Trở Lại Phượng Gia“Máu ···· thật nhiều máu ····· ai tới cứu cục cưng ····· đau quá ······”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhỏ nhẹ nói mớ, Tô Mộ Thu nhíu chặt mày, cái đầu nhỏ vô ý thức lắc lư, trên trán thấm ra ít mồ hôi, cho dù là trong giấc ngủ cô cũng không an ổn.
“Không có việc gì, Tiểu Thu, cục cưng không có việc gì.”
Những nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng rơi trên trán cô, trên lông mày, trên mí mắt, trên hai gò má, cuối cùng ôn nhu in lại nơi hai cánh môi tái nhợt lạnh như băng.
Cô chậm rãi buông lỏng mi tâm nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khôi phục lại bình tĩnh nhu hòa.
Trên ghế sô pha không xa, Sở Ngự trợn mắt há hốc mồm nhìn Phượng Dạ Hoàng, vẻ mặt không thể tin.
Tuy anh có hơi hoài nghi tình cảm của Hoàng đối với Tiểu Thu, nhưng mà, tận mắt thấy vẫn bị chấn động mạnh, bọn họ nhất trí cho rằng hệ thần kinh trên khuôn mặt Hoàng không biết từ năm nào tháng nào đã bị tê liệt, nay lại có vẻ mặt ôn nhu đến chảy nước, thật sự có điểm……đáng sợ……một màn kinh điển như thế làm cho anh …muốn chụp một tấm hình lại, rồi cùng Thần xem.
“Thu hồi bộ dạng ngu ngốc của anh lại! Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói ôn hòa từ tính đánh vỡ không khí an tĩnh trong phòng.
“Ha ha ···” Sở Ngự gượng cười vài tiếng, ánh mắt dời về phía người đang ngồi thờ ơ trên ghế sô pha đối diện, thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông tà mị nói, “Nhìn đủ rồi.”
Dù gì thì Diễm vẫn là khủng bố nhất.
“Năm đó, Tiểu Thu muốn trốn khỏi các người, nên đã suy nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, cô ấy đánh cuộc các người sẽ không hoài nghi tôi, cho nên tìm tôi giúp đỡ.”
Khuỷu tay chống trên thành sô pha, ngón tay thon dài điểm nhẹ huyệt thái dương, Phượng Dạ Diễm khóe môi hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nói như vậy, sau khi cô tìm Ngự xong đêm đó liền trở nên nhu thuận, hơn nữa chủ động cầu hoan, là vì muốn làm giảm sự cảnh giác của bọn họ, còn xin được ra ngoài để tạo cơ hội dựng nên tai nạn.
“Chuyện phát sinh năm đó là kế hoạch của cô ấy?”
Phượng Dạ Hoàng híp lại đôi mắt trầm ngâm, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt trên mặt Tô Mộ Thu.
Sở Ngự lắc đầu, “Tôi không rõ lắm, ý định của Tiểu Thu là dùng tai nạn xe cộ để giả ૮ɦếƭ, nhưng mà, năm đó chuyện phát sinh quá đột ngột, thời gian tính toán bắt đầu không khớp, cô ấy không có nói trước cho tôi biết, tôi bị Hoàng gọi tới hiện trường là ngoài ý muốn, bởi vì không xác định có phải là kế hoạch hay không cho nên trước khi tìm hiểu, tôi hạ lệnh, nếu phát hiện Tiểu Thu, trước tiên cho tôi biết, không cho phép nói cho Hoàng.”
“Thi thể phát hiện trong xe hơi kiểm nghiệm có DNA của Tiểu Thu, chắc hẳn là do anh làm?”
Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, sâu trong mắt phượng ánh lên sự giận dỗi.
Sở Ngự tự giác thất trách, ngượng ngùng gật đầu.
“Chúng tôi tìm được Tiểu Thu đang hấp hối, hạ thể lại có rất nhiều máu, tôi không biết cô ấy mang thai, nếu như chậm thêm một chút nữa, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn nguy hiểm đến tánh mạng người mẹ, nhưng cuối cùng mẫu tử vẫn bình an, có thể xem như kỳ tích. Về phần có phải là kế hoạch của cô ấy không thì tôi có hỏi qua nhưng mà cô ấy cũng không nói gì. Tôi cảm thấy không phải là kế hoạch của cô ấy, trong bụng có cục cưng, cô ấy sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, chắc là đêm đó đã xảy ra chuyện gì làm cho tâm thần cô ấy không khống chế được.”
Sở Ngự ánh mắt có thâm ý tại liếc qua người Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Năm đó, khi anh tiến hành phẫu thuật có xem qua hạ thể Tiểu Thu, chỗ tư mật sưng đỏ nứt ra, rõ ràng cho thấy cô vừa bị bọn họ xâm phạm.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm làm sao có thể không đoán ra ý tứ của anh, một người không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, một người cho anh một cái nhìn lạnh lùng.
“Chuyện của cô ấy chúng tôi sẽ xử lý, còn anh, Ngự, lần này tội danh của anh cũng không nhỏ nha!”
Phượng Dạ Diễm nói chuyện nhu hòa nhưng Sở Ngự nghe lại khi*p sợ lạnh cả người.
“Gần đây Vân phàn nàn với tôi rằng U Vân đường công việc quá nhiều, anh đã rảnh rỗi như vậy thì chuyện của U Vân đường ở Mỹ sẽ do anh tiếp quản trong một tháng, về phần người tình bé nhỏ của anh- Cung Vô Nguyệt, tôi tạm thời chăm sóc giúp anh một tháng.”
“Không! Ai nói tôi rảnh, cậu không thể như vậy!” Sở Ngự kinh hãi kêu to.
“Ngô ···” Trên giường Tô Mộ Thu cau lại lông mày ưm một tiếng.
Phượng Dạ Hoàng mắt phượng nhấc lên, lạnh lùng liếc Sở Ngự, “Nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ, vậy thì một xí nghiệp mới khai trương gần đây của tập đoàn Phượng Đế tại Âu Châu cũng sẽ do anh phụ trách.”
Thiên tài mới cảm thấy không đủ!
Sở Ngự ngoan ngoãn im lặng, ảo não nhăn trán.
Hai ma quỷ ăn tươi nuốt sống! Tiểu Thu muốn chạy trốn khỏi bọn họ là đúng, thoát được thật tốt. Thật thê lương nha, công việc ở Liệt Phong đường vốn đã rất nhiều đủ để cho người ta thổ huyết, lại thêm công việc của U Vân đường, rõ là muốn anh vất vả mà ૮ɦếƭ, lại còn muốn chăm sóc Tiểu Tiểu Nguyệt, có quỷ mới tin cậu ta, tên kia lợi dụng không nói, hết lần này tới lần khác còn không có lễ nghĩa liêm sỉ, lại càng không biết cái gì gọi là ‘Vợ của bằng hữu, không thể chiếm’.
“Tiểu Mạc ··· Tiểu Nhiên ···” Mí mắt Tô Mộ Thu chậm rãi mở ra, đôi mắt có vẻ trống rỗng vô thần.
“Tiểu Thu.” Phượng Dạ Hoàng kêu nhỏ một tiếng, ôm cô vào trong иgự¢.
Cô để mặc anh ôm, im lặng không nói một lời.
Vừa rồi cô mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng có cô, có anh, còn có anh.
Ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh cau lông mày, bất mãn vì ánh mắt cô lơ đãng, “Nhìn tôi.”
Dường như không có nghe lời của anh, ánh mắt của cô xuyên thấu qua anh nhìn qua một nơi khác, thật lâu sau, môi mới hé mở.
“Con của tôi đâu?”
Mắt phượng nhanh chóng nổi lên giông bão, anh lạnh lùng nhìn cô, “Không có con, đã xử tử rồi.”
Cô run lên, ánh mắt chậm rãi nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng trước mặt, không thể tin lắc đầu, “Không……anh gạt tôi……tôi không tin các người ác như vậy……bọn chúng là con của các người……các người……”
Vẻ mặt anh không thay đổi, lòng cô chùng xuống, hai hàng lệ tuôn rơi, ánh mắt lại lần nữa khôi phục trống rỗng, “Tiểu Mạc……Tiểu Nhiên……”
Trong lòng anh co thắt lại, ôm cô chặt hơn, hướng Phượng Dạ Diễm ra hiệu, Phượng Dạ Diễm cầm lấy điện thoại trên bàn trà ấn xuống một dãy số, “Dẫn bọn chúng vào.”
Rất nhanh, cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, Mị Phong, Mị Ảnh mỗi người ôm một nhóc con phấn nộn đáng yêu.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên kinh hỉ kêu to, giãy khỏi иgự¢ Mị Phong, Mị Ảnh, xông lên trước, lúc chạm được vào Tô Mộ Thu thì lại bị Phượng Dạ Hoàng trừng mắt nên bọn nhóc liền lạnh run rút tay về.
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng trừng mắt bọn chúng.
Chính là hai tiểu quỷ này sao? Lớn lên thật giống anh và Diễm, cho dù là như vậy, anh cũng sẽ không cho phép bọn chúng tùy tiện ᴆụng cô, vừa nghĩ tới việc bốn năm qua bọn chúng ôm ôm ấp ấp cô, anh đã muốn lập tức trừ khử bọn chúng.
Nghe thấy giọng Sở Mạc, Sở Nhiên, Tô Mộ Thu kinh hỉ quay đầu nhìn hai con đang đứng ở một bên, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
“Anh thả tôi ra.” Hai tay cô chống trên иgự¢ anh.
Thấy thân thể cô yếu ớt, anh không đành nhìn cô quá cố sức nên nhẹ nhàng đặt cô trở lại trên giường.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên lập tức leo lên giường, làm nũng tiến vào trong иgự¢ cô, cô ôm bọn nhóc, hai tay vỗ nhẹ sau lưng bọn chúng, vẻ mặt nhu tình ôn hòa.
Sở Mạc, Sở Nhiên từ trong иgự¢ Tô Mộ Thu ngẩng mặt lên, quay đầu khiêu khích nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vẻ mặt âm trầm, Sở Ngự thì ở một bên vui vẻ.
Ha ha, có lẽ anh được cứu rồi, nếu như có thể lợi dụng cơ hội, chẳng những không cần tiếp quản công việc ở U Vân đường, không cần đem Tiểu Tiểu Nguyệt đưa đến, không chừng còn có thể tranh thủ đem một ít công việc ở Liệt Phong đường ném cho tên Vân kia.
“Xin các anh buông tha cho con, van xin các anh……” Giọng nói yếu ớt của Tô Mộ Thu vang lên.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, “Có thể.”
Cô trừng lớn mắt nhìn bọn họ, thật sự có thể chứ?
“Chỉ cần em theo chúng tôi trở lại Phượng gia.”
Phượng Dạ Hoàng nhìn chằm chằm vào cô.
Thân thể cô run nhẹ, môi mím thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bất an.
“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên mỗi người ở một bên dùng gò má phấn nộn nhẹ nhàng cọ xát trên khuôn mặt của cô.
Cô vì sự săn sóc của con trai mà cảm thấy vui mừng, hít vào một hơi thật sâu, “Được, tôi đáp ứng.”
Vì Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, cái gì cô cũng làm, cho dù là muốn mạng của cô.
“Đã như vậy, bây giờ chúng ta trở về.”
Phượng Dạ Hoàng tiến đến, kéo Sở Mạc, Sở Nhiên ra, ôm lấy Tô Mộ Thu.
Cô hơi kinh ngạc, hai người bọn họ từ trước đều nói gió là mưa. “Còn con?”
“Tùy bọn chúng, sống ૮ɦếƭ của bọn chúng không liên quan đến tôi.”
Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên là con của bọn họ……
“Không được, chúng tôi muốn đi theo mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên trừng lớn đôi mắt to tròn xinh đẹp.
“Nhưng mà không cần đi sớm như vậy được không!?” Sở Nhiên chu cánh môi phấn nộn, “Người ta còn chưa có nói lời từ biệt với mọi người! Chị Thanh, bác Lâm, chị Nguyệt, dì Dung, anh Phong, chị Tố, dì Liên, chú Âu Dương………”
Phượng Dạ Diễm cúi người xuống trước mặt nhóc, vỗ vỗ khuôn mặt phấn nộn của nhóc, cười tà mị, “Nhóc có thể lựa chọn không đi theo chúng tôi, khi nào nhóc muốn đi, đó là tự do của nhóc, nhưng chúng tôi có muốn cho nhóc tới hay không, lại là tự do của chúng tôi.”
Sở Nhiên tức giận trừng mắt nhìn anh, “Tôi không muốn, tôi muốn bây giờ cùng đi.”
Xin Đừng Đến Trêu Chọc Tôi“Đoán xem chúng tôi ai là ai nào?”
Hai tiếng giọng nữ ngọt ngào vang lên.
Trong đình viện, hai cô gái mặc âu phục trắng nhạt, cách ăn mặc, kiểu tóc, dung mạo hoàn toàn giống nhau như đúc, các cô đứng đối diện chiếc ghế trắng. Trên ghế là hai cậu nhóc ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, hai má trắng nõn nà, thân thể nho nhỏ hơi tròn tròn đáng yêu, đôi mắt to ngập nước làm tất cả mọi người thích thương.
“Thật đáng yêu, thật sự thật đáng yêu, các cô xem mắt bọn chúng, thật lớn thật sáng a!”
“Hơn nữa hai má phấn nộn thật…muốn cắn một ngụm.”
“A a ·· tôi cũng muốn có cục cưng như vậy ····”
“Tôi rất muốn…ôm bọn họ, ôm vào nhất định rất thoải mái.”
Cách các cô không xa, một nhóm nữ giúp việc xúm lại một chỗ líu ríu, nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên hai mắt lóe sáng chứa khát vọng sâu đậm.
“Chị là Nhạ Liên.” Sở Mạc duỗi ra ngón trỏ chỉ vào cô gái phía trước mặt, cùng một thời gian, Sở Nhiên cũng duỗi ra ngón trỏ chỉ vào cô gái trước mặt, “Chị là Nhạ Hoan.”
Thanh âm trẻ con mềm mại non nớt làm điên đảo một nhóm nữ giúp việc, khuôn mặt bọn họ đều tràn đầy say mê.
“Oa ··· Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên thật thông minh ···” Cô gái phía trước Sở Nhiên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bọn chúng, trên khuôn mặt bọn chúng hôn một cái.
Oanh một tiếng, tức giận dâng lên, các cô giúp việc hung dữ trừng mắt cô, vẻ mặt thầm xót xa.
“Hoan nha đầu, chúng ta với cô thề không đội trời chung!!!!!”
Gió lạnh thổi qua, Nhạ Hoan đột nhiên cảm thấy mây đen bao phủ trên đầu, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nguyên nhân, cô cong lên khóe môi, mỗi tay một bên vừa nhéo vừa xoa lên hai má Sở Mạc Sở Nhiên.
“Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”
Sở Mạc Sở Nhiên nghe lời nhắm mắt lại, hai cô gái nhanh chóng đổi vị trí cho nhau.
“Đoán xem chúng ta ai là ai?” Các cô đồng thời mở miệng, mỗi người một bên nghiêng nghiêng đầu, dí dỏm đáng yêu.
“Chị là Nhạ Hoan.” Sở Mạc nhìn thẳng cô gái trước mặt mình, cùng lúc đó, Sở Nhiên nhìn thẳng cô gái phía trước mình, “Chị là Nhạ Liên.”
Các cô vẻ mặt không tin, “Gạt người a! Các em là không có nhắm mắt lại! Các em nhìn lén?”
Trong lòng Sở Nhiêm khinh thường, cậu mỉm cười ngọt ngào, “Không có, tuy hai chị lớn lên giống như đúc nhưng nhìn ra rất dễ.”
“Là thần thái không giống nhau, chị Nhạ Liên có vẻ bình thản hơn, chị Nhạ Hoan thì có sức sống hơn.” Sở Mạc tiếp lời.
Các cô kinh ngạc sững sờ.
Vì là con nít nên tâm hồn thuần khiết sao? Hay bọn nhóc vốn dĩ khác với người thường, sức quan sát nhạy bén hơn? Không ai có thể đơn giản phân biệt được các cô, cho dù là ba mẹ ở chung nhiều năm cũng có thể không cẩn thận mà nhận lầm các cô.
Sở Nhiên nói nhỏ vào tai Sở Mạc, “Tiểu Mạc, em không chịu nổi nữa, anh muốn cùng chơi với các chị ấy tới trưa luôn sao? Hơn nữa còn là trò chơi ngây thơ như vậy! Tưởng chúng ta là con nít à!”
Sở Mạc nhìn cậu khinh khỉnh nói, “Chú ý từ ngữ của em, em vốn chính là con nít.”
“Hừ.” Sở Nhiên hừ lạnh, “Em là người lớn, cậu đã từng nói, em là nam tử hán phải bảo vệ mẹ.”
Tròng mắt nhanh như chớp linh động đảo qua một vòng, Sở Mạc giương lên nụ cười ngọt, “Chị Nhạ Liên, chúng em muốn gặp mẹ, mang bọn em đi gặp mẹ được không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Sở Nhiên nhảy xuống ghế, lôi kéo tay Nhạ Hoan, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, “Tiểu Nhiên cũng nhớ mẹ, chị Nhạ Hoan mang bọn em đi gặp mẹ được không? Có được hay không?”
“À ·····” Liên cùng Hoan vẻ mặt khó xử, “Như thế không tốt đâu? Tụi chị cũng không quyết định được, Hoàng chủ cùng Diễm chủ đã ra lệnh, tuyệt đối không thể để các em tới gần Tô tiểu thư một bước, chúng ta ······”
“Chỉ nhìn một chút cũng không thể sao?” Sở Mạc, Sở Nhiên bẹt cái miệng nhỏ nhắn, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên rất nhớ…nhớ…mẹ”
Môi bọn chúng mím thật chặt, mắt to bắt đầu nổi lên nhiều điểm nước mắt.
“Đừng a! Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, đừng khóc ···” Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan không đành lòng an ủi bọn họ, lời còn chưa dứt nước mắt lại tiếp tục chảy xuống bên má phấn nộn.
Nhóm nữ giúp việc vẫn nhìn các cô nãy giờ thấy thế, đều đi tới, trừng mắt nhìn Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan, vẻ mặt hung ác, “Các cô làm gì vậy?”
Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan lại càng hoảng sợ, “Chúng tôi ··· chúng tôi ······ Tiểu Mạc Tiểu, Nhiên muốn gặp Tô tiểu thư ······”
Nhóm nữ giúp việc thở dài, tất cả đều ngồi xổm xuống nhìn xem hai mắt đẫm lệ của Sở Mạc, Sở Nhiên.
Ngữ Nhu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bọn chúng, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ngoan, mấy chị cũng rất khó xử, các em thông cảm với tụi chị được không?”
Các nữ giúp việc khác khó có được cơ hội tốt, đều duỗi ra móng vuốt véo véo hai má bọn chúng, xoa xoa bàn tay nhỏ bé bọn họ, xoa Ϧóþ vòng eo bọn chúng, sờ sờ ௱ôЛƓ nhỏ bọn chúng.
Tác chiến thất bại, xem ra lần này không thể nào nhìn thấy mẹ.
Sở Mạc tránh né ma trảo, ra hiệu với Sở Nhiên.
Hai cậu nhóc khó khăn giãy ra, giật nhẹ váy Nhạ Liên cùng Nhạ Hoan, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên đã đói bụng.”
Thấy bọn chúng không yêu cầu gặp mẹ nữa, các cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mỗi người ôm lấy một đứa, “Chị mang các em đi ăn cơm.”
Các cô đi vào trong nhà, lưu lại một đám nữ giúp việc ánh mắt say mê.
~~~~~~~~~~~~~
Tập đoàn Phượng Đế một tháng tổ chức họp đại hội một lần, vào thời điểm đó, quản lí đến từ các ngành phải báo cáo tình hình các công ty của Phượng Đế tập đoàn. Giờ phút này, tại phòng họp trên tầng 68, quản lý từ các nơi đến đã ngồi đủ bên bàn hội nghị dài.
“Bởi vì chúng tôi đã suy xét cẩn thận, hơn nữa còn có sự cố vấn của Anh Tỉnh tiên sinh, nên bộ phận tiếp thị ở Á Châu đã đem Phượng Đế tại Hồng Kông, Cửu Long tiến hành mua bán với tập đoàn Lâm thị, tổng tài, người xem ····” Quản lí phòng thị trường nơm nớp lo sợ nói, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không dám lau, thỉnh thoảng giương mắt kinh sợ nhìn Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo ngồi trên ghế chủ tọa.
Ngoại trừ người đàn ông khí phách ngồi bên trái Phượng Dạ Hoàng ra thì những người khác đều ngồi rất nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh.
Reng reng reng ·······
Giai điệu duyên dáng vang lên.
Là ai muốn ૮ɦếƭ? Ngàn vạn lần đừng liên lụy đến bọn họ nha! Trong lòng mọi người kinh hãi, lúc nhìn thấy thư kí bên cạnh Phượng Dạ Hoàng trình lên điện thoại thì thở dài một hơi.
Từ lúc nghe điện thoại đến tắt điện thoại, chỉ có ngắn ngủn một phút đồng hồ, sau đó Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tiếp tục.”
Phượng Dạ Hoàng ra lệnh một tiếng, quản lí phòng thị trường mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng cuồn loạn, ông ta đã nói xong nha, còn muốn nói gì nữa?
“Tôi cho rằng, cùng Lâm thị hợp tác, không tới nửa năm, lợi nhuận sẽ đạt ·······”
‘Phanh’ một tiếng, là thanh âm Phượng Dạ Hoàng đứng lên đá ngã cái ghế.
Anh đi thẳng ra cửa, mặc kệ hội nghị có đang tiến hành hay không, cũng không nhìn mọi người có bị dọa cho kinh hãi không
Lệ Thiên Triệt vỗ vỗ vai quản lí thị trường sợ tới mức xanh cả mặt, vẻ mặt vui vẻ, “Yên tâm đi, không có việc gì, không phải lỗi của ông”
Phong Viêm Liệt nhìn về hướng Phượng Dạ Hoàng rời đi, môi mỏng hé mở, thấp giọng mở miệng, “Hội nghị tiếp tục.”
Dạ Ti Thần dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Bắc Điều Thương Long bên cạnh mình, nhỏ giọng nói, “Long, có … cảm thấy hôm nay Hoàng lão đại không bình thường không, hình như rất tức giận! Hơn nữa sáng sớm đã ngẩn người.”
“Ừ.” Bắc Điều Thương Long gật đầu, lập tức thần bí nói, “Nghe được một tin tình báo đáng tin cậy, Hoàng lão đại đã tìm lại được sủng vật yêu thích nhất , nghe nói ·····”
Anh Tỉnh Khôi ngồi ở bên cạnh bọn họ khinh thường một cái, lựa chọn xem nhẹ hai con khỉ đang đùa giỡn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hướng Đông nhìn đồ ăn trên bàn rõ ràng không được ᴆụng qua, nhìn về phía thân ảnh nhỏ gầy đứng trước cửa sổ ngơ ngác từ trưa tới giờ.
“Tiểu Thu, mặc kệ như thế nào, thân thể vẫn là quan trọng nhất, em ăn chút gì a! Buổi sáng hôm nay em đã không ăn gì rồi.”
Tô Mộ Thu lắc đầu, “Em không đói bụng.” Vẫn nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người.
‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra.
“Không ăn cơm, muốn tuyệt thực để kháng cự chúng tôi sao?” Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt hung ác nham hiểm, thanh âm lạnh đến cực điểm.
“Hoàng thiếu gia.” Hướng Đông kính cẩn gật đầu.
“Em đã quên trong tay chúng tôi còn có hai tiểu quỷ sao?” Anh đứng ở sau lưng Tô Mộ Thu, kiêu ngạo nhìn cô, bắt gặp thân thể cô rõ ràng đang run lên. Đôi tay anh vòng qua eo, từ phía sau ôm lấy cô, “Hầu hạ em ăn cơm là chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không được, em nói xem, nữ giúp việc như vậy Phượng gia làm sao dùng? Em muốn tôi Gi*t cô ta sao?”
“Xin Hoàng thiếu gia trách phạt.” Hướng Đông sợ hãi quỳ xuống.
“Anh ngoại trừ uy Hi*p tôi ra còn có thể làm gì khác? Tôi không sợ, anh Gi*t đi, đem toàn bộ mọi người Gi*t sạch đi, tốt nhất cũng Gi*t tôi luôn đi.” Cô yếu ớt nói, ánh mắt hoảng hốt.
Cô mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.
Anh hơi nhíu mày, dùng ánh mắt bảo Hướng Đông rời đi, ôm thân thể gầy yếu vào trong иgự¢, “Tại sao em không nguyện ý ở lại bên người chúng tôi?” Chỗ sâu trong mắt phượng ẩn ẩn đau khổ.
Cô gắt gao cắn môi, bỗng dưng, cô không biết lấy ở đâu ra sức lực, liều mạng giãy dụa, nhưng anh lại xoay người cô ôm vào trong иgự¢, càng dùng sức ôm chặt cô hơn, mắt đẹp tràn ra chuỗi nước mắt, cô níu lấy Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ô ô khóc,.
“Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến địa vị nữ chủ nhân Phượng gia ··· tôi chưa từng nghĩ tới ·· tôi chỉ cần một cuộc sống an ổn bình thường ···· van xin các người····· buông tha tôi ···· tôi không hề kiên cường ···· lòng của tôi rất yếu ớt ······ lại chịu không nổi thương tổn ···· tôi cái gì cũng không có ···· ngay cả sự tôn nghiêm cuối cùng cũng bị các người tàn nhẫn tước đoạt ···· nếu như các người không yêu tôi vậy thì các người không cần lại đến trêu chọc tôi ···· buông tha tôi được không ····· a a a ······ tôi thật hận thật hận ··· thật hận các người···” Cô đột nhiên phát điên lên đánh anh, “Các người vì cái gì tuyệt tình như vậy ···· tại sao phải nhục nhã tôi ····· tại sao phải tìm người đến nhục nhã tôi ···· vì cái gì ······”
Cô hung hăng cắn lên cánh tay anh, dường như dùng hết toàn bộ khí lực, mà anh vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng đứng yên để cô cắn, cũng không buông tay, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, chỉ là sâu trong đôi mắt lóe lên tia tàn ngược khát máu làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.
Cô nới lỏng miệng, vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, vẫn không khống chế được khóc, nước mắt nhuộm ướt một mảng lớn trước иgự¢ anh. Anh vỗ nhè nhẹ lưng của cô, cô khóc càng lớn, khóc đến sức cùng lực kiệt, mới chậm rãi nức nở nghẹn ngào ngủ thật say.
Anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường lớn, tại cánh môi cô ấn xuống một nụ hôn, nhìn cô một cái thật nhu tình, rồi sau đó xoay người rời đi, toàn thân bao phủ khí tức âm hàn khắc nghiệt lạnh băng.