Đừng Đến Trêu Chọc Ta - Chương 26

Tác giả: Vô Vị Bi Thương

Tô Mộ Thu đi đến cửa ra vào, ngay lúc tay vừa ᴆụng vào nắm cửa thì vòng eo bị một cánh tay từ phía sau lưng ôm lấy, một giây sau thân thể nhỏ nhắn bị ôm vào một Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng, tim của cô đột nhiên đập liên hồi, thình thịch thình thịch, mất đi nhịp điệu lúc bình thường.
“Đừng đi.”
Tô Mộ Thu chấn động vì lời nói của anh, cũng vì trong lời nói của anh lộ ra sự ········ yếu ớt, không còn là câu mệnh lệnh mà ngược lại mang theo ý khẩn cầu.
Phượng Dạ Diễm xiết chặt hai tay cô ôm thật chặt, anh cúi thấp đầu vùi mặt vào cổ của cô thật sâu hít lấy mùi hương trên người cô, “Anh nhớ em.”
Chính anh cũng không biết thì ra anh có thể nhớ một người đến như thế.
Nghe vậy, Tô Mộ Thu không thể tin được mở to mắt, thân thể căng cứng trong иgự¢ Phượng Dạ Diễm.
“Anh vừa nói cái gì?” Cô thì thào nói nhỏ.
“૮ɦếƭ tiệt.” Anh thấp giọng rủa một tiếng, xoay người cô lại để mặt cô đối diện anh, “Tôi nói tôi rất nhớ em, ૮ɦếƭ tiệt, em có tư cách gì để cho tôi nhớ em như vậy? Tôi càng đáng ૮ɦếƭ hơn, vì cái gì tôi không thể khống chế mà nhớ em?” Anh gầm nhẹ.
Cô bị rống không biết làm sao, mắt đẹp trong suốt mở thật to, bỗng dưng anh cúi thấp đầu xuống chiếm lấy môi của cô, hung hăng dùng sức ʍúŧ lấy.
“Ô ···” Cô khẽ rên, hai tay đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ta, anh ta quá dùng sức, thật là khó chịu, hơn nữa mùi rượu thật nồng trong miệng anh ta làm cô cảm thấy chóng mặt, “Ân ··· ngô ···” Trong lúc giãy dụa cô chạm đến vết tím xanh trên mặt anh cùng vết máu thì dần dần dừng lại.
Trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô ngừng giãy dụa, lẳng lặng để mặc anh làm gì thì làm, sau khi anh ngừng hôn thì gắt gao đè mặt cô vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác dinh dính, cô cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã nhiễm màu đỏ tươi, hô hấp cứng lại, đôi mắt hiện lên lo lắng, cô mở to mắt, lại một lần nữa giãy dụa ra, “Anh làm sao vậy? Bị thương ở đâu?”
“Em lo lắng cho tôi sao?” Phượng Dạ Diễm dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, bình tĩnh nhìn thật sâu vào mắt cô.
Cô chớp chớp mắt, không tự nhiên né tránh ánh mắt của anh, “Thả tôi ra, cho tôi xem vết thương của anh.”
Đôi mắt Phượng Dạ Diễm hiện lên buồn bã, cuối xuống bế cô lên, đi vào nội thất.
“Anh….” Tô Mộ Thu hơi kinh ngạc khi bị đặt lên trên giường, lúc nhìn đến phần áo ở bụng anh nhuộm một màu đỏ tươi thì tim cô đập lạc nhịp, bối rối nhảy xuống giường, một giây sau liền bị ôm trở lại trong иgự¢ Phượng Dạ Diễm, bị ôm thật chặt, cô không dám dùng sức giãy dụa mà chỉ có thể cau mày khẽ quát.
“Anh điên rồi phải không? Anh không muốn sống nữa sao? Thả tôi ra, bây giờ anh cần băng bó.”
“Đừng nhúc nhích.” Anh ôm thật chặt cô, “Tôi rất mệt mỏi, để cho tôi ôm em một chút được không?” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu lại mang theo nồng đậm ý tứ khẩn cầu.
Cô bình tĩnh lại, lẳng lặng để mặc anh ôm, một tiếng “Bụp” vang lên, anh ấn cái công tắc ở đầu giường, trong phòng trở nên đen kịt, trong bóng tối chỉ có thể nghe tiếng hít thở của Phượng Dạ Diễm cùng với ····· tiếng tim đập của Tô Mộ Thu.
Cô không hiểu sao mình lại sợ? Không hiểu vì sao khi một mình ở cùng anh thì lại đặc biệt sợ hãi như thế, giống như đang sợ cái gì đó……
“Thật thất bại, vì sao không phải tôi gặp em trước? Nếu như người em gặp đầu tiên là tôi, nếu như người đàn ông đầu tiên của em là tôi, em có phải sẽ dành cho tôi nhiều sự chú ý hơn một chút?”
Trong bóng tối thanh âm chậm rãi vang lên.
Cô cứng đờ, một khắc trước tâm còn cuồng loạn nhảy múa lúc này lại dần dần tĩnh lặng lại. Đột nhiên cô nhớ tới lời nói của Sở Ngự trước khi đi, dường như hiểu ra được vì sao mình lại sợ anh như thế.
Có lẽ trong nội tâm cô từ trước tới nay luôn có tiềm thức phải chống cự lại anh, đơn giản là, cô hiểu được sâu sắc rằng anh rất nguy hiểm, thậm chí so với Phượng Dạ Hoàng càng nguy hiểm hơn. Cô thừa nhận chính mình rất nhát gan, cô sợ hãi cùng anh ở chung về sau sẽ không tự kìm hãm được mà rơi vào tay giặc, cô sợ hãi anh làm thương tổn cô, so với Phượng Dạ Hoàng lãnh khốc thì anh tà khí tuyệt đối sẽ làm cho phụ nữ càng thương tâm hơn, yêu anh có nghĩa là đồng ý rơi vào vạn kiếp bất phục, cho nên cô một mực hèn nhát né tránh anh, kháng cự anh.
“Gọi tôi là Diễm, được không?”
Cô ngớ ra.
“Hay là không được? Em có thể thân mật gọi Hoàng như vậy, vì sao không thể công bằng một chút đối với tôi?”
Nghe được âm thanh của anh có chút ai oán cô đột nhiên có loại cảm giác muốn cười, vì anh hiếm khi biểu lộ một mặt đáng yêu như vậy.
“Đừng rời khỏi tôi, cầu xin em……”
Anh xiết chặt cánh tay cô ôm càng chặt hơn, dùng lực khá lớn, dường như muốn đem cô nhét vào thân thể của mình.
Cô hoàn toàn giật mình sửng sốt, trong nội tâm vì câu nói này…mà có chút phức tạp. Mười ngày này, bọn họ đối với cô đặc biệt yêu thương, cô không phải không rõ, chỉ là, cô không muốn thừa nhận, cô lựa chọn tránh né, bởi vì sợ hãi sẽ bị thương tổn, cô lựa chọn phong tỏa chính mình, tình nguyện tin tưởng bọn họ chỉ xem cô như thú nuôi, mà hôm nay……Anh không nói thêm gì nữa, trong phòng khôi phục một mảnh yên lặng, sau nửa ngày, con người bên cạnh hô hấp dần dần trầm ổn, lực đạo cánh tay đặt trên lưng cô dần dần buông lỏng, cô thầm thì, “Sẽ không……em sẽ không rời đi……”
Huống chi, cô không có năng lực trốn chạy, không phải sao?
Hai tay nhấc cánh tay trên lưng ra, cô nhẹ nhàng chống tay ngồi lên, chạm vào vết máu trên bụng anh, vô lực thở dài, cô bước xuống giường, trong bóng đêm mò mẫm chậm chạp đi về phía trước, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Ước chừng một phút đồng hồ sau cô trở lại, trong tay cô cầm một băng vải màu trắng cùng một lọ thuốc khử trùng.
Cô mím môi, đem những thứ trong tay để qua một bên, lại bật đèn trên đầu giường lên, rồi sau đó vào phòng tắm cầm một cái khăn ướt đi ra, động tác nhu hòa nâng Phượng Dạ Diễm đang mê ngủ dậy, ϲởí áօ của anh, nhìn vết máu loang lổ trên bụng, mi tâm cau lại, cô dùng khăn ướt lau nhè nhẹ lên đó.
Thôi ૮ɦếƭ miệng vết thương cũ đã nứt ra rồi, Lôi Thiên Chiếu cũng thật là, không tránh đi miệng vết thương cũ của anh sao? Bị thương còn đi uống rượu, Phượng Dạ Diễm cho là thân thể mình làm bằng sắt sao?
Dùng nước rửa sạch xong, cô dùng khăn lau mặt thấm ướt thuốc khử trùng lau sạch miệng vết thương một lần nữa, trong quá trình làm thỉnh thoảng liếc nhìn Phượng Dạ Diễm một cái, cũng may anh vẫn mê man không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô thở dài, sát trùng miệng vết thương cũng không thể làm cho anh đau nhức mà tỉnh lại. Anh không phải là người sắt, vậy là do quá mệt mỏi sao?
Cuối cùng đem băng gạc quấn vùng bụng thật tốt, cô mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thở dốc, dọn dẹp xong hết mọi thứ, rốt cuộc không chịu được nữa, ở trên giường nằm thi*p đi lúc nào không hay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng hôm sau, Lôi Thiên Chiếu nhẹ nhàng gõ cửa, thật lâu không có người ra mở cửa, anh nhíu mày.
“Nếu không mở cửa, tôi sẽ đi vào đó!”
Anh đẩy cửa ra, bên trong bên ngoài dạo qua một vòng không thấy một bóng người, tại quầy bar nhấn xuống điện thoại nội tuyến, “Diễm chủ đâu?”
“Hồi bẩm thiếu gia, sáng sớm hôm nay Diễm chủ đã đi rồi, bảo thuộc hạ chuẩn bị một phi cơ trực thăng, mang theo một người phụ nữ đi rồi, hình như là đi tới Ám đảo.”
“Shit!” Lôi Thiên Chiếu thấp giọng chửi, “Tại sao không có người báo với tôi?”
“Thuộc hạ đã nói qua với thiếu gia, lúc ấy thiếu gia còn đáp lại nói đã biết.”
“Lúc nào?” Anh khiển trách, “Tại sao tôi không biết!?”
“Sáng nay lúc thiếu gia còn đang trên giường.”
Lôi Thiên Chiếu khinh khỉnh, “Không có việc gì.” Anh cúp điện thoại. Trong lúc ngủ mơ sao? Từ trước đến nay anh đều ngủ như ૮ɦếƭ, huống chi tối hôm qua cùng tên dã man đấu một trận.
Anh cười nghiền ngẫm, tại quầy bar rót một ly rượu, trở lại trên ghế sô pha lười biếng ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa đang nằm trên bàn, ấn xuống một nút, trên tường chậm rãi hạ xuống một màn hình lớn, anh tiện đà rút điện thoại trong túi quần ra, ấn một phím, sau khi ấn, màn hình dần dần hiện ra khuôn mặt tuấn mĩ của Phượng Dạ Hoàng.
“Bộ dáng của cậu nhìn thật chật vật a!” Phượng Dạ Hoàng nhàn nhạt cười nói.
“Còn không phải tại tên đầu trâu dã man kia, tôi đã nói với anh ta không được đánh vào mặt vậy mà anh ta cứ nhất quyết nhắm đến mặt tôi mà đánh.” Lôi Thiên Chiếu tức giận nói, “Buổi sáng hôm nay anh ta mang theo Tiểu Thu đi Ám đảo, anh biết chưa?”
Phượng Dạ Hoàng gật đầu.
“Vậy anh có tính toán gì không? Có đi theo không?” Lôi Thiên Chiếu nhếch mi.
“Tất nhiên.”
Phượng Dạ Hoàng nhếch khóe môi, lãnh mị cười.
So với Diễm thì anh không có nhiều ưu thế, nếu trong khoảng thời gian này không nắm chắc thì người thất bại sẽ là anh.
Lôi Thiên Chiếu nhìn Phượng Dạ Hoàng trong ánh mắt hiện lên tia ςướק đoạt, lắc đầu, “Các anh đúng là tham lam! Một đám dã thú không biết thoả mãn.”
ςướק đoạt thân thể của người ta còn chưa đủ, còn muốn hoàn toàn chiếm luôn lòng của người ta, hai tên này thật sự là….haiz……bất quá cũng không trách bọn họ, dù sao cũng là người đàn ông cường thế hiếm thấy!
“Vậy các anh định ở bên kia bao lâu?”
“Một tháng.”
“Hả? Lâu như vậy? Phượng Đế cùng Ám Diễm môn thì sao?”
“Cậu thử nói xem?” Phượng Dạ Hoàng cười đến tà tứ, “Cậu đã hỏi vậy thì Ám Diễm môn đương nhiên là giao cho cậu, về phần Phượng Đế thì tôi cho cậu cái đặc quyền, cậu cứ tùy tiện tìm một người nào đó rồi ném cho hắn, tôi nghĩ cậu hẳn là có người nhìn không thuận mắt?”
“Không được!” Lôi Thiên Chiếu khiển trách, “Các cậu không thể tàn nhẫn như thế!”
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cùng thời gian đó, trên bầu trời cao cao là chiếc chuyên cơ của Phượng gia bay đi Ám đảo, Tô Mộ Thu dụi dụi mí mắt, đôi mắt mở ra, thân thể bị tụt huyết áp cộng thêm một đêm chăm sóc, mệt mỏi làm cho cô cảm thấy chóng mặt nặng nề, một đôi mắt đẹp vô thần chưa tỉnh ngủ ngây người nhìn về phía trước.
“Tiểu Thu, làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?”
Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp, cô chuyển động con mắt, ánh mắt dần dần tập trung lại, lúc bắt gặp đôi mắt đen sẫm có chút ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
“Say máy bay sao?” Phượng Dạ Diễm vươn tay nhẹ nhàn xoa huyệt thái dương cô.
Cô lắc đầu, cảm giác làn da ᴆụng vào nhau truyền đến hơi ấm làm cho cô ý thức được chính mình bị ôm vào trong иgự¢, cô muốn rời đi nhưng cánh tay bên hông lại ôm càng chặt hơn, nhớ tới miệng vết thương ngay bụng của anh, cô ngừng giãy dụa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bây giờ đi đâu?” Trở lại Phượng gia phải lên phi cơ sao?
“Ám đảo.” Phượng Dạ Diễm nhìn cô, trả lời khẽ một tiếng.
Nếu như có thể, anh muốn giấu cô đi, giấu đến nơi chỉ thuộc về hai người bọn họ, chỉ có điều…….. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, hiện tại Hoàng hẳn là đã trên đường bay đến Ám đảo?
Ám đảo thuộc về Thái Bình Dương nơi các dòng nước ấm áp giao nhau, bốn mùa như mùa xuân, bởi vì phong cảnh đẹp cùng khí hậu dễ chịu nên được chọn làm nơi nghỉ ngơi của Phượng gia, ngoại trừ người phụ trách quét dọn cùng với ám vệ Ám đảo, trên đảo không cho phép những người khác tùy ý ra vào. Ám đảo không chịu sự quản lí của bất kì quốc gia nào mà chủ quyền của nó thuộc về Ám Diễm môn, không được sự đồng ý của anh thì bất luận người nào tự tiện xông vào Ám đảo cũng sẽ bị Ám Diễm môn xử phạt.
Tô Mộ Thu nhíu mày, không hiểu vì sao phải đi Ám đảo.
Phượng Dạ Diễm cầm một cái ly đặt trên bàn nhỏ lên đưa tới môi cô, “Uống chút nước đi.”
“Cám ơn.” Cô tiếp nhận cái ly, vừa uống nước vừa nhìn xung quanh cabin bài trí xa hoa làm cho cô không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Lọt vào trong tầm mắt cô nghiễm nhiên là một phòng nhỏ xa hoa, một phòng tắm, một cái tủ lạnh nhỏ, 1 TV, 1 giường cho hai người nằm, mà bọn họ hiện tại đang ngồi trên ghế salon đặt cạnh chiếc giường.
Tư thế ôm vô cùng thân thiết cùng với mùi hương quen thuộc của người đàn ông làm cho cô cảm thấy rất mất tự nhiên, nhăn nhó muốn tách ra, lại bị ôm càng chặt hơn.
Anh đem ly nước trong tay cô đặt lại trên bàn, dùng ngón trỏ nâng lên cằm cô.
Cô xoay đầu tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, đôi tay chống đỡ trên Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn.
“Anh buông tôi ra, như vậy tôi không thoải mái.”
Mắt phượng xinh đẹp lóe lên, anh ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt ở trên ghế sô pha bên cạnh, đem đầu của cô đặt tại bờ vai mình, “Ngủ một lát nữa đi! Cũng sắp đến rồi.”
“Dạ.” Cô khẽ cắn môi dưới gật gật đầu, mềm mại tựa vào đầu vai anh.
Ngoại trừ tiếng hít thở trong phòng, không hề nghe thấy tạp âm bên ngoài nào, tất cả máy bay đều như vậy sao? Hay là chỉ có chuyên cơ của Phượng gia mới có hiệu quả cách âm tốt như vậy? Trước kia cô chưa từng ngồi máy bay nên không biết.
“Em rất sợ tôi sao?”
Anh nói thật nhỏ giống như đó chỉ là một tiếng thở dài.
Cô chớp mắt mấy cái, không xác định được vừa rồi mình có nghe chính xác không, nghi hoặc trong đầu, lông mày theo thói quen nhíu lại.
“Nếu như là anh ta……….. Nếu như là anh ta ôm em, có phải em sẽ không cự tuyệt không? Có phải em sẽ thoải mái hơn không?”
Phượng Dạ Diễm chống tay bên má, âm thanh trầm thấp giống như tự nói với mình, rồi lại giống như ai oán chất vấn.
Cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ của anh, mắt phượng xinh đẹp giờ phút này khép hờ, lông mi dài mà cong khẽ run run, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cảnh tượng này làm cho cô hơi hoảng sợ, nếu như trước kia thái độ bọn họ nguội lạnh, có lẽ cô còn có thể làm bộ lãnh đạm coi thường, nhưng mà bây giờ…… Các cử chỉ khác thường trong hai ngày này…. Anh cô đơn như thế từ khi nào………. Làm cho cô đau lòng không thể tả được………………..
“Không phải, không phải như vậy, tôi chỉ là không quen…….”
“Haizzz…..” Anh kéo đầu cô đặt tại đầu vai mình, “Đừng nói chuyện, tiếp tục nằm một lát đi.”
Cô ngoan ngoãn tựa trên vai anh nhưng suy nghĩ trong đầu lại không ngừng biến chuyển, bình tĩnh không được. Sau khi nói ra những lời nói kia, muốn cô bình tĩnh coi như chưa từng nghe qua sao?
“Bởi vì sợ yêu………. Bởi vì sợ đánh mất bản thân………………Yêu người không nên yêu, nhất định không có kết cục……… Những điều này tôi đều hiểu………….. Tôi không muốn để cho bản thân mình bị thương tổn…… Anh hiểu không?”
Cô thở dài, không tự giác đem buồn bực trong lòng trong nói ra, tâm lại lần nữa bình tĩnh trở lại, lại không biết người nào đó vì những lời này mà mở mắt ra, như có điều suy nghĩ tập trung nhìn cô.
Hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cứ như vậy trầm mặc thẳng đến Ám đảo.
Trên Ám đảo, hai hàng người giúp việc đã chỉnh tề đứng đó, chuyên cơ vừa đáp xuống, Phượng Dạ Diễm đã phân phó cho quản gia mang Tô Mộ Thu trở về phòng sau đó liền tự mình đi đâu đó, Tô Mộ Thu muốn đi theo nhưng chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của anh biến mất, sau đó mới đi theo quản gia đi.
Ngồi trên giường lớn, vuốt gra giường mềm mại, Tô Mộ Thu vẫn không cách nào biết được vì sao Phượng Dạ Diễm muốn dẫn cô đến Ám đảo, vì ngăn cách cô cùng con trai sao?
Phong cảnh cùng khí hậu Ám đảo thật thích hợp cho một kỳ nghỉ
Từ đáy lòng cô cảm thấy xúc động, đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn ra cảnh biển cách đó không xa.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện hơi thở lạ lẫm làm cho cô giật mình xoay người lại nhưng gian phòng to như vậy chỉ có một mình cô, cô nhíu mày, đang muốn xoay người thì lơ đãng nhìn thấy một hình bóng nho nhỏ đứng cạnh cửa ra vào, đợi cô nhìn kỹ lại thì thân ảnh nho nhỏ đã biến mất. Cô hiếu kỳ đuổi theo. Trên hành lang thật dài, một cái thân thể nhỏ nhắn thất tha thất thểu chạy về phía trước.
“Bé gái à, con chờ một chút.” Cô ôn nhu gọi.
Bé gái ước chừng hai ba tuổi nghe vậy liền dừng bước, sợ hãi xoay người, khuôn mặt lo lắng nhìn cô.
Cô đi lại ôm lấy bé gái, cô bé lanh lợi phát ra một âm thanh sợ hãi “Dì.”
“Cháu gái, ai mang cháu tới chỗ này? Mẹ cháu đâu?” Có lẽ là bởi vì mình có hai đứa con trai nên khi cô ôm cô bé này liền không tự giác toát ra bản tính nhu hòa của người mẹ.
“Mẹ, lau lau, dì.”
“Ý của cháu là mẹ lau chùi ở đây sao?” Cô thử giải thích ngôn ngữ trẻ con.
“Dạ, lau lau, dì.”
Có lẽ là con gái của người làm? “Cháu bé, mẹ ở nơi nào? Để dì mang con đi tìm mẹ được không?”
Phượng Dạ Diễm hẳn là không thích nhìn thấy có trẻ con xuất hiện ở đây a?
“Mẹ trên lầu.”
Tô Mộ Thu sờ sờ đầu của con bé, ôm con bé đi lên lầu.
“Mẹ ở đàng kia.” Cô bé chỉ vào một căn phòng nằm khuất trên lầu ba, giãy dụa muốn xuống đất, Tô Mộ Thu buông con bé ra, con bé liền lảo đảo chạy tới trước.
Tô Mộ Thu sợ cô bé kia ngã nên đi theo phía sau, “Đi chậm một chút.”
“Mẹ.” Cô bé chạy vào phòng, vui vẻ bổ nhào vào một người phụ nữ.
“Dung Dung, con chạy đi đâu? Mẹ lo lắng ૮ɦếƭ đi được a, không thể chạy loạn biết không? Cậu chủ đã tới, cậu ấy không thích trẻ con, con lại chạy loạn sẽ bị bắt lại a! A….. Tiểu thư.” Vốn còn đang hù dọa con gái, nữ giúp việc nhìn thấy Tô Mộ Thu đứng ở cửa liền kinh ngạc kinh hô một tiếng, lập tức cung kính chào.
Tô Mộ Thu đứng ở cạnh cửa, mắt đẹp kinh ngạc mở to, không hề chớp mắt nhìn hình chụp treo đầy bốn bức tường.
Ảnh cô ba tuổi ngã nhào trên đất, ảnh cô chín tuổi bị con chó nhỏ đuổi theo, ảnh cô mặc đồng phục tay cầm hoa tươi chụp hình tốt nghiệp cấp hai năm mười sáu tuổi, ảnh cô mặc đồng phục trong lễ khai giảng cao trung …………….
Những tấm hình này……..
“Những thứ này ở đâu ra? Khi nào thì được treo ở đây?” Cô nhẹ giọng hỏi, không thể tin khẽ cắn cánh môi.
“Tôi không rõ lắm, ba năm trước tôi đến nơi này thì đã có những bức ảnh này, cho tới nay đều là tôi phụ trách quét dọn gian phòng này, Hoàng chủ cùng Diễm chủ……….” Nữ bộc ngẩng mặt lên cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Mộ Thu, “Bọn họ tháng bảy hằng năm đều ở trong phòng này mấy ngày.”
Bọn họ không có quên cô, đúng không?
Tô Mộ Thu thất thần xoay người rời đi, cô cần chút thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện xảy ra gần đây, bất kể là Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm, hay là bản thân cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc