội của em, lỗi của em…”
Cho dù đau lòng luyến tiếc, nhưng có cuối cùng cũng khóc, ghé vào trên người anh, nước mắc giống tiết hồng bàn khuynh đảo, làm cho Nguyên Hạo nhẹ nhàng thở ra.
“Không có việc gì, sẽ không.” Anh không ngừng nói với cô, không ngừng an ủi hôn môi và hai má tái nhợt của cô, cung cấp Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, cho cô hưởng dụng đặc quyền.
Tương Quân ngừng không được, không ngừng khóc, cô muốn dừng lại, nhưng là không có biện pháp ức chế nước mắt, vẫn nức nở không ngừng.
Cô thực sự khóc, ít nhất khóc hai giờ, nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được, giống như là vòi rồng, thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, y tá đi ra.
“Người nhà của Hiệp Lí Vân Muội.”
Tương Quân toàn thân cứng đờ, y tá đi ra gọi người, là tên của bà nội…
“Nơi này.” Nguyên Hạo đứng lên, nắm tay cô đi về hướng y tá: “Xin hỏi hiện tại tình huống như thế nào?”
“Bệnh nhân tỉnh hẳng rồi, quan sát thâm tám giờ nếu lại không hôn mê là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, hai người hiện tại muốn xem bệnh sao?”
Không phải thời gian thăm bệnh là không không thể vào phòng bệnh, tiểu thư y tá ngoại lệ cho hai người bọn họ tiến vào, thăm người bệnh vừa tính.
Một bộ đồ cách ly, đeo khẩu trang, Tương Quân mắt sưng càng rõ ràng, mà cô cũng còn đang khóc, không có cách nào dừng lại.
Nguyên Hạo nắm tay cô, theo y tá dẫn đến trước giường bệnh của bà.
Bà nội thấy Nguyên Hạo, đầu tiên là suy yếu, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, rồi sau đó thấy đi theo phía sau Nguyên Hạo, Tương Quân ánh mắt hồng giống thỏ, bà nội lắp bắp kinh hãi, từ hốc mắt phiếm hồng, nhìn về phía Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo nhếch miệng cười, đáng tiếc khẩu trang làm nhìn không ra anh đang cười, nhưng mắt mang theo ý cười hiện lên, nhưng là thật sự rõ ràng.
“Nhóc con, con khóc?” Giọng nói bà khàn khàn, hốc mắt rưng rưng, nâng cách tay suy yếu, hướng cháu gái từ nhỏ thích khóc, hướng về phía đứa cháu gái rốt cục cũng chịu khóc vẫy tay, kêu nhủ danh của cô: “Tiểu Tương ngoan, con bị dọa sao? Bà không sao.”
Tương Quân nắm lấy tay bà, gắt gao nắm, lúc đầu cô vẫn còn đang khóc, lúc này lại lớn tiếng khóc ra.
Không ai kêu cô đừng khóc, bọn họ đều hy vọng cô có thể tận tình lên tiếng khóc, bà nội thậm chí mang vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Nguyên Hạo, sau đó cảm kích gật đầu với anh.
Nguyên Hạo cười cười, nghĩ rằng nếu xảy ra lần nữa, anh tuyệt đối không nhẫn tâm như vậy, thủ đọan anh vừa rồi bức cô khóc làm cho anh cảm thấy chính mình thật sự là một người xấu, thậm chí những người có người nhà đang bệnh khác dùng ánh mắt chán chán ghét trừng anh: “Em xem đi, ai nói với em khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra? Bà nội không phải tỉnh sao? Cái tên vương bát đản nói bậy bạ đó là ai?”
Tương Quân còn đang khóc, khóc đến ngay cả nói cũng không có biện pháp trả lời, nghĩ rằng: Người nói câu kia là anh a…