Bức BáchGiữa trưa mười hai giờ.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đến Thanh Long hội, vừa xuống xe, bọn họ để cho lái xe rời đi, đúng hẹn một mình tiến vào.
Vài tên canh giữ ở cửa lớn dựa theo mệnh lệnh lục soát người bọn họ xác định không có mang theo bất kỳ νũ кнí gì mới dẫn bọn họ vào nhà.
Bên trong sân huấn luyện, đám người Lục Nhĩ Nhã đã chuẩn bị sẵn tư thế chờ, cả sân huấn luyện đứng một loạt những người mặc áo vest đen, trong tay tất cả cầm súng, ngoại trừ Lục Nhĩ Nhã cùng Cổ Kiến Hùng, còn có một người đàn ông tóc bạc tuấn mị.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vừa tiến đến, hơi thở toàn sân như ngưng lại, nhìn chằm chằm bọn họ đề phòng, đương nhiên, ngoại trừ Ngân Hồ cùng Tô Mộ Thu.
Tô Mộ Thu nằm gần trước sô pha của Lục Nhĩ Nhã, vẻ mặt tái nhợt, nghe tiếng ồn, suy yếu ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, không tự giác nho nheo lông mày.
Bọn họ đúng là đến đây.
Mặt cô tái nhợt, trên trán cùng khóe miệng có máu chảy xuống.
Người bọn họ toàn tâm toàn ý che chở cẩn thận lại bị người khác chà đạp.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đáy lòng co rút, trong lúc nhất trong mắt thời tràn ngập tức giận, người ở chỗ này cùng cảm nhận được áp lực rất rõ ràng.
Phượng Dạ Diễm nhất thời kìm nén không được lửa giận, xúc động muốn lập tức tiến lên ôm Tô Mộ Thu vào trong lòng, che chở thật tốt, biết tính cậu nên Phượng Dạ Hoàng giữ tay cậu lại.
Mồ hôi lạnh ứa ra khắp đầu Cổ Kiến Hùng, đây là lần đầu tiên anh gặp trực tiếp Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm, trong nội tâm không khỏi có chút sợ hãi, cho dù bây giờ bọn họ có nhiều người hơn.
“Cuối cùng các anh cũng đến, chà chà……” Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, “Thật không nghĩ tới trên đời này còn có phụ nữ có thể làm cho các anh nói gì nghe nấy.” Cô cười thật điềm tĩnh.
Kỳ thật Lục Nhĩ Nhã rất khẩn trương, lạnh cả sóng lưng, trên người bọn họ phát ra khí thế quá mức cường ngạnh làm cho cô có cảm giác áp bách.
Phượng Dạ Hoàng chớp mắt nói, “Lục Nhĩ Nhã, tôi nói rồi, nếu cô tổn thương Tiểu Thu tôi sẽ làm cô ૮ɦếƭ vô cùng thê thảm.” Âm thanh lạnh như băng như tới từ tầng địa ngục cuối cùng.
Lục Nhĩ Nhã cười nhạo, khinh thường trợn trắng mắt, “Hoàng thiếu chủ, xin anh thông hiểu tình huống một chút, hiện tại, anh đang cảnh cáo tôi sao? Các anh nói đi, người phụ nữ này rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao các anh vì cô ta làm nhiều như vậy?” Cô dùng chân đá đá Tô Mộ Thu.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm gắt gao nắm chặt nắm tay, giấu đi ánh mắt, giữ im lặng.
Phượng Dạ Hoàng lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, anh trầm giọng đặt câu hỏi, “Tôi có một việc muốn hỏi, bốn năm trước, thuốc là do cô bỏ sao?”
“Hiện tại cũng không còn quan trọng, vậy nói cho các anh biết! Đúng là do tôi bỏ, nhưng mà tôi không thể ngờ, anh lại bụng đói ăn quàng lựa chọn một nữ giúp việc bình thường, nếu như không phải tôi, các người làm sao có thể dây dưa cùng một chỗ, nói cho cùng các người cần phải cảm ơn tôi.”
“Dùng ‘Nhẫn thuật’ sao?”
Phượng Dạ Hoàng ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua Ngân Hồ.
“Thì ra anh cũng biết rõ, tôi còn tưởng rằng anh không biết, vì Phượng gia chiếm toàn bộ thiên hạ nên từ trước tới nay các anh luôn tự đại cuồng vọng, các anh hẳn là không ngờ được còn có loại kỹ năng bí truyền đó phải không? Nói thực ra, tôi cũng không có nghĩ tới, kỳ thật nếu như không có Tô Mộ Thu, tôi nghĩ sẽ rất thành công, lúc đó hiếm khi tôi có được dư ra một lệnh bài, tôi để người đó mang vào, cũng bởi vì như thế, nên laser hồng ngoại ở cửa chính Phượng gia không quét được nó, có thể làm được thần không biết quỷ không hay, ngay cả tôi cũng không ngờ, nhưng ngoài ý muốn của tôi chính là, Tô Mộ Thu lại ngây ngốc thừa nhận.”
“Vậy cô muốn chúng tôi làm như thế nào mới bằng lòng thả cô ấy?” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng chăm chú nhìn cô.
Lục Nhĩ Nhã ra hai phần hiệp nghị cùng một cây 乃út ở bên cạnh, ném qua, “Cam kết rằng tập đoàn Phượng thị cùng Ám Diễm môn từ nay về sau thuộc sở hữu Thanh Long hội.”
Phượng Dạ Hoàng nhặt hai tờ giấy lên đưa Phượng Dạ Diễm một tờ, tùy ý lật vài tờ, liền trước vung 乃út ký tên.
“Tôi cũng không muốn làm như vậy, là các anh bức tôi.” Lục Nhĩ Nhã nhìn bọn họ ký tên, vẻ mặt bi thương, “Dù sao tôi cũng yêu các anh, cho dù là nằm mơ tôi cũng muốn trở thành nữ chủ nhân Phượng gia, đáng tiếc đều bị Tô Mộ Thu đoạt đi, ngay từ đầu mục tiêu của tôi chỉ có Tô Mộ Thu, nếu như các anh có thể mở một mắt nhắm một mắt tùy ý tôi mang cô ta đi thì tốt rồi. Nhưng mà hết lần này tới lần khác các anh đối đầu với tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Từ đầu đến cuối đều là Lục Nhĩ Nhã tự nói một mình, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm lạnh lùng bàng quan giống như đang xem kịch, trong mắt chứa sự khinh miệt.
Phượng Dạ Hoàng ném hai tờ giấy xuống dưới chân Lục Nhĩ Nhã, “Đã ký, có thể giao người cho chúng tôi chưa?”
“Ha ha…………” Lục Nhĩ Nhã cười khẽ, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn, “Chẳng lẽ tình yêu thật sự làm cho các anh thay đổi sao? Các anh thật sự cho rằng chỉ cần đơn giản ký hiệp nghị tôi sẽ buông tha cô ta sao? Các anh nghĩ tôi là cái gì? Các anh đã đến đây rồi còn cho rằng tôi sẽ để các anh trở về sao? Đừng vọng tưởng!” Cô cười nhạo, “Ngay từ đầu tôi đã quyết định không thả người, không có quyền thế, các anh không là cái gì cả, dứt khoát ૮ɦếƭ đi, đỡ phải sống uất ức.” Cô híp mắt, bắn ra tia sang ác độc, bỗng nhiên lại cười, “Có lẽ, nếu các anh quỳ xuống van xin tôi, tôi sẽ tha cho các anh một con đường sống.”
Tô Mộ Thu cả kinh, không thể tin trừng lớn mắt.
Loại chuyện này…………
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng cảnh tượng kia, tôn quý kiêu căng như bọn họ vì cô mà mất tôn nghiêm.
Lục Nhĩ Nhã hừ lạnh, “Không chịu sao? Các anh có thể vì cô ta vứt bỏ quyền thế, chính mà, trước sự tôn nghiêm, tình yêu của các anh đối với cô ta bất quá cũng chỉ như thế.”
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm mặt không biểu tình, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ thật sự của bọn họ.
“Đợi một chút……..” Ngân Hồ trầm mặc ở một giây cuối cùng cũng mở miệng.
Thành công thu hút sự chú ý của mọi người, anh ta chậm rãi đứng lên, một tay kéo Tô Mộ Thu từ trên đất lên ôm vào trong иgự¢, hai tay đặt trên lưng cô, “Thật ra, tôi cho rằng, điều tàn nhẫn nhất đối với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm chính là nhục nhã người mà bọn họ yêu nhất ở trước mặt bọn họ, không phải sao?”
Dứt lời, đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người của anh ta nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, tràn ngập ý tứ khiêu khích. Tay thân mật trượt xuống eo Tô Mộ Thu, anh ta vùi đầu vào cổ của cô nhẹ ngửi, lẩm bẩm, “Có để ý tới quần áo không? Là tôi tự mình thay cho cô ấy đấy.”
Quả nhiên, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm bộ mặt vốn nguội lạnh liền trở nên khó coi.
Lần trên Ám đảo là nỗi nhục cả đời của anh, nếu như không phải ૮ɦếƭ tiệt…cái gì laser hồng ngoại, nếu như không phải bọn họ hạ lệnh canh giữ nghiêm ngặt, anh vốn có thể trộm lệnh bài thoải mái ra đảo, kết quả còn bị trêu đùa một hồi.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sắc mặt trầm xuống.
Kết ThúcTrong nháy mắt.
Lầu hai sân huấn luyện không hề báo động trước có vô số người mặc đồ đen xuất hiện, thân hình nhanh nhẹn lặng yên không một tiếng động. Chờ Lục Nhĩ Nhã, Cổ Kiến Hùng cùng với tay sai của anh ta ý thức được khác thường ngẩng đầu nhìn lên thì trên lầu một vài người áo đen đã mau lẹ Ϧóþ cò súng, viên đạn không tiếng động bắn chính xác về phía những tên còn chưa kịp phản ứng, trong chốc lát, những kẻ nguyên bản đứng thành một vòng tròn đều ngã xuống, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, tiếng hô còn nghẹn ngay cổ họng thì hơi thở đã tắt.
Đây là điểm lợi hại của Ám Diễm môn.
Trong lúc nhất thời, sân huấn luyện tràn ngập mùi máu tanh.
“Làm sao có thể!? Làm sao có thể…………”
Lục Nhĩ Nhã vẻ mặt kinh hãi cùng không thể tin, mắt hạnh trừng lớn, cô một bên lắc đầu một bên thì thào niệm.
Toàn bộ người, vẻn vẹn chỉ mấy giây đã gục xuống, không có báo động gì trước đó nên ngay cả phòng ngự cùng cơ hội phản kích cũng không có, tất cả kết thúc trong im lặng.
Cổ Kiến Hùng phản ứng đầu tiên, động tác nhanh chóng từ bên eo lấy ra một khẩu súng ngắn, Phượng Dạ Diễm tốc độ nhanh hơn, chạy lên trước, giựt lấy khẩu súng trong tay anh ta, lại hung hăng đưa chân ném anh ta qua vai làm anh ta ngã trên mặt đất.
Tự nhận là mình đã trải qua sóng to gió lớn, được chứng kiến những màn mưa máu gió tanh của hắc đạo, nhưng Cổ Kiến Hùng đến bây giờ mới hiểu được chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, anh ta sợ hãi đến toàn thân run rẩy, đồng tử không ngừng co rút lại, bất chấp toàn thân đau đớn, anh ta đứng lên quỳ trên mặt đất, “Van xin các người! Tha tôi! Tha tôi! Tôi tôi……. Tha tôi!…..” Anh ta nói không nên lời, chỉ biết không ngừng lặp lại ba chữ.
Nhìn Phượng Dạ Diễm, Lục Nhĩ Nhã không ngừng phất tay, “Không được tới đây, không được tới đây! Các người đừng hành động thiếu suy nghĩ! Đừng quên Tô Mộ Thu còn trong tay tôi!” Cô đứng lên chạy đến bên Ngân Hồ, nắm cánh tay của anh, “Đưa ả cho tôi.”
Chỉ cần còn có Tô Mộ Thu thì lợi thế vẫn còn trong tay cô………
Ngân Hồ tà mị cười, đẩy cô ra, sau đó chậm rãi đưa Tô Mộ Thu cho Phượng Dạ Hoàng.
“Anh!”
Mất trọng tâm Lục Nhĩ Nhã ngã lăn trên mặt đất, gào rú lên, “Anh phản bội tôi!”
“Không! Không có gì là phản bội, chúng ta từ trước đến nay đều coi trọng lợi ích, cô hẳn là sớm đã có giác ngộ, không có đồng bọn, chỉ có lợi ích, được rồi, bây giờ không còn chuyện của tôi, tôi đi trước đây.” Ngân Hồ tiêu sái xoay người.
Lục Nhĩ Nhã thần trí bắt đầu tan rả, cô mở to đôi mắt trống rỗng ngửa mặt nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, “Tôi ngàn vạn lần không nên chọn loại người này hỗ trợ, tạo cơ hội cho các anh lợi dụng, các anh ngay từ đầu cũng chỉ là kéo dài thời gian, phải không? Câu hỏi của các anh chỉ là chờ cho thủ hạ đến, tôi lại ngốc bị lợi dụng! Buồn cười! Thật sự là buồn cười!”
“Cô mà cũng muốn đấu với chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Phượng Dạ Diễm không chút nào che giấu đáy mắt khinh thường cùng miệt thị, nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên thẳng tắp chỉa về phía cô, “Mang theo sự hối hận của cô xuống địa ngục đi!”
“Không muốn, không muốn…….” Lục Nhĩ Nhã liên tiếp lắc đầu, “Không nên! Cầu các người buông tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Tôi thề! Tôi………..”
Tiếng “Bang bang” vang khắp tứ phía kèm theo tiếng hét thê lương.
Phượng Dạ Diễm bắn một phát tại cổ tay cùng cổ chân cô.
Lục Nhĩ Nhã nằm trên mặt đất, thân thể bật lên mấy cái, cố sức nhúc nhích cánh môi lại vô lực không nói được nửa chữ, máu không ngừng từ tứ chi chảy ra, yếu ớt thở hào hển, sự không cam long tràn đầy trong mắt.
Tô Mộ Thu quay mặt qua không đành lòng nhìn, nhịn không được nôn khan vài tiếng, suy yếu nằm trong иgự¢ Phượng Dạ Hoàng.
Phượng Dạ Diễm lại hướng иgự¢ Cổ Kiến Hùng bắn một phát súng, nhìn anh ta ngã xuống mới ném khẩu súng đi.
Anh đến gần Phượng Dạ Hoàng. Kéo Tô Mộ Thu qua, ôm cô vào иgự¢ mình, thân thể căng cứng giãn ra, “Tiểu Thu, em có biết anh rất sợ mất em không?.” Thanh âm của anh lộ ra thống khổ.
Phượng Dạ Hoàng đứng ở một bên giữ im lặng, sau một lúc lâu, anh mở miệng, “Tốt rồi, trở về rồi hãy nói, trên người Tiểu Thu còn bị thương, đem cô ấy về kiểm tra trước đã.”
“Ừ.” Phượng Dạ Diễm gật đầu, ôm cả thắt lưng Tô Mộ Thu, thật cẩn thận dìu cô đi.
Phượng Dạ Hoàng đi theo phía sau.
Ai cũng không chú ý, nguyên bản Lục Nhĩ Nhã không thể nhúc nhích lại mang theo vẻ mặt quỷ dị chống thân thể gian nan bò trên mặt đất, tay chậm rãi đặt lên khẩu súng bị ném xuống đất.
Lập tức…… Tất cả sẽ kết thúc………
Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ quá tự đại quá cuồng vọng …………
“Phịch” một tiếng.
Tô Mộ Thu chỉ nghe “phịch” một tiếng, sau đó thân hình nhoáng một cái lại được Phượng Dạ Diễm một lần nữa ôm vào trong иgự¢, cô choáng váng một hồi, khó chịu nhíu mày. Cô ôm chặt người đàn ông trước người, hít thở từng ngụm từng ngụm, nhắm hai mắt chờ đợi cảm giác choáng váng từ từ mất đi.
Đột nhiên hai tay chạm tới một mảnh ẩm ướt, tâm co rút, đưa tay duỗi đến trước mắt, thình lình phát hiện trên tay dính đầy máu, một mảnh đỏ au!
Cô toàn thân sợ run, từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ngửa đầu lên nhìn, anh mỉm cười với cô, “Tiểu Thu……. May mắn…… Em……… Không có việc gì………” Nói xong câu đó, cánh tay đặt tại thắt lưng cô dần dần buông ra, cuối cùng thân thể nặng nề ngã về phía sau.
Anh vì cô chắn đạn, trúng đạn nhưng vẫn nhớ an nguy của cô……
иgự¢ đau quá, hốc mắt nóng quá………..
Tô Mộ Thu thất thần, đứng ngây ngốc, lập tức giựt mình tỉnh lại, cắn chặt đôi môi quỳ gối xuống bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu chẳng biết lúc nào chảy xuống hai dòng nước mắt, môi trắng bệch nhúc nhích, tiếng nói khô khốc thoát ra ──
“…… Diễm…… Diễm……”
Đó là lần đầu tiên, cô mở miệng gọi tên của anh.
“Chúng ta đi bệnh viện! Anh còn đi được không?” Cô muốn nâng anh dậy, anh suy yếu lắc đầu với cô. “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!” Cô gào rú với Phượng Dạ Hoàng, “Anh mau đem anh ấy đi bệnh viện! Nhanh lên!”
Phượng Dạ Hoàng không hề động đậy cũng không nói một câu.
“Chờ em, em lập tức đưa anh đi bệnh viện.” Cô cắn răng, muốn dựa vào chính mình đỡ anh đứng dậy, nhưng căn bản là đỡ không nổi.
Phượng Dạ Diễm cố hết sức thở dốc, “Không có….. Sự ……Đừng……… Lo lắng, vết thương nhỏ……. Không ૮ɦếƭ người đâu.”
“Bác sĩ…. Bác sĩ…….” Nước mắt rơi đầy mặt cô run rẩy vuốt ve mặt anh, bất an cùng sợ hãi làm cô không biết làm sao, chỉ không ngừng rơi nước mắt……..
“Đừng khóc…….” Anh cố hết sức giơ tay lên muốn lau nước mắt cô nhưng nửa đường vô lực để tay xuống, thấy thế, cô chăm chú cắn môi, nắm tay của anh đặt lên gò má mình, “Em ở chỗ này…… Em ở chỗ này…….”
“Đừng khóc……. Khóc lòng của anh sẽ đau……. Thực xin lỗi……. Lần nào cũng làm em rơi nước mắt……. Anh từng hứa……. Sẽ yêu em thật nhiều…….. Không để cho em thương tâm……. Nhưng mà cuối cùng làm không được…………. Bất quá………. Anh rất vui vẻ…….. Nước mắt của em là vì anh mà rơi……. Ha ha…..Khụ khụ….”
Cười khẽ chấn động đến vết thương, anh không khống chế được ho khan.
“Đừng nói nữa…… Van xin anh đừng nói nữa….” Cô nghẹn ngào nói, “Em đi gọi người tới.”
Phía sau lưng của anh máu không ngừng chảy ra, thấy vậy tâm Tô Mộ Thu đau nhức từng đợt.
“Đừng……..” Anh gắt gao lôi kéo tay của cô, “Để cho anh được ôm em một cái…….. Chỉ cần ôm em thì tốt rồi……. Rất nhanh……. sẽ không có việc gì ………”
“Người đâu mau tới đây! Hoàng! Em van xin anh! Mau đỡ anh ấy đỡ lên xe!” Cô hô khàn cả giọng.
“Tiểu Thu, em có yêu anh hay không? Khụ khụ…….”
“Van xin anh, đừng nói nữa.”
“Em có yêu anh không?” Anh cố chấp muốn nghe câu trả lời của cô, ánh mắt ôn nhu một mực khóa trên mặt cô.
“Em yêu anh……. Em yêu anh……… Em thật sự yêu anh……..”
Cô chăm chú cắn mu bàn tay, dường như làm vậy mới có thể ức chế thân thể không ngừng run rẩy.
“Em nói thật sao……….. Thật tốt……….Anh….. Mệt mỏi quá………Anh muốn ngủ…….” Thần trí của anh dần dần tan rả.
Cô vỗ vỗ mặt của anh, “Không cho phép ngủ! Diễm! Anh đứng lên cho em!”
Anh nhìn Phượng Dạ Hoàng, khẽ mở môi mỏng, “Hoàng………. Tiểu Thu giao cho anh……… Tính cả phần của em……….. Hãy……..”
Lời còn chưa nói xong, anh nặng nề nhắm lại hai mắt.
“Đừng!” Tô Mộ Thu thê lương gào rú, “…….. Ô ô…. Diễm!.. Diễm…”
Cô ngất trên иgự¢ Phượng Dạ Diễm.
Phượng Dạ Hoàng mặt lạnh đi qua ôm lấy cô, cùng lúc đó vài người đàn ông xuất hiện dùng cáng cẩn thận nâng Phượng Dạ Diễm lên, sau đó đuổi kịp Phượng Dạ Hoàng.