Uy Hi*p“Tiểu Thu!”
Tiếng gầm giận dữ như xé nát bầu trời đêm, vang vọng cả phòng khách yên lặng.
Ám vệ trốn ở chỗ tối cũng không tránh được giật nảy người, kinh hãi quay mặt nhìn nhau.
Nếu như bọn họ nhìn thấy tình cảnh Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm giờ phút này thì càng bị dọa sợ bể mật.
Trên mặt giường mềm mại, hai thân hình xích lõa cường tráng nằm thành hình chữ đại, còng tay tinh xảo trói cổ tay cùng mắt cá chân của bọn họ tại bốn góc giường, không thể nào nhúc nhích được.
“૮ɦếƭ tiệt! ૮ɦếƭ tiệt!”
Phượng Dạ Diễm thấp giọng rủa, sớm đã không còn trầm ổn bình tĩnh như lúc thường, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy lửa giận.
Phượng Dạ Hoàng có vẻ tỉnh táo hơn, dung nhan tuấn mỹ không hề có bất kỳ biểu lộ nào, nhưng mắt phượng lại bắn ra ánh sáng lạnh lẽo hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Anh đánh giá cách bài trí trong gian phòng này, mặc dù không có ấn tượng nhưng từ cửa sổ sát đất có thể thấy được phòng khách, nơi này chắc là phòng ngủ cho khách.
Con người rít gào bên cạnh rốt cục làm cho Phượng Dạ Hoàng nhịn không được nhíu nhíu mày, “Diễm, cậu bớt chút khí lực đi! Đây chỉ là một chuyện nhỏ, cậu cần gì tức giận như thế, kẻ mạnh tối kỵ nhất chính là lộ ra tâm tình thật của mình.” Anh nhẹ khiển trách.
“Cái này mà là việc nhỏ!?” Phượng Dạ Diễm cười lạnh.
Sau khi khôi phục ý thức liền phát hiện mình bị trói trên giường, tư thế chật vật như vậy, tứ chi không thể động đậy, nếu như việc này coi là nhỏ thì anh thật không biết chuyện gì mới được coi là lớn. Anh chưa từng chật vật như vậy bao giờ?
“Tôi mặc kệ có bộc lộ tâm tình hay không, tôi chỉ biết rõ hiện tại tôi bực đến muốn đại khai sát giới, con mèo nhỏ lớn gan, tôi tuyệt đối không tha cho em.”
Nghe đến “em”, Mắt phượng Phượng Dạ Hoàng trầm xuống.
Không thể không thừa nhận, bọn họ là chủ quan nên mới trúng kế, càng đáng ૮ɦếƭ hơn chính là, anh vẫn không đoán ra con mèo nhỏ rốt cuộc đùa giỡn cái trò gì, chẳng lẽ sự dịu dàng nửa tháng qua chỉ là vì tái diễn lại chuyện bốn năm trước sao? Cô tốt nhất cho bọn họ một lời giải thích. Nếu cô có can đảm trốn bọn họ một lần nữa, anh thật sự sẽ không tiếc bẻ gẫy hai chân của cô, vĩnh viễn nhốt cô lại bên người bọn họ.
Trong mắt Phượng Dạ Hoàng xẹt qua tia tàn nhẫn.
“Ông trời đáng ૮ɦếƭ! Tôi thề sẽ ném toàn bộ giường xuống biển. Tiểu Thu! Tôi sẽ không tha cho em!” Phượng Dạ Diễm rống giận, lực mạnh giựt còng tay, còng tay cùng giường ᴆụng nhau tạo nên tiếng loảng xoảng, chiếc giường kiên cố có chút lắc lư.
Phượng Dạ Hoàng nhìn Phượng Dạ Diễm ngây thơ lạnh lùng hừ nhẹ, nhịn không được khinh khỉnh nói. “Đừng giật.”
Thanh âm kia làm tâm anh cảm thấy phiền, quan trọng hơn là, tay trái và chân trái của anh cùng tay phải và chân phải của Diễm khóa cùng một chỗ.
Tô Mộ Thu đang ngồi ở trong phòng tắm gắt gao níu lấy góc áo, mỗi lần nghe được tiếng gầm giận dữ bên ngoài thì trái tim sẽ không khống chế được đập liên hồi.
Cô không nghĩ bọn họ tỉnh lại nhanh như vậy, anh Sở rõ ràng nói mê dược có tác dụng trong hai giờ. Cô căn bản còn chưa chuẩn bị kỹ tâm lý.
Chuyện kế tiếp đối với tính tình lãnh đạm của cô mà nói, thật sự là một sự khiêu chiến cực độ.
Cô không hề lo lắng bọn họ sẽ gọi Mị Huyền cởi bỏ còng tay, cô tin tưởng tâm cao khí ngạo như bọn họ tuyệt không muốn để người thứ ba chứng kiến.
Để mặc người bên ngoài rống giận, cô lựa chọn tiếp tục tránh ở phòng tắm. Nhưng kết quả lại giống như hoàn toàn ngược lại, càng gần tới thời gian ra ngoài cô càng cảm thấy khẩn trương.
Khẽ cắn môi quyết định, cô đứng lên.
Tiếng mở cửa phòng vang lên làm cho Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nín thở trầm ngâm, đồng thời ngẩng mặt nhìn lên, hô hấp trong phút chốc tắc nghẽn.
Tô Mộ Thu mặc một váy ngủ màu trắng nhạt làm bằng tơ tằm, làm cho tất cả đường cong của cô đều lộ ra ngoài không hề bỏ sót chút nào, áo ngủ thấp иgự¢ làm иgự¢ Tô Mộ Thu lộ ra bên ngoài hai phần ba, khe иgự¢ căng đầy làm người ta có ý nghĩ kỳ quái, cái cổ tuyết trắng mê người, hai đóa hoa hồng đỏ trên đỉnh иgự¢ nho nhỏ nổi lên có thể thấy được rõ ràng, đôi chân thon dài mê hoặc, u cốc giữa hai chân càng như ẩn như hiện……..
Cô không có mặc đồ lót……….
Trước sau như một, đối bất cứ chuyện gì cũng đều khinh thường nhưng lúc này Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm phát giác bọn họ lại có thể vì cảnh vật trước mắt mà như một đứa con nít mới lớn bắt đầu xao động không thôi.
Loại tình huống này làm cho hai người thầm than không ổn.
Lực ảnh hưởng của cô lớn đến mức vượt quá cả sức tưởng tượng của bọn họ.
Tối nay Tô Mộ Thu trộn lẫn giữa hai khí chất hoàn toàn bất đồng là thanh thuần cùng yêu mị, đúng là sự hoặc ૮ɦếƭ người, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm bất động thanh sắc, cổ họng hơi nhấp nhô cùng với đôi mắt bị hỏa diễm thiêu đốt biểu lộ tâm tình thật sự của bọn họ.
Mà Tô Mộ Thu đối với lực ảnh hưởng của mình hoàn toàn không tự biết. Ánh mắt cô rối loạn, không được tự nhiên nhìn lung tung, trong lòng hồi hộp làm cho cơ thể bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Bọn họ không nói một câu, không lộ phản ứng gì làm cho cô không biết làm sao.
Anh Sở sáng nay đưa tới mấy thứ kia, nhưng cô thật sự không có dũng khí mặc vào, hiện tại mặc cái váy ngủ này đã là giới hạn lớn nhất của cô.
“Ha……” Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, thanh âm khàn khàn vượt quá dự kiến của anh, “Tiểu Thu, em làm cái gì vậy? Trói chúng tôi lại mặc áo ngủ gợi cảm xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, tôi không hề biết thì ra con mèo nhỏ của chúng tôi lại thích chơi trò này?”
Tô Mộ Thu cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bọn họ có cảm thấy cô rất thấp hèn, dâm đãng không?
“Tiểu Thu.” Phượng Dạ Hoàng mở miệng, tiếng nói cũng đồng dạng khô khốc, “Lại đây.”
Cô mân mím môi, nhấc chân lên chậm rãi đi qua.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua hạ thể của bọn họ, lửa nóng cứng rắn sớm đã ngẩng lên thật cao.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, thì ra bọn họ đối với cô cũng không phải không có cảm giác. Bởi vì vậy, cô tự tin hơn………………
“Tiểu Thu, nhanh tháo còng tay, chúng tôi bỏ qua cho em, không truy cứu chuyện này.” Phượng Dạ Hoàng ánh mắt cực nóng nhìn cô.
Chuyện anh muốn làm nhất lúc này chính là cởi bỏ còng tay, hung hăng xâm nhập vào trong cơ thể cô.
“Không được.” Cô nhẹ nói.
Phượng Dạ Diễm híp híp mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia tức giận, “Em có biết em đang nói gì không?”
Hạ thể của anh đang kêu rên ầm ĩ, kêu gào muốn vùi vào chỗ sâu nhất của cô.
Tô Mộ Thu leo lên giường, lướt qua thân thể Phượng Dạ Diễm quỳ gối giữa hai người.
Phượng Dạ Diễm nhíu chặt mi, liên tục hít thở mấy ngụm khí, lúc Tô Mộ Thu lướt qua thân thể của anh, mùi hương trên người cô thoang thoảng thổi qua, thân thể mềm mại chạm vào anh, khơi lên càng nhiều Dụς ∀ọηg trong anh.
Tô Mộ Thu cúi thấp đầu hôn lên Ⱡồ₦g иgự¢ Phượng Dạ Hoàng, ʍúŧ nhẹ quả anh đào nho nhỏ trên иgự¢.
“Ư……..” Phượng Dạ Hoàng thanh âm buồn bực hừ nhẹ, nắm tay lại, cánh tay sắt nổi lên gân xanh.
Tuy có vẻ thiếu kinh nghiệm nhưng lại mê hoặc ૮ɦếƭ người.
Một giây trước khi Phượng Dạ Diễm bị dục hỏa thiêu đốt cùng với ghen tuông đốt nóng, môi Tô Mộ Thu dừng lại, ngẩng đầu, sau đó cặp môi đỏ mọng hôn lên иgự¢ Phượng Dạ Diễm.
“Tiểu Thu, tôi cảnh cáo em lần thứ nhất, hiện tại, lập tức tháo còng tay.”
Phượng Dạ Diễm hai mắt đỏ sậm.
Tô Mộ Thu mím môi, “Các anh đáp ứng tôi trước, sáng mai trở lại Phượng gia.”
“Ha ha………..” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm cười nhẹ lên tiếng.
“Các anh cười cái gì?” Cô nhíu mày, khó hiểu.
“Thì ra là thế.” Phượng Dạ Hoàng nhìn Tô Mộ Thu, “Có phải là tên Sở Ngự kia dạy em?”
“Vậy các anh rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Phượng Dạ Diễm bên môi nhếch lên cười lạnh, “Tiểu Thu, em thông minh như vậy, nên biết đây là chuyện không thể nào, đừng mong gặp hai tiểu quỷ kia.”
Trong lòng cô căng thẳng, nhìn anh, “Vì sao các anh chán ghét Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên như vậy? Bọn chúng là con của các anh, không phải sao?”
Bởi vì em quá quan tâm bọn chúng, bọn chúng đoạt lấy tất cả tâm tư của em cho nên bọn tôi không vừa mắt.
Lời này Phượng Dạ Diễm không hề nói ra, bởi vì lý do này đúng là quá ngây thơ…………….
Anh quay mặt qua một bên, “Nếu vì bọn chúng, thì không cần thương lượng nữa.”
“Vậy sao?” Tô Mộ Thu lạnh lùng cười, lòng bàn tay trực tiếp đặt ở trên lửa nóng gắng gượng của hai người, ᴆụng chạm ma sát một chút. Tay của cô nhịn không được run rẩy, lòng bàn tay có chút thấm ra mồ hôi.
“૮ɦếƭ tiệt!”
Hai người đồng thời buồn bực thầm rủa một tiếng.
“Con mèo nhỏ em đang đùa với lửa, em sẽ hối hận!”
Không khí xung quanh trở nên khô nóng.
Ngón tay mảnh khảnh của Tô Mộ Thu cầm nam vật hai người, cao thấp ma sát, cảm thấy rõ ràng chúng nó co rúm trong tay, cô càng khẩn trương hơn.
“Tháo còng tay!” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm cắn răng hung hăng nói.
“Đáp ứng tôi trước.”
“Uy Hi*p chúng tôi?” Hai người liếc nhau một cái, “Được, chúng tôi đáp ứng em.”
“Thật sự?” Tô Mộ Thu mừng rỡ, không ngờ sự tình lại tiến hành thuận lợi như thế, “Đáp ứng tôi một điều kiện nữa, không giận lây sang anh Sở, chuyện này do tôi phụ trách.”
“Được.” Phượng Dạ Diễm gật đầu, “Cởi còng tay nhanh lên.”
“Còn nữa, từ nay về sau không được tùy ý ép tôi…………”
“Tiểu Thu!” Phượng Dạ Hoàng gầm nhẹ, “Em có ngưng hay không?” Nhẫn nhịn thêm nữa anh sẽ nổ tung mất.
“Em nói cái gì chúng tôi đều đồng ý, nhanh cởi ra.”
Phượng Dạ Diễm phẫn nộ gầm nhẹ.
Tô Mộ Thu cắn cắn môi, bọn họ đồng ý rồi chắc là sẽ không đổi ý. “Được, tôi tháo ra.”
Cô xuống giường cầm chìa khóa đặt trên bàn lên rồi trở lại bên giường, từng bước từng bước mở còng tay.
Xiềng xích đã được cởi bỏ, dục hỏa hai người sớm đã tăng vọt liền nắm lấy Tô Mộ Thu thô lỗ áp cô xuống giường, lúc tiến vào lực đạo rất hung mãnh, nhưng cũng rất chú ý đến việc không làm cho cô bị thương.
“Ngô…………. Nhớ rõ chuyện các anh đã đồng ý với tôi…………… Ân a……………. Sáng mai trở lại Phượng gia……….”
Hai người không có đáp lời, chuyên tâm vào chính sự.
Kết quả, chính thức rời khỏi Ám đảo trở lại Phượng gia là chuyện ba ngày sau, bởi vì ngày hôm sau Tô Mộ Thu bị bọn họ đặt trên giường cả ngày.
Trở Lại Phượng GiaMười hai giờ đêm, trang viên Phượng gia như cũ đèn đuốc vẫn sáng trưng, chiếu sáng hơn phân nửa sườn núi.
Từ bên trong nhà chính đến cửa lớn, người giúp việc Phượng gia đứng thành hai hàng thật dài, chờ đợi cậu chủ của bọn họ sắp xuất hiện. Tất cả người giúp việc Phượng gia đều trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc cho nên cho dù bọn họ đã đợi thật lâu, cũng không dám rối loạn đội hình, hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh.
Cửa chính nhà lớn mở ra, Phượng Dật Hành, Lãnh Nghiên cùng hai cái tiểu tử đang buồn ngủ nằm sấp trên vai bọn họ đi ra. Lão quản gia khom người, “Lão gia, phu nhân.”
Trong иgự¢ Phượng Dật Hành, Phượng Sở Mạc vẻ mặt buồn ngủ, một tay ôm cổ của ông, một tay nắm thành nắm tay nho nhỏ, đáng yêu dụi dụi mắt, kiều nhuyễn đánh một cái ngáp.
“Tiểu Mạc, trở về phòng ngủ một chút nhé?” Phượng Dật Hành cúi thấp mặt sủng nịnh sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu.
“Không được.” Phượng Sở Mạc lắc đầu, “Con muốn chờ mẹ.”
Phượng Dật Hành cau lại mi tâm, “Biết rõ chúng ta đang đợi, hai đứa nó cũng không biết trở về sớm một chút?”
Lãnh Nghiên cười khẽ, “Bọn chúng nếu có thể nghĩ như vậy thì đã không phải là con của anh.”
Phượng Dật Hành hừ lạnh, “Sớm biết sẽ sinh ra hai đứa con bất hiếu, lúc trước anh sẽ trực tiếp Ϧóþ ૮ɦếƭ bọn nó.”
Mục quản gia tiếp điện thoại xong, đến trước mặt Phượng Dật Hành, “Lão gia, theo bảo vệ ở cửa báo cáo, chuyên cơ của các cậu chủ đã đến, hiện đang ở cửa lớn chuẩn bị lên xe, vài phút nữa sẽ tới.”
“Ừ.” Phượng Dật Hành gật đầu.
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe xa hoa không tiếng động tiến vào mắt mọi người, thân xe ở dưới đèn đường lóe lên ánh sáng bóng. Xe hơi dừng lại trước cửa, người lái xe xuống xe đi ra đằng sau mở cửa xe.
Bước xuống đầu tiên là một người đàn ông mặc áo Armani, quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt đẹp hơn cả thiên thần bước ra xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
“Hoàng thiếu chủ.” Người giúp việc vừa thấy người đàn ông đó đi ra, lập tức cúi đầu cung kính nói.
Phượng Dạ Hoàng ánh mắt lãnh đạm quét về phía mọi người, xoay người cúi xuống ôm Tô Mộ Thu ngồi trong xe.
Một người đàn ông bất phàm khác xuống xe.
Người giúp việc đồng loạt cúi người xuống, trăm miệng một lời nói, “Hoan nghênh Hoàng thiếu chủ, Diễm thiếu chủ cùng Tô tiểu thư trở về.”
Phượng Dật Hành nhìn Mục quản gia nói, “Để lại vài người, còn lại đều xuống dưới nghỉ ngơi đi!”
“Dạ.” Mục quản gia đáp.
“Mẹ.” Hai đứa trẻ trong иgự¢ Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên gọi yêu kiều, vẻ mặt hưng phấn, làm nũng giật giật thân thể nhỏ.
“Ông, để cho Tiểu Mạc xuống dưới.”
“Bà, cho Tiểu Nhiên xuống dưới.”
Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên liếc nhau một cái, suy nghĩ xem có nên buông hai đứa ra không.
Tiểu Thu hình như hơi mỏi miệt, hơn nữa Hoàng đang ôm con bé, cũng không biết nó có chịu buông tay hay không, nói như vậy, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên cũng không thể gặp được Tiểu Thu.
Nghe được giọng nói con mình Tô Mộ Thu mở mắt ra, hai ngày hoan ái cộng thêm bay đường dài, thân thể suy yếu không thể chịu được, cô sớm đã ngủ thật sâu, bây giờ nghe được giọng nói của con, mới biết được thì ra đã trở lại Phượng gia.
Hai tay cô chống lên Ⱡồ₦g иgự¢ khoẻ mạnh, “Để tôi xuống đây đi!”
Phượng Dạ Hoàng lạnh mặt xuống, đối với chuyện cô bị đánh thức phi thường không vui, con ngươi lạnh như băng bắn về phía thân thể nho nhỏ trong иgự¢ Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên, anh cúi thấp đầu nhẹ nói, “Tiếp tục ngủ đi, mọi chuyện cần thiết để ngày mai nói sau.”
“Không, anh để cho tôi xuống.” Tô Mộ Thu nhíu nhíu mày, cầu xin nhìn anh.
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh một tiếng, động tác nhu hòa đem thân thể trong иgự¢ hạ xuống.
Mà Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên thấy thế cũng buông hai đứa cháu xuống.
“Mẹ.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên thoáng cái chạy về phía trước làm hai người phía sau kinh hãi, “Chậm một chút, coi chừng ngã.”
“Mẹ.” Bọn họ bổ nhào vào ôm chặt lấy đùi Tô Mộ Thu.
Thân thể Tô Mộ Thu suy yếu bị bọn họ va chạm, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà có Phượng Dạ Hoàng đằng sau ôm chặc bờ eo của cô.
Cô đẩy bàn tay trên thắt lưng ra, ngồi xổm xuống, ôm hai người con trai vào trong иgự¢, ôn nhu cười nhạt, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, mẹ đã trở lại.”
“Mẹ, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên rất nhớ mẹ.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mở to hai mắt nhìn cô.
Trong lòng cô nóng lên, thương yêu sờ sờ đầu của bọn chúng, “Mẹ cũng nhớ các con.”
“Mẹ từ nay về sau không được rời khỏi Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên nữa, được không?” Bọn chúng vẻ mặt chờ mong.
“Được, mẹ hứa với Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, từ nay về sau sẽ không rời các con nữa.”
“Tốt lắm, hai tiểu quỷ các ngươi nên đi ngủ sớm một chút.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn xuống cả ba người.
Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên không thuận phồng lên, “Mẹ………….” Làm nũng tiến sát иgự¢ vào Tô Mộ Thu.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, thời gian không còn sớm, nên đi ngủ, biết không?” Tô Mộ Thu ôn nhu nói.
“Không muốn, bọn con sợ ngủ dậy, lại không thấy mẹ.”
“Mẹ hứa với các con sẽ không đi đâu hết, ngoan, các con đi ngủ trước đi.”
“Dạ.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên nhu thuận gật đầu, “Mẹ ngủ ngon.” Cánh môi phấn nộn mỗi người một bên in lên má Tô Mộ Thu.
“Bảo bối ngủ ngon.” Tô Mộ Thu hôn khẽ lên trán hai đứa.
Hai người không cam lòng, không muốn rời xa Tô Mộ Thu, vừa bước một bước lại quay đầu lại nhìn xem Tô Mộ Thu, như sợ không để ý tới mẹ thì lại không thấy mẹ đâu.
Tô Mộ Thu ôn nhu nhìn bọn chúng, chậm rãi đứng thẳng người, lại cảm thấy trời đất bỗng như xoay chuyển, thân thể mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại, lúc rơi vào bóng tối còn nghe được hai tiếng nói theo lên
“Tiểu Thu!”
“Gọi điện thoại cho Sở Ngự!”