Chương 51: Cha mẹ
Chờ đến khi cô ổn định cảm xúc xuống, Lạc Trạm dẫn Đường Nhiễm chậm rãi đi dọc theo cầu thang gỗ hình chữ Z này lên lầu hai Chủ Trạch Đường gia.
Xoay người tới bệ nghỉ giữa lầu một và lầu hai, Lạc Trạm đang định bước lên bậc thang đầu tiên, lại nhìn thấy trên đó mười mấy bậc cầu thang hai người đang đứng ở lầu hai, bước chân anh dừng lại.
Hai ba giây sau, Đường Nhiễm có điều phát hiện, khó hiểu mà hơi ngửa đầu: "Lạc Lạc, làm sao vậy?"
"......"
Giáp mặt nghe thấy cái xưng hô này, Lạc lão gia tử đứng ở hành lang lầu hai đáy mắt lập loè cảm xúc phức tạp.
Nhưng dưới mí mắt ông, tiểu tôn tử lúc nào cũng kiệt ngạo lại như thói quen tự nhiên, trực tiếp thu hồi ánh mắt không hề cùng ông đối diện ――
"Không có gì, gặp được người." Lạc Trạm không thèm để ý mà nói, "Đi thôi."
Anh vốn muốn dẫn cô tiếp tục đi lên, lại bị Đường Nhiễm gắt gao mà nắm lấy góc áo. Vẻ lo lắng cùng kinh hoảng hiện rõ trên mặt cô.
Lần này đến phiên Lạc Trạm ngoài ý muốn, Đường Nhiễm mắt không thể thấy, đối với Lạc lão gia tử càng chưa nói tới quen thuộc, theo lý thì không thể có khả năng phát hiện mới đúng.
Anh kiên nhẫn mà thấp giọng, hỏi: "Sao lại không đi rồi?"
Đường Nhiễm chần chờ vài giây, túm túm cổ tay áo Lạc Trạm. Lạc Trạm hiểu ý, cúi người thấp xuống, không quên thay cô ngăn trở tầm mắt từ lầu hai.
Sau đó anh nghe thấy cô thì thầm bên tai, cẩn thận lại lo lắng mà nói: "Em vừa nãy không có nghe thấy tiếng bước chân, cho nên bọn họ nhất định tới sớm hơn chúng ta, lời nói của chúng ta có phải bọn họ đã nghe được hay không?"
Lạc Trạm suy tư ngước mắt, nhìn phía lầu hai. Cùng Lạc lão gia tử còn có quản gia Lâm Dịch bên cạnh đối diện vài giây, tầm mắt trở về, sau đó gật đầu: "Xác thật hẳn là nghe được."
"Vậy làm sao bây giờ?" Cô lộ ra tâm trạng lo lắng hơn.
Lạc Trạm hỏi: "Sợ bọn họ đến chỗ lão thái thái Đường gia kia cáo trạng em sao?"
Đường Nhiễm do dự vài giây, thành thật mà nói: "Nãi nãi sẽ không để ý em, nhiều nhất thì kêu em ở Thiên trạch không được ra, em sợ bà ấy sẽ nói cho Lạc gia gia. Nhỡ đâu Lạc gia gia mắng anh......"
Sự quan tâm cùng lo lắng của cô dành cho anh bộc lộ ra ngoài, Lạc Trạm nghe được, khóe miệng nhịn không được cong nhẹ lên.
Tiểu thiếu gia am hiểu nhất là những cái tâm tư cùng thủ đoạn, từ trước tới nay anh cũng lười và cũng khinh thường dùng khổ nhục kế.
Nhưng lúc này trước mặt Đường Nhiễm, không cần luyện tập, anh vẫn rất thuận buồm xuôi gió ――
"Lão nhân kia tính tình quái đản, mắng tôi một trận là nhẹ. Ở nhà ông ấy cứ cách mấy ngày lại tìm quải trượng muốn đánh tôi."
Đường Nhiễm do dự, còn có điểm không tin: "Nhưng mọi người đều nói Lạc gia gia đối với anh rất tốt."
Lạc Trạm cười nhạt: "Ban đầu tôi không biết là hôm nay tới Đường gia, ông ấy vì bức tôi tới, tìm một đội chuyên đánh nhau tới dưới lầu trói tôi tới đây."
"A?" Cô nóng nảy, "Vậy, vậy làm sao bây giờ, bằng không em đi theo giải thích cho Lạc gia gia ......"
"Không sao."
Lạc Trạm rốt cuộc vẫn không để cô lo lắng quá, anh sung sướng mà cười, trấn an, "Tôi biết người nghe thấy, là đi theo Lạc gia tới. Bọn họ sẽ không đi tìm cái vị lão thái thái kia cáo trạng đâu."
Đường Nhiễm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại hướng lên trên bước mấy bậc, Đường Nhiễm nhớ tới cái gì, quay đầu nhỏ giọng hỏi:
"Vậy bọn họ cũng sẽ không cáo trạng với Lạc gia gia sao?"
Lạc Trạm mặc kệ ánh mắt bất thiện của lão gia tử, lười biếng mà cười: "Sẽ không."
Đường Nhiễm lúc này mới yên tâm, "Anh cùng bọn họ rất quen thuộc có phải hay không?"
"Ừ." Lạc Trạm thuận miệng bổ sung, "Là Lạc gia hai vị quản sự ――" anh dừng lại, nghĩ nghĩ, "Lão đại gia."( xưng hô kính trọng người đàn ông có tuổi, lạ: Cụ, ông, bác, ông cụ. Để ông cụ thì nghe không hay nên tui để nguyên văn )
Lão gia tử đột nhiên bị rớt một bậc ở chỗ cháu trai: "............?"
Quản gia không để bụng cái này, nghẹn cười đứng ở tại chỗ.
Dưới hai luồng ánh mắt đó, Lạc Trạm như cũ không quan tâm làm theo ý mình, mắt nhìn thẳng đỡ cô lên hành lang lầu hai.
Lúc này dừng lại, cách lão gia tử không tới hai mươi cm.
Ước chừng là khí thế của lão gia tử thật sự mạnh, cô ở bên cạnh Lạc Trạm có chút nhận thấy, bất an mà nắm chặt góc cổ tay áo Lạc Trạm.
Lạc Trạm bước chân chậm lại: "Tối nay bên ngoài nhiệt độ cùng độ ẩm đều rất thoải mái, trước hết tôi đưa em lên sân phơi đi một vòng đi."
Đường Nhiễm do dự: "Lạc gia gia bọn họ không phải còn đang đợi?"
"Bọn họ có việc, liền đi xuống lầu trước, hiện tại hẳn là còn chưa trở về. Chờ bọn họ trở lại tôi lại đưa em tới vấn an."
"...... Được."
Nhìn hai đạo thân ảnh một cao một thấp đi đến cuối hành lang, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt, trước cầu thang Lạc lão gia tử trầm mặc một hồi, chậm rãi buông tiếng thở dài.
Ông hỏi: "Lâm Dịch, ngươi thấy thế nào?"
Lâm quản gia đã sớm đoán được mình không thể tránh được chuyện này, lúc này cũng không ngoài ý muốn, châm chước vài giây mới ôn hòa mà mở miệng cười: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn xem, chỉ là nhiều năm như vậy trước nay chưa thấy qua dáng vẻ này của tiểu thiếu gia, thật sự là quá mới lạ."
"Là chưa thấy qua, đừng nói ngươi không gặp, ta đây làm gia gia cũng chưa thấy qua." Lão gia tử lắc đầu, "Lúc trước có lẽ ta nên đoán được, cô bé này nếu không có lực ảnh hưởng với nó như vậy, tính cách nó cũng sẽ không biến đổi lớn sau sự tình năm ấy."
Quản gia thử thăm dò nói: "Vậy lão tiên sinh ngài cảm thấy, dáng vẻ này của tiểu thiếu gia thoạt nhìn tốt sao?"
Lão gia tử trầm mặc hồi lâu, thấp thấp hừ một tiếng, không tình nguyện mà nói: "...... Có hơi quái lạ, nhưng tổng thể cũng không tính là xấu."
Quản gia cười, "Tính cách tiểu thiếu gia tốt hơn liền tùy ngài."
"......"
Lão gia tử quay đầu, nhíu nhíu mi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Quản gia đợi một lát, thấy lão gia tử trước sau không mở miệng, mới lại nói: "Tôi thấy tiểu thiếu gia có thể ấn tính tình nói chuyện với cô bé kia, thật sự đã thay đổi, quả nhiên gặp được người mình thích, tính cách tiểu thiếu gia cũng không nhịn được."
"Thích?" Lão gia tử quả nhiên bị từ ngữ bén nhọn trong câu nói kích thích đến, ông hừ lạnh một tiếng, "Đối với một con bé mười sáu bảy tuổi nói cái lời này, nó cũng không sợ bị người ta mắng là lưu manh. Không thì chính là chúng ta nghe được―― đổi người khác, chỉ sợ sau lưng không thiếu người chọc đến cột sống nó!"
"Mười sáu bảy tuổi, qua mấy năm không phải tới tuổi kết hôn hợp pháp sao?" Quản gia cười cười.
"......"
Cái từ "kết hôn" này càng làm cho lão gia tử trầm mặt xuống.
Nhưng tốt xấu không có trực tiếp phát hỏa, nói rõ đường sống không nhỏ.
Quản gia suy tư vài giây, hỏi: "Ngài là lo lắng, Đường gia vị lão thái thái bên kia không đồng ý?"
"Vấn đề bà ta có đồng ý hay không cũng không lớn," Lạc lão gia tử cau mày nói, "Nhưng cho dù bà ta đồng ý, thân phận của Đường Nhiễm bà ấy sẽ không thừa nhận. Nếu thật đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ cảm thấy người thừa kế Lạc gia chúng ta cưới về đương gia phu nhân tương lai lại là một đứa con gái riêng của Đường gia."
Ý cười của Lâm quản gia cũng đạm xuống, bất đắc dĩ mà nói: "Tiểu thiếu gia sẽ không để ý cái này."
"Hừ, nó đương nhiên không để bụng. Người trẻ tuổi chúng nó để ý cái gì? Nói đến cùng vẫn là tuổi trẻ, chỉ cho rằng dựa vào năng lực tư bản liền có thể khiến người ta câm miệng, bốn chữ nhân ngôn đáng sợ cũng không biết viết như thế nào. Chúng nó liền không nghĩ tới, từ xưa đến nay hoàng đế quản được sinh tử của thiên hạ mà như cũ vẫn không ngăn được miệng của họ ――\' bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ \' đạo lý như vậy sách giáo khoa dạy cả ngày, nhưng bọn nó có mấy người thật sự hiểu?"
Lâm quản gia cười khổ: "Nhưng tiểu thiếu gia tính nết như vậy, chỉ sợ ngài nói cũng không thể lay chuyển cậu ấy. Không thể lại giống hôm nay, cậu ấy không nghe lời đã kêu người trói cậu ấy tới được."
Lạc lão gia tử trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Cô con gái lấy chồng nước ngoài kia của Đường gia, mấy năm gần đây có tin tức gì không?"
Lâm Dịch sửng sốt: "Ngài là muốn thông qua cô ấy để mang lại danh nghĩa chính đáng cho Đường Nhiễm sao?"
Lão gia tử không nói, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn quản gia một cái.
Lâm quản gia vội vàng cúi thấp đầu, đáp lời: "Chưa nghe nói qua. Đường Thế Ngữ từ năm ấy nháo ở Đường gia rồi gả ra nước ngoài, có rất ít tin tức truyền về. Nghe nói cô ấy cùng Đường gia trước nay cũng không liên hệ qua."
Lão gia tử lại hỏi: "Con bé gả đến nhà ai?"
Lâm Dịch lắc lắc đầu: "Không rõ lắm. Đường gia vị lão thái thái này là an bài cho cô ấy, nhưng cô ấy không phải cố ý tìm người khác gả chứ?"
Lão gia tử bị gợi lên hồi ức với vãn bối kia, có điểm đau đầu mà lắc đầu: "Lại nói tiếp, Đường Nhiễm tiểu nha đầu này tính cách cùng mẹ con bé thật đúng là cách biệt một trời."
Lâm Dịch cũng cười khổ: "Cũng không phải, lúc trước uy danh của vị tiểu thư Đường gia này, không ít thế gia công tử ca nghe tiếng đều sợ vỡ mật a...... Nếu không phải tính cách cô ấy thật sự lợi hại, vị lão thái thái này thật sự không có ý niệm, chỉ sợ cũng sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn là lấy tử thai lừa chính con gái mình."
Lão gia tử nghe xong, lại không tán đồng mà hừ một tiếng: "Bà ta thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không nên để con gái thay bà ta bưng nồi."
Lâm Dịch gật đầu: "Lão tiên sinh nói phải."
"Vậy ngươi cảm thấy, lấy tính tình Đường Thế Ngữ như vậy, con bé sẽ thật sự gả chồng qua loa như vậy?"
Lâm Dịch do dự, thản nhiên mở miệng: "Kỳ thật năm đó có người nói, Đường Thế Ngữ là vì thoát ly khống chế của mẹ mình lúc ấy mới tìm cái lý do kết hôn gả ra ngoài ―― nhưng mấy năm nay vẫn luôn không có động tĩnh, cụ thể tôi cũng không dám khẳng định."
"Như vậy," Lạc lão gia tử trầm tư một lát, mở miệng, "Ngươi tìm người theo dõi tin tức năm đó con bé gả chồng xuất ngoại, tra chuyện nhà chồng bên kia, còn tình hình hiện tại của nó nữa."
Lâm Dịch ngoài ý muốn: "Lão tiên sinh, ngài thật sự chuẩn bị đính chính danh phận cho Đường Nhiễm?"
Lão gia tử trầm mặc vài giây, hừ lạnh một tiếng: "Ta là bị tiểu tử thúi kia bức cho không còn biện pháp khác ―― dù sao cũng phải chuẩn bị hai tay, bằng không mặc kệ nó đem Lạc gia kéo xuống mương sao?"
Lâm quản gia cười rộ lên: "Vâng vâng vâng, lý do ngài nói đều đúng."
Lão gia tử mắt lạnh liếc quản gia: "Cái gì gọi là lý do?"
Lâm quản gia ôn hòa cười cười, không nói.
"Được rồi, chúng ta cũng lên lầu đi. Ngươi không nghe tiểu tử thúi trước khi đi đều lấy lời nói nhắc nhở ta ―― sợ ta không đuổi kịp đi, lại làm cô bé của nó vất vả tới một chuyến tay không."
Lão gia tử cười lạnh, oán niệm mọc thành cụm.
"Dưỡng nó ngần ấy năm, nó đối với ta còn không bằng đối với 1% của tiểu nha đầu kia đâu. Còn nói nhân gia bạch nhãn lang."
Lâm Dịch cười theo sau, cuối cùng hỏi một câu: "Nếu muốn tra Đường Thế Ngữ, vậy chuyện Đường Thế Ngữ năm đó chưa kết hôn đã có thai với nam nhân có cần tra hay không?"
Lão gia tử lên lầu bước chân ngừng lại, hỏi:
"Là bạn trai lúc trước của nó?"
"Vâng."
"Nhà nghèo khổ?"
Lâm Dịch nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là...... Thật sự không có tin tức gì, năm đó ngài bảo tôi tra xuất thân cô bé muốn giúp tìm người thân, cha cô bé gọi là gì cũng chưa tra được, phỏng chừng là dấu vết đều bị Đường gia lau sạch rồi."
"Hừ, lão thái thái này đối với con gái chính mình cũng tàn nhẫn ra tay, càng đừng nói đối với một người ngoài làm chậm trễ kế hoạch liên hôn của bà ta."
Lâm Dịch cũng khẽ thở dài: "Lúc ấy tôi chỉ nghe được trường học của bọn họ, khả năng vì tránh né tai mắt Đường gia, bọn họ ngầm yêu nhau, không vài người biết. Chỉ có bạn cùng phòng của Đường Thế Ngữ mơ hồ nghe cô ấy nói qua, nói là xuất thân cô nhi nghèo, sinh hoạt bằng học bổng cùng tiền trợ cấp. Thành tích hẳn là không tồi, nhưng tin tức cụ thể lại không để lộ ra."
Lão gia tử trầm mặc giây lát, một bên hướng trên lầu đi một bên thấp giọng hỏi: "Vậy sau đó, người đi đâu rồi."
Lâm Dịch: "Không biết, phải nói là bốc hơi khỏi nhân gian." Lâm Dịch do dự, thanh âm áp đến thấp nhất, "Tôi khi đó cũng hoài nghi, không phải là bị......"
"Đừng nói bậy."
Lão gia tử tức giận mà đánh gãy lời.
"Vâng." Lâm quản gia cười khổ, "Bất quá cho dù không xảy ra việc gì, nhưng một học sinh nghèo không có lai lịch gì, đối đầu với một con quái vật như Đường gia, chỉ sợ cũng không có cái kết cục tốt gì."
"Đúng vậy."
Lão gia tử sâu kín thở dài.
"Ít nhất trong nước sẽ không có nơi cho hắn đặt chân. Đại khái là lưu lạc đến một góc nước nhỏ nào đó rồi."
Lâm Dịch: "Vậy có cần điều tra hắn không?"
Lão gia tử nói: "Không cần. Tiểu tử nghèo đáng thương như vậy, điều tra ra cũng không dậy nổi sóng gió, trước hết theo dõi tình huống của Đường Thế Ngữ đi."
"Vâng, lão tiên sinh."