Chương 43: Tới cửaDẫn đầu đoàn người mở ra ba chiếc xe hơi màu đen.
Lạc Trạm bị "bắt cóc" trên chiếc xe thứ hai, anh ngồi ở giữa. Sau đó một trái một phải đi lên hai người tây trang đen, ngồi ở bên cạnh anh, trên mặt treo màu xanh mét âm trầm.
Nghiễm nhiên là muốn đem Lạc Trạm áp giải như trọng phạm.
Lạc Trạm thật ra hoàn toàn không thèm để ý. Mới vừa rồi tràng chiến đấu xác thật hao hết thể lực, sau khi lên xe anh liền dựa vào ghế, mí mắt cũng lười nâng.
Người cầm đầu hiển nhiên đối với vị tiểu thiếu gia "ác" danh này cũng không yên tâm, hắn đứng ở bên cửa xe này, cùng mấy người còn lại giảng giải các biện pháp khẩn cấp, nhìn bọn họ trước sau hộ tống chiếc xe, thì hắn mới kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.
"Kéo rèm lên." Người cầm đầu đối nói với hai người tây trang đen phía sau.
Hai người đồng thời giơ tay, từng người kéo rèm bên cạnh cửa sổ, hoàn toàn chặn bên ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, Lạc Trạm dựa vào ghế lười biếng mà cười nhạt, vẫn híp mắt: "Nếu các ngươi thật sự không yên tâm, không bằng dứt khoát còng tay tôi đi?"
Người cầm đầu xuyên qua kính chiếu hậu trong xe nhìn về phía Lạc Trạm: "Chúng tôi cũng là đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, hy vọng tiểu thiếu gia không nên trách tội. Thân thủ của cậu thật sự lợi hại, không làm tốt chuẩn bị, vạn nhất ở trên đường xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không đảm đương nổi trách nhiệm."
"Đừng hiểu lầm," Lạc Trạm nghe thấy câu này, rốt cuộc mở to mắt, "Tôi là không muốn các ngươi lại trì hoãn thời gian, chân thành đề xuất ý kiến cho các người."
Lạc Trạm nói, rất phối hợp nâng nâng đôi tay: "Muốn còng không? Còng xong thì mau mau xuất phát, buổi tối tôi còn có việc."
Người cầm đầu có thể là bị sự "chân thành" của Lạc tiểu thiếu gia đả động, cũng có thể là lo lắng mới vừa rồi đánh nhau đầu vị tiểu thiếu gia này bị thương, lúc này mới làm cho Lạc Trạm lúc này ngôn hành cử chỉ so với Lạc tiểu thiếu gia mà bọn họ nghe đồn khác nhau một trời một vực ――
Cho nên người cầm đầu quay lại, chính mắt xác định tiểu thiếu gia thái độ phối hợp, hắn trịnh trọng hỏi: "Tiểu thiếu gia buổi tối là có chuyện gì thập phần quan trọng sao? Nếu phải, tôi đây có thể gọi cho Lâm quản gia, bảo ông ấy an bài một lần nữa."
Lạc Trạm hứng thú rã rời mà rũ tay lại, cười nhạt: "Ông ta an bài không được."
Cầm đầu: "?"
Lạc Trạm: "Tôi mỗi buổi tối đều có một phần công việc phải làm, hơn nữa chỉ có tôi có thể làm. Còn lại ai cũng không thể thay thế."
Người cầm đầu chần chờ một lúc lâu: "Mạo muội hỏi, cậu là vừa học vừa làm?"
"......"
Vừa nghe lời này, hai người đồ đen bên cạnh nguyên bản đang rất bất mãn vì bị ăn đập lúc này cũng đều kinh ngạc mà nhìn về phía Lạc Trạm, lộ ra biểu tình kính nể.
Lạc Trạm đang ngồi ghế, híp mắt thở dài: "Vừa học vừa làm? Cứ coi như vậy đi―― hơn nữa ngươi còn không lái xe, tôi \'đi làm\' sẽ phải đến muộn đấy." "Tôi hiểu rồi, tiểu thiếu gia. Tôi nhất định mau chóng đem cậu đưa đến, hy vọng hành động đêm nay sẽ không làm chậm trễ chuyện của cậu."
"......"
Hai chiếc xe trước sau cũng đều chuẩn bị ổn thoả, cầm đầu phát ra mệnh lệnh, ba chiếc xe xếp thành hàng chạy ra ngoài.
Nửa giờ sau.
Ngừng ở ven đường, cửa xe bị kéo ra, Lâm quản gia tươi cười đầy mặt mà đứng ở ngoài xe, hướng tới bên trong xe hơi hơi khom người: "Hôm nay đã đắc tội cậu, tiểu thiếu gia."
Chàng trai trẻ bên trong xe mở mắt ra, không có biểu tình gì, ngũ quan tuấn mỹ đêm nay nhiều điểm tì vết ―― khóe môi bên trái ước chừng là trước đó đánh nhau gây ra, vết máu màu đỏ trên màu da lãnh bạch phá lệ chói mắt.
Lạc Trạm quay đầu, lãnh đạm lười nhác mà liếc mắt một cái.
Cùng Lâm quản gia đang mỉm cười đối mặt vài giây, khóe miệng anh hơi nhếch: "Nguyên lai Lâm quản gia an bài người, khó trách tinh anh như vậy."
Lâm quản gia rũ mắt cười, không tỏ ý kiến.
Lạc Trạm cũng không cùng Lâm Dịch so đo. Tầm mắt anh nhảy qua đầu vai Lâm Dịch, nhìn phía bên ngoài.
Nhìn hai giây, Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại: "Đây là con đường phía nam của đại viện Đường gia?"
Lâm Dịch thực sự ngoài ý muốn: "Tiểu thiếu gia làm sao biết?"
Đương nhiên là bởi vì anh đi tới đi lui mỗi ngày.
Lạc Trạm lãnh đạm mà hạ khóe miệng, quay mặt đi, nhắm mắt: "Đừng gọi tôi đổi xe, không sức lực."
Lâm Dịch nguyên bản chính là tới mời Lạc Trạm đổi xe, thấy Lạc Trạm không chịu, ông do dự, đứng dậy không biết đi tìm lão gia tử báo cáo cái gì.
Không bao lâu, Lâm Dịch đã trở lại: "Lão tiên sinh nói, nếu cậu thích, ngồi chiếc xe này tới cửa cũng được. Lạc gia không bẽ mặt chút nào."
Lạc Trạm lười trả lời.
Lâm Dịch lại liếc mắt một cái vào trong: "Bất quá, tiểu thiếu gia, khóe miệng bị thương cậu có muốn xử lý một chút hay không?"
"Không cần."
"......"
Không đợi Lâm Dịch nói gì, Lạc Trạm hừ ra một tiếng cười nhạt: "Đây không phải vết thương, là cờ thưởng."
Lâm Dịch: "?"
Lạc Trạm ngước mắt, cách không khí nhìn về phía bắc, hướng đại viện Đường gia. Nhìn chằm chằm hai giây, anh lạnh như băng mà cong khóe miệng: "Là cờ thưởng khuyên người Đường gia muốn gả vị đại tiểu thư kia cho tôi biết đường mà quay lại."
Lâm Dịch cứng người, xấu hổ mà cười: "Cờ thưởng này xác thật đủ hồng, đủ chói mắt, chỉ sợ là sẽ tổn hại đến hình tượng tiểu thiếu gia."
"Hình tượng? Cái đó có ích lợi gì?" Lạc Trạm cười nhạt, sau đó thanh âm thấp xuống, anh nhắm mắt, "Cô ấy lại nhìn không thấy."
Một câu cuối cùng ép tới thấp thả mơ hồ, Lâm Dịch không thể nghe rõ. Nhưng nhìn ra Lạc Trạm xác thật mỏi mệt, ông không hỏi nhiều: "Vậy tiểu thiếu gia nghỉ ngơi đi, tới Đường gia tôi sẽ tới gọi cậu."
"Ừ."
.
Đường Nhiễm ở Đường gia một đoạn thời gian, đám người hầu Đường gia đều biết Thiên trạch có một vị tiểu thư mắt không nhìn được.
Mặc dù mới đầu không biết, chờ sau khi quan sát một đoạn thời gian trước sau không thấy Chủ Trạch bên kia có động tĩnh gì, những người hầu tinh ý cũng đoán được đây là một vị chủ nhân không được sủng ái.
Vì thế ở cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, mặc dù bọn họ không dám tùy tiện khắt khe, nhưng ở việc công quán cũng khó tránh khỏi ngươi đẩy ta trở, ai cũng không muốn tới Thiên trạch hầu hạ một cô gái mà không biết khi nào sẽ bị trộm gả ra ngoài.
Nhưng công việc chung vẫn phải có người làm.
Ở đây đa số đều là người mới bị khi dễ, mặc kệ là chủ nhân trong nhà hay là người hầu làm công―― vì thế trong khoảng thời gian này Đường Nhiễm liền phát hiện, người hầu tới đưa cơm cho cô ban đầu mỗi ngày đổi một người, hiện tại biến thành cố định một cô gái trẻ.
Trẻ tuổi là Đường Nhiễm nghe cô gái tự nói. Đường Nhiễm cùng cô gái trò chuyện vài câu, tiếng phổ thông của cô gái cũng không tiêu chuẩn, có đôi khi cùng Đường Nhiễm giao lưu, còn sẽ xuất hiện mấy từ nghe không hiểu lắm.
Theo lời của cô gái, cô ấy mấy năm trước lúc chưa thành niên liền từ một tỉnh nông thôn khác đến làm việc, cách đây không lâu mới đến Đường gia. Năm nay cũng vừa mới 20 tuổi.
Lần đầu tiên vào đại trạch nhà cao cửa rộng làm việc, cô gái kêu Đoạn Thanh Yến hiển nhiên không quá thích ứng. Đặc biệt là giọng bản xứ, làm cô ấy một khi mở miệng sẽ bị người hầu khác ở Đường gia chê cười, cho nên dần dần cô liền không nói chuyện.
Thẳng đến khi tới Thiên trạch đưa cơm, Đoạn Thanh Yến dần dần cùng Đường Nhiễm quen biết.
Cô bé tuy rằng nhìn không thấy, nhưng giao lưu lại không có chướng ngại gì, hơn nữa một chút không kỳ thị giọng của cô.
Đoạn Thanh Yến thích bí mật đem những điều nghẹn một ngày nói không xong nói với Đường Nhiễm, Đường Nhiễm cũng sẽ nói một chút về người máy phỏng sinh "Lạc Lạc" cho cô.
Tối thứ sáu hôm nay cũng không ngoại lệ.
6 giờ 15, Đoạn Thanh Yến đem hộp cơm tối đến, mới vừa vào cửa liền xin lỗi Đường Nhiễm: "Xin lỗi a Tiểu Nhiễm, tối nay phòng bếp bận gần chết, lung tung rối loạn, chị tìm mấy quản sự cuối cùng mới tìm cho em bữa cơm, vừa xách lên liền chạy tới đây."
Cô gái ngồi ở bên bàn vuông khóe mắt hơi cong: "Không sao, không muộn. Lần sau chị không cần vội vã như thế, chẳng may ngã thì không tốt."
Đoạn Thanh Yến thay giày tiến vào, đến bàn vuông chia thức ăn cho Đường Nhiễm.
Cô một bên đặt chén đĩa, một bên nói: "Hơn nữa hôm nay không chỉ là phòng bếp, buổi tối chỗ nào cũng vội, mệt chết chị rồi."
Đường Nhiễm tò mò hỏi: "Trong nhà có chuyện gì sao?"
Đoạn Thanh Yến: "Chị cũng không hiểu, liền nghe hình như là có tiểu thiếu gia đần độn nào đó muốn tới đây."
Đường Nhiễm ngẩn ngơ: "Tiểu thiếu gia đần độn?"
Đoạn Thanh Yến vội vàng nỗ lực sửa giọng bản xứ: "Cái gì, không phải đần độn. Một tiểu thiếu gia với cái danh hào dài dài, bọn họ nhắc tới hắn đều phải khen hồi lâu, cho nên chị liền gọi tắt là cái gì tiểu thiếu gia á."
Đường Nhiễm phản ứng lại, mỉm cười mà cười rộ lên: "Vị tiểu thiếu gia này, hình như em biết là ai."
"Ai nha, em cũng quen biết hắn sao."
"Vâng," Đường Nhiễm gật đầu, "Là bạn của em."
"Bạn của em?" Đoạn Thanh Yến ngẩng đầu, nói thầm câu gì đó.
Đường Nhiễm không nghe rõ, mờ mịt hỏi: "Chị mới nói cái gì sao?"
Đoạn Thanh Yến nói: "Chị chính là nghe nói, cái vị tiểu thiếu gia kia, hình như là đến vì cái đại tiểu thư Đường gia tính tình có chút kém kia, nguyên lai là bạn em sao?"
Đường Nhiễm dừng lại.
Đoạn Thanh Yến không biết nhìn mặt đoán ý, lại hỏi: "Hắn nếu là bạn em, vậy tối nay hắn có phải sẽ qua tìm em không a?"
"......"
Ý cười trên mặt cô hoàn toàn ảm đạm đi.
Đoạn Thanh Yến rốt cuộc hậu tri hậu giác phản ứng lại, xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Chị có phải nói sai cái gì rồi hay không."
"Không có." Đường Nhiễm nhẹ giọng nói, "Chị nói đúng, anh ấy nếu trịnh trọng mà tới đây, vậy hẳn chính là tới vì Đường Lạc Thiển."
"Vậy hắn......"
"Anh ấy sẽ không tới gặp em, bọn họ sẽ không cho anh ấy tới." Đường Nhiễm cúi thấp đầu thật lâu thật lâu. "Tuy rằng anh ấy không muốn, em cũng không muốn, nhưng anh ấy về sau có khả năng vẫn sẽ...... biến thành người em phải gọi là ca ca hay là anh rể đi."
Đoạn Thanh Yến nghe ra giọng cô có một chút âm rung, luống cuống tay chân: "Em em em đừng khóc a!"
Đường Nhiễm hơi giật mình. Sau đó cô ngửa đầu, cười khẽ lên: "Em nhìn giống như muốn khóc sao?"
Không phải khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt như trong tưởng tượng, Đoạn Thanh Yến nhẹ nhàng thở ra: "Cũng không phải, làm chị sợ muốn chết."
"Chị đừng lo lắng, em không khóc." Đường Nhiễm nhẹ giọng nói, "...... Em đã sớm chuẩn bị sẵn sàng."
"Chuẩn bị?"
"Vâng. Chuẩn bị trước cho dù là bạn của em, một ngày nào đó cũng sẽ mất đi."
Đoạn Thanh Yến sửng sốt trong chốc lát, hỏi: "Vì sao em lại, chuẩn bị như vậy?"
"Bởi vì," Đường Nhiễm thanh âm nhẹ xuống, "Thói quen nha."
Đoạn Thanh Yến sửng sốt.
Cô lại cong mắt cười: "Trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều đồ vật cùng người, em muốn có, nhưng luôn luôn không có một thứ nào thuộc về em. Cho dù ngắn ngủi mà cho rằng chính mình đã có được, rất mau liền sẽ tỉnh lại, phát hiện kia chỉ là giấc mộng. Cho nên sau này trở thành thói quen, em sẽ không khóc nháo...... Bởi vì em không phải cô ấy, cho nên em khóc lớn tiếng đến mấy cũng vô ích."
Đoạn Thanh Yến sững sờ dưới nụ cười của cô.
Không biết vì cái gì, rõ ràng cô bé rất ít khi cười xán lạn tươi đẹp như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy khổ sở thay Đường Nhiễm. Khổ sở đến mức cô muốn khóc theo một hồi.
Đoạn Thanh Yến trầm mặc làm Đường Nhiễm do dự mà ngừng nói. Đường Nhiễm ở trong bóng tối an tĩnh trong chốc lát, như là minh bạch cái gì, cô trái lại an ủi Đoạn Thanh Yến: "Chị không cần khổ sở thay em."
Đoạn Thanh Yến hoàn hồn, khịt mũi: "Này còn không cần sao?"
Đường Nhiễm cười: "Ừm, bởi vì trước đó không lâu, em đã có một đồ vật hoàn hoàn toàn toàn thuộc về em."
Đoạn Thanh Yến nghẹn giọng mũi: "Cái người máy kia, đúng không."
"Vâng."
Cô bé dùng sức gật đầu.
Lúc này đây cô cười đến mềm mại, thanh thiển, như là ở trong thế giới hắc ám thấy phong cảnh xinh đẹp nhất: "Lạc Lạc nói qua, em là chủ nhân cậu ấy, cậu ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về em."
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, lại nói: "Tất cả đồ vật khác dường như đều là của họ Đường, sẽ có một ngày đột nhiên sẽ bị thu hồi. Chỉ có \' Lạc Lạc \' không phải. Cậu ấy là lễ vật người khác tặng cho một mình em, cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về em ―― vậy ai cũng không thể cướp đi."