Bộc PhátTrong phòng, Tô Mộ Thu nằm ở trên giường, hai người Phượng Dạ Hoàng rời đi không lâu sau cô liền mở mắt ra, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhiễm lên nhàn nhạt vui vẻ, mà ngay cả khóe môi cũng thần kỳ giương lên một đường vòng cung, cả người tản mát ra một loại hơi thở nhu hòa ௱ôЛƓ lung.
Kỳ thật, làm một người phụ nữ, đều muốn có được một gia đình đơn giản hạnh phúc, một người chồng săn sóc yêu thương mình, một đứa con nhu thuận nghe lời, mà cô, chẳng những có hai đứa con đáng yêu làm cho người ta thương yêu, càng có hai người đàn ông bất phàm bên người, như vậy sao cô còn có thể ham muốn nhiều hơn nữa chứ?
Có nhiều thứ chưa từng có được thì không biết là một chuyện nhưng một khi có được lúc mất đi lại đau đớn thống khổ không ai có thể chịu được. Cho tới nay, cô luôn trốn tránh, không chịu rộng mở trái tim tiếp nhận, lo lắng băn khoăn chính vì nếu như cô thật sự trao ra trái tim lại đổi lấy sự đùa bỡn của người giàu có, thì cô làm sao mà chịu nổi? Tình yêu của người giàu có kéo dài được bao lâu, ai có thể cam đoan? Sau một hồi phong hoa tuyết nguyệt, cô sẽ bị xử tử? Bị mất cả thể xác, tinh thần lẫn tôn nghiêm cô làm sao có thể cố giả vờ mạnh mẽ như không có gì đối diện bọn họ? Đã quen có Ⱡồ₦g иgự¢ ôn hòa cùng che chở cô làm sao có thể một mình trong đêm dài cô độc chìm vào giấc ngủ?
Đủ rồi, thật sự đủ rồi, đêm qua, cô nghe được đáp án cô muốn, mặc dù không biết thật hay giả, nhưng cô lựa chọn tin tưởng bọn họ, mặc dù vì lựa chọn này về sau cô có thể rơi vào vạn kiếp bất phục, gặp vô tận thống khổ, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Tâm tình chưa bao giờ được buông lỏng, giống như tảng đá ngàn cân đặt trên иgự¢ đột nhiên biến mất, lòng trống rỗng tựa hồ bị thứ gì đó mềm mại ôn hòa bao phủ.
Tay bất phát giác nhẹ nhàng xoa bụng, “Cục cưng, mẹ là người hạnh phúc nhất trên thế giới, đúng không?”
Tô Mộ Thu rửa mặt qua loa, trong phòng thay quần áo thay một áo T-shirt cùng quần jean thoải mái, tùy ý cột tóc lên, một thân thanh thuần quần áo như sinh viên làm ai cũng nhìn không ra cô đã là mẹ của hai đứa trẻ bốn tuổi.
Vừa xuống lầu, Tô Mộ Thu trông thấy Mục quản gia đi tới vì vậy dừng bước lại, mỉm cười, “Bác Mục, buổi sáng.”
“Tiểu thư chào buổi sáng.” Mục quản gia cười, ưu nhã khom người, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cô đến nhà ăn dùng a!”
“Dạ, hai vị thiếu gia đâu ạ?”
“Tại nhà ăn.”
“Cám ơn.”
“Đừng khách khí.” Mục quản gia mỉm cười vuốt cằm, ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô rời đi.
Tô Mộ Thu bước vào nhà ăn, hai người con trai như có linh cảm đều quay đầu nhìn về phía cô, một giây sau cùng lúc nhảy xuống đùi Phượng Dạ Hoàng, trên mặt tràn ra nụ cười sáng lạn, chạy tới, thân mật ôm đùi Tô Mộ Thu, ngẩng đầu đáng yêu gọi. “Mẹ.”
Cô ôn nhu cười, ngồi xổm xuống, hôn lên trán hai đứa, “Ăn sáng chưa?”
“Dạ, đã ăn, mẹ, tối hôm qua lúc ngủ cùng Tiểu Mạc……….”
Phượng Sở Nhiên bắt đầu dùng âm thanh bập bẹ nói về chuyện đã xảy ra đêm qua.
Hai người con trai trước mặt Tô Mộ Thu luôn luôn nói không hết chuyện, thân mật ôm cổ cô, hai khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn cười đến rạng rỡ.
Phượng Dạ Diễm nhướng cao một đôi mày kiếm, kềm nén không được mấy lần muốn đi qua kéo bọn chúng ra khỏi người cô.
Phượng Dật Hành uống cà phê, cảm thấy thời gian không còn sớm, liền buông tách cà phê trong tay ra, thuận tay cầm lên khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng, sau đó đứng dậy đi tới.
Tô Mộ Thu nhìn ông tới, mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Ômg ôn hòa cười, sau đó hướng vẫy vẫy tay với hai đứa cháu trai, “Cùng ông đi ra ngoài tản bộ nào.”
“Mẹ…..”
Hai người con trai mở to mắt ngửa đầu nhìn Tô Mộ Thu.
“Đi đi.” Cô sờ sờ đầu bọn họ.
“Mẹ, lát nữa gặp.” Hai đứa nhóc mỗi đứa nắm một tay của Phượng Dật Hành, phất phất bàn tay nhỏ bé.
Cô cười ôn nhu, “Ừ, lát nữa gặp.”
Đưa mắt nhìn bọn họ ra cửa đến khi không thấy nữa, cô mới quay người đến gần bàn ăn.
Cô vừa ngồi xuống, một nữ giúp việc bưng tới một ly sữa nóng, nói một tiếng “Tiểu thư, mời dùng.” Sau đó khom người lui ra.
Nhà ăn to hoàn toàn im lặng, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng dao nĩa ᴆụng vào dĩa vang lên.
Phượng Dạ Diễm một tay chống bên má, đầu ngón tay tay kia nhẹ gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Mộ Thu không rời, thấy quần áo của cô hôm nay, không khỏi nhấc mày, “Em muốn ra ngoài à?”
“Phải.” Cô gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tới trường học, làm thủ tục thôi học.” Thân thể của cô không như lúc trước, sau mấy tháng nữa cô phải ở trong nhà điều dưỡng, an tâm chờ ngày sinh.
Anh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý, “Không có cái gì quan trọng, anh sẽ sắp xếp giúp em, em hiện tại mang thai, không được đi lại lung tung.”
Cô chậm rãi lắc đầu, “Không có vấn đề gì, em sẽ cẩn thận một chút, lần này đi tới trường chủ yếu là muốn cùng bạn bè nói một tiếng.” Dù sao các cô ấy đều đối xử tốt với cô, cũng không thể không một tiếng nào liền biến mất.
Phượng Dạ Diễm cũng không còn kiên trì, “Anh đi cùng em.”
Cô từ chối, “Không cần phiền như vậy, để bác Mục sắp xếp một người lái xe là được.”
Lần trước Phượng Dạ Hoàng cùng đi, mọi người đã bắt đầu đồn đãi cô được một con nhà giàu bao nuôi, nếu như lại đổi thành Phượng Dạ Diễm, chẳng phải sẽ bị truyền thành lại đổi một kim chủ khác sao, miệng người đáng sợ, có thể bớt chút phiền toái thì nên tránh.
Lời nói nghe vào tai, Phượng Dạ Diễm chỉ cảm thấy như cô đang khách sáo cùng bài xích, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn anh một cái, anh không khỏi tức giận nhưng cố gắng kiềm chế lại.
Nhưng mà càng nghĩ càng lo lắng, lại không tự kìm hãm được đứng dậy, cử động quá mạnh ngược lại làm chiếc ghế ngã xuống đất phát ra âm thanh lớn.
Đột nhiên xuất hiện tiếng vang làm Tô Mộ Thu kinh hãi, cô giương mắt nhìn lại, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Phượng Dạ Diễm, trong mắt anh nổi lên tức giận làm cho người ta sợ hãi, thấy anh mở rộng bước chân đến gần mình, cô nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, đoán không ra tâm tình anh, vô ý thức muốn thối lui, lại chỉ có thể vô lực dán chặt lấy thành ghế trợn mắt nhìn anh dần dần tới gần.
Đáy mắt e sợ của cô triệt để chọc giận anh, thấy cô vừa muốn cúi đầu, anh tự tay nần cằm của cô lên, bức cô nhìn thẳng mình, “Nhìn anh! Em rốt cuộc coi anh là con mãnh thú hay là yêu ma quỷ quái!? Chẳng lẽ đối với em mà nói, nhìn anh một chút cũng sẽ thống khổ đến không chịu nổi sao?”
Cô không rõ chính mình đã làm gì để anh tức giận, bản năng lắc đầu, “Không phải, em không có, em chỉ là………”
Anh cười lạnh, “Em chỉ là cái gì? Em chỉ là không yêu anh, em chỉ là không muốn nhìn thấy anh, không phải sao? Tô Mộ Thu! Anh van xin em, em đừng tàn nhẫn như vậy, anh nhận thua, anh thừa nhận anh quan tâm em, anh thừa nhận anh yêu em! Em đừng đối với anh lãnh đạm như vậy? Em rốt cuộc muốn anh làm như thế nào, em nói ra đi!”
Phượng Dạ Diễm cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như thế này, yêu thật sâu nặng cũng thật hèn mọn, nơm nớp lo sợ trái tim mình sẽ không ai thèm ngó tới, bị vứt bỏ, trận đấu tên tình yêu này phải bền bỉ thi đấu, người không ai có thể sánh kịp như anh lại thua triệt để. Hứa hẹn sẽ cho cô thời gian, nhưng khi nhìn thấy cô đạm mạc anh thật sự không chấp nhận được, anh không có biện pháp chậm rãi chờ đợi. Anh có thể khinh thường mọi người, có thể phá vỡ toàn bộ thế giới, có thể khống chế tính mạng tất cả mọi người thì như thế nào? Cuối cùng vẫn không chiếm được lòng của người phụ nữ mình yêu. Ngày ngày lo lắng sợ hãi cô lần nữa sẽ chạy trốn khỏi bọn họ, một tháng lo được lo mất, đổi lấy vẫn là cô che giấu kháng cự. Cô cuối cùng vẫn không yêu anh. Anh biết rõ, bằng không cũng sẽ không thống khổ như vậy. Ngay từ đầu, anh đã sai, anh căn bản không nên xen vào giữa cô và Hoàng, bằng không, cũng sẽ không rơi vào vạn kiếp bất phục.
Đáy lòng sinh ra tuyệt vọng làm cho anh gần như muốn nổi điên.
Tâm vô cùng đau đớn, giống như là bị Ϧóþ nát.
“Thực xin lỗi………”
Thanh âm yếu ớt, nhưng dường như lại tiêu hao hết khí lực Tô Mộ Thu.
Đáy mắt anh tuyệt vọng ép cô sắp hô hấp không được, cô thật sự đã vô ý thương tổn anh.
Tay Ϧóþ chặt cằm cô cuối cùng vô lực buông ra, con ngươi đen như mực ảm đạm vài phần, không còn thần thái kiêu căng nữa, giữa lông mày mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt, “Tô Mộ Thu, em biết anh muốn nghe không phải ba chữ đó!” Anh thấp giọng gào rú, như một con thú bị thương. Anh nhìn thật sâu vào mắt cô một cái rồi lạnh lùng xoay người rời đi, cô vô ý thức kéo anh, lại bị anh tách ra, cuối cùng kinh ngạc nhìn anh rời đi.
Cô trầm thấp thở dài.
“Tiểu Thu.”
Phượng Dạ Hoàng trầm mặc một bên lên tiếng khẽ gọi, “Lại đây.”
Cô đứng dậy đi qua, bị một tay anh kéo qua ôm vào lòng, cô ban đầu còn vùng vẫy vài cái, sau chậm rãi yên tĩnh, dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào иgự¢ anh.
Động tác anh nhu hòa nâng cằm của cô lên xem xét, làn da trắng thuần nổi lên vết đỏ, anh không đồng ý nhíu mày, “Đau không?”
Cô lắc đầu, bỗng nhiên gật đầu, lại lắc đầu, bởi vì trong nội tâm đang nhớ đến đôi mắt chứa đầy vô tận tuyệt vọng kia, ánh mắt của cô không khỏi có chút hoảng hốt sợ sệt. “Em không nhìn anh ấy chỉ là bởi vì….. Bởi vì sau tối hôm qua, em không cách nào thản nhiên nhìn thẳng như bình thường, em không biết nên dùng loại phản ứng nào đối mặt các anh, em chỉ là muốn dùng một chút thời gian để thay đổi, em thật sự không có ý thương tổn anh ấy! Anh ấy nhìn thương tâm như vậy, làm sao bây giờ?……..”
Thanh âm của cô nhẹ nhàng giống như tự nói với chính mình.
Anh ôm cô, cúi thấp đầu tinh tế khẽ hôn trán cô, “Anh biết, đây không phải lỗi của em, là cậu ấy tính tình bộp chộp, em chỉ cần giải thích rõ ràng với cậu ấy thì sẽ không có việc gì.”
“Thật không?”
Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt nhiễm vài phần bất lực bất an.
Anh gật đầu.
Cô an tâm dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, lẳng lặng nghe nhịp tim anh đập mạnh mẽ hùng hồn.