Mất ĐiBuổi chiều, Tô Mộ Thu mua một phần cháo loãng tại căn-tin của bệnh viện. Lúc trở lại phòng bệnh, Tô Lam cùng Nam Cung Phi Phi vẫn đang trò chuyện vui vẻ, cô nhìn Tô Lam đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt của bà rõ ràng đã hồng nhuận hơn chút ít, quả cân nặng trong lòng cô thoáng được gỡ xuống.
Cô đi đến bên giường, đem cà mên đặt lên bàn, mở nắp hộp ra, mùi hương thơm nhàn nhạt của thịt bay ra, cô múc một ít cháo loãng đặt vào trong chén nhỏ, “Mẹ, ăn cháo đi!”
Tô Lam muốn tiếp nhận chén cháo, thì Mộ Thu lại nói, “Mẹ, thân thể mẹ còn yếu, mẹ nghỉ ngơi đi, con đút cho mẹ ăn.”
Cô ngồi bên mép giường, múc từng thìa từng thìa cháo loãng đưa tới bên miệng Tô Lam, Tô Lam phối hợp hé miệng ra uống.
“Mẹ Tô, vừa nãy con nói đến đâu nhi?” Ngồi ở bên kia mép giường Nam Cung Phi Phi hơi nghi hoặc hỏi.
Tô Mộ Thu buồn cười lắc đầu, “Tiểu mơ hồ, cậu nói đến, cậu khi còn rất bé a.”
“Ha ha ····” Tô Lam cười ra tiếng.
Nam Cung Phi Phi le lưỡi dí dỏm, “Mẹ Tô, mẹ biết không khi còn bé con rất nghịch ngợm. Con thích nhất cùng các chị giúp việc chơi trốn tìm, con nhớ có một lần, con trốn trên cây, mấy chị kia đều không tìm thấy con, mẹ nói có kỳ quái hay không, con dám trèo lên cây, nhưng mà không dám trèo xuống. Khi đó trùng hợp cổ họng con lại bị viêm họng nói không được, nên không thể gọi người, lúc ấy con sợ muốn ૮ɦếƭ.” Cô vỗ vỗ иgự¢, bộ mặt còn tràn đầy sợ hãi, “Con ở trên cây ngơ ngẩn suốt một ngày.”
“Không thể nào!?” Tô Lam quái lạ nhìn cô, “Sau đó thì sao? Con làm sao xuống được?”
“Khuya anh con về, mới tìm được con khóc sưng cả mắt trên cây. Mẹ Tô biết không? Anh ấy rất quá đáng, mắng con còn chưa tính, đã vậy còn đánh ௱ôЛƓ nhỏ của con, con đếm tới mười hai cái.” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ai oán.
Tô Mộ Thu ngắt nhẹ mũi cô, “Đúng là cậu nên bị đánh.”
Nam Cung Phi Phi bẹt miệng, làm nũng nhìn Tô Lam. “Mẹ Tô xem! Ngay cả Tiểu Thu cũng khi dễ con, mẹ Tô công bằng nhất, Phi Phi lúc ấy có phải là rất đáng thương?”
Tô Lam cười cười, sờ sờ đầu của cô, “Đúng vậy, ngay lúc đó tiểu Phi Phi thật sự thật đáng thương, mẹ Tô hiện tại an ủi tiểu Phi Phi, ngoan a!”
“Mẹ Tô là tốt nhất.” Nam Cung Phi Phi làm nũng ôm lấy bà, “Thời gian qua thật nhanh, con của anh trai bây giờ cũng đã ba tuổi, hắc hắc, còn nghịch ngơm hơn con, nó thường xuyên bị ba nó đánh ௱ôЛƓ nhỏ, mẹ Tô, mẹ nói con nít đều nghịch ngợm như vậy sao?”
“Chắc chắn rồi! Bản tính của con nít là rất tinh nghịch.” Nói xong, bà nhìn Tô Mộ Thu.
Ngoại trừ Tiểu Thu, cô từ nhỏ đã không khóc không náo, cũng sẽ không làm phiền bất kỳ ai, luôn luôn chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Tô Mộ Thu nhìn cái chén đã không còn gì, cầm tờ khăn giấy lau khóe miệng Tô Lam, “Mẹ, còn muốn ăn nữa không?”
Tô Lam lắc đầu, “Không, mẹ no rồi.”
Tô Mộ Thu buông chén trong tay xuống, lấy cái gối dựa của Tô Lam ra, cẩn thận đặt bà nằm xuống, “Mẹ, mẹ ngủ tiếp đi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, được.” Tô Lam gật gật đầu.
Chỉ một hai phút sau, Tô Lam mệt mỏi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
“Phi Phi, cậu nên trở lại trường học đi!” Tô Mộ Thu nhẹ giọng nói với Nam Cung Phi Phi.
“Không cần.” Nam Cung Phi Phi lắc đầu, “Tớ muốn ở lại cùng cậu chăm sóc mẹ Tô.”
Tô Mộ Thu sờ sờ đầu của cô, “Ngoan, cậu về trước đi, ở đây từ trưa, cậu cũng mệt rồi, tớ đã giúp cậu gọi điện thoại cho Bùi học trưởng, bây giờ chắc anh ấy đã đến bệnh viện.”
“Không cần, Tiểu Thu, cậu để mình ở lại cùng cậu đi!”
“Nghe lời, đừng để Bùi học trưởng chờ lâu như vậy, cậu đi xuống lầu nhanh đi!” Tô Mộ Thu đẩy cô ra cửa.
Nam Cung Phi Phi cắn cắn môi, “Được rồi, tối nay tớ lại đến xem mẹ Tô. Cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.”
Nhìn cô rời đi, Tô Mộ Thu trở lại bên giường, nhìn Tô Lam đang ngủ say, vẻ mặt mờ mịt.
Mẹ đã biết, mẹ nhất định biết được cô trở thành đồ chơi của Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, có lẽ vì vậy mà mẹ mới nhất quyết yêu cầu rời đi Phượng gia, nhưng mà, hai người kia sẽ để hai người rời đi sao? Cô có thể đến hỏi bọn họ khi nào mới chán cô không? Cô nhìn xuống bụng mình, cục cưng trong bụng sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ phát hiện, hay là trốn? Có thể chạy trốn tới đâu? Dựa vào sự tàn nhẫn của bọn họ, nếu như bị bắt trở về, chỉ có thể thảm hại hơn, huống chi, hai người còn thiếu nợ Phượng gia năm trăm vạn, tuy Phượng Dạ Hoàng sẽ không đòi cô, nhưng mà cô không muốn thiếu nợ Phượng gia. Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Rầm rầm rầm ····
Tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô đứng dậy đi mở cửa, là bác sĩ Trình chủ trị ca phẫu thuật của mẹ và một nhóm hộ sĩ.
“Bác sĩ Trình, có chuyện gì không?”
“Chúng tôi cần làm kiểm tra tổng quát, xem có xuất hiện phản ứng bất thường nào không.”
Cô hốt hoảng, “Không phải nói chỉ cần thay qua máu thì sẽ không việc gì sao?”
“Không chắc chắn, còn phải xem thể chất bệnh nhân, bà ấy thể chất suy yếu, chúng tôi lo lắng thân thể sẽ xuất hiện khả năng chống lại máu mới.”
“Vậy phiền các vị.” Cô nhích người qua, để bọn họ tiến vào phòng.
Vừa đi vào phòng, các hộ sĩ lập tức thu xếp chuẩn bị các loại dụng cụ, giúp Tô Lam kiểm tra nhiệt độ cơ thể, kiểm tra nhịp tim đập cùng với lấy máu.
Tô Mộ Thu ở một bên lo lắng.
“Tiểu nha đầu không cần lo lắng.” Bác sĩ Trình vỗ vỗ bả vai Tô Mộ Thu, “Kiểm tra sơ bộ cho thấy thân thể bà ấy không có gì trở ngại, chỉ có điều, tối nay là giai đoạn nguy hiểm, cô nên chú ý một chút, nếu phát hiện bất thường, nhất định phải thông báo cho chúng tôi biết ngay.”
“Được.” Cô gật đầu.
“Chúng tôi đi trước.”
“Các vị vất vả rồi, đi thong thả.”
“Đừng khách sáo.”
Bác sĩ Trình dẫn nhóm hộ sĩ rời khỏi phòng bệnh, để lại một phòng đầy hơi lạnh.
Tô Mộ Thu lấy ghế đặt ở bên giường, cô ngồi ở trên ghế, có chút lo lắng bất an nhìn sắc mặt tái nhợt vẫn mê man như cũ của Tô Lam.
Thật hy vọng đêm nay có thể nhanh trôi qua.
Nhưng thời gian dường như đặc biệt trôi qua thật chậm, dần dần, cô cảm giác toàn thân bắt đầu trở nên khô nóng, đầu choáng váng nặng nề, cô sờ sờ cái trán.
Cô phát sốt. Đầu thật choáng váng, thần trí có điểm mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng dần dần trở nên ௱ôЛƓ lung, không được, nếu còn như vậy, cô sẽ không tỉnh táo để chăm sóc mẹ, cô phải tranh thủ thời gian tìm một người hộ sĩ hỗ trợ chăm sóc mẹ.
Cô đứng dậy, một giây sau, thân thể gầy yếu ngã xuống mặt đất tạo ra âm thanh rất lớn.
Cô cố gắng mở mắt ra, mí mắt lại nặng như bị tảng đá lớn ngăn chặn, vô luận như thế nào đều không thể mở ra, toàn thân cũng giống bị người ta gắt gao giữ lấy, không cách nào nhúc nhích được.
Không! Không cần như vậy, để cho cô đứng lên, để cho cô đi tìm một hộ sĩ, bất cứ ai cũng tốt, cứu, cứu cô!
Sự tối tăm triệt để lấy đi tia thần trí cuối cùng của cô, cô ngất đi.
Chẳng biết lúc nào, mưa to lại rơi xuống, phủ kín mặt đất cùng bệ cửa sổ, trời đất đã bị bóng đêm bao phủ, bầu trời ngẫu nhiên vang lên vài tiếng sấm, làm cho người ta cảm giác như là bầu trời đang rên rĩ, tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua như dã thú vươn ra móng vuốt sắc bén, vô tình xé rách màn đêm. Cửa sổ không khóa, trận trận gió lạnh thổi đến, bức màn trắng muốt bay bay.
Tô Mộ Thu giật mình, đột nhiên mở mắt ra. Mẹ!
Cô chống thân thể mềm nhũn nhanh chóng bò lên, đôi mắt ngập nước khi*p sợ trừng lớn.
Tô Lam trên giường bệnh hơi run rẩy, khuôn mặt đỏ lên, môi khẽ nhếch, thì thào nói gì đó.
Tô Mộ Thu khó khăn đến bên giường, toàn thân lạnh như băng, không thể ức chế run rẩy, cô lập tức đè cái nút màu đỏ tại đầu giường.
“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?” Loa nhỏ ở đầu giường vang lên tiếng nói lễ phép ngọt ngào.
“Nhanh lên, tìm bác sĩ Trình tới, nhanh, van xin cô, nhanh lên a ·······” Giọng nói của cô run run.
Cô vỗ vỗ mặt Tô Lam, “Mẹ tỉnh tỉnh, mẹ ···· mẹ ·······”
Tô Lam hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ ú ớ nói lẩm bẩm.
“Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?” Cô cúi đầu xuống gần bên miệng Tô Lam, muốn nghe rõ ràng hơn.
“Tiểu Thu ···· con gái đáng thương của mẹ ···· mẹ thực xin lỗi con··· thực xin lỗi ····”
Tô Mộ Thu gắt gao cắn mu bàn tay, nước mắt không khống chế tràn ra.
Cô vuốt mặt mẹ, nhẹ nhàng nói, “Mẹ, cố chịu một chút nữa, bác sĩ lập tức tới đây, mẹ nghe lời con, phải cố gắng chống đỡ, con van xin mẹ····”
“Người đâu?” Bỗng dưng, cô ngẩng đầu gào rú, “Mau tới a! Mau tới cứu mẹ tôi ······”
Bác sĩ Trình mang theo các bác sĩ khác tiến vào phòng, sau khi nhìn tình hình của Tô Lam, hơi kinh hãi, “Nhanh, lập tức mang đến phòng cấp cứu, lập tức tiến hành phẫu thuật.”
Bác sĩ và hộ sĩ đem Tô Lam đặt ở trên xe đẩy, rất nhanh đẩy ra khỏi phòng, hướng đến phòng cấp cứu, Tô Mộ Thu sốt ruột theo sát phía sau.
Tại cửa phòng cấp cứu, bác sĩ Trình ngăn Tô Mộ Thu lại, “Tô tiểu thư, cô ở bên ngoài chờ.”
Cô nhìn ông cầu khẩn, “Bác sĩ Trình, ông nhất định phải cứu mẹ tôi, tôi xin ông.”
Bác sĩ Trình gật đầu, “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tô Mộ Thu ở bên ngoài, nhìn cái đèn đỏ chướng mắt trên cửa, tâm như bị Ϧóþ nghẹt, sắp không thở nổi. Cô sốt ruột ở cửa ra vào đi tới đi lui.
Thời gian phảng phất dài như một thế kỷ, đèn đỏ cuối cùng cũng tắt. Cô sốt ruột đi đến trước mặt bác sĩ Trình đã xuất hiện ở cửa ra vào, “Bác sĩ Trình, mẹ tôi thế nào?”
Bác sĩ Trình vẻ mặt nghiêm trọng, không đành lòng mở miệng. “Thật xin lỗi.”
“Không! Không ······” Cô lắc đầu, vẻ mặt không tin, “Ông gạt tôi, ông gạt tôi ·····” Cô chạy vào phòng, giật ra tấm vải trắng phủ toàn thân Tô Lam, “Mẹ, mẹ đứng lên cho con, mẹ có nghe hay không, mẹ đứng lên cho con a ······” Cô lay mạnh thân thể của mẹ, gào rú khàn cả giọng.
Bác sĩ đứng một bên không đành lòng nhìn cô, kềm chế động tác của cô, “Tô tiểu thư, cô bình tỉnh một chút, bà ấy thật sự đã ····”
Cô gạt tay ông ra, “Tôi không tin, các người gạt tôi, ngay cả mẹ cũng gạt tôi ···· đều gạt tôi ····”
Nước mắt ngăn không được chảy xuống gương mặt của cô, làm cho mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy xót xa, mũi cảm thấy chua xót.
“A ·······” Cô thê lương quát to một tiếng, chạy ra phòng giải phẫu, té ngã lại đứng lên, lảo đảo chạy, trên hành lang thật dài té ngã không dưới mười lần.
Yêu Tôi Sao?Mưa to tầm tã, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xẹt qua không trung xé nát màn trời, giữa cơn mưa to tầm tã Tô Mộ Thu tuyệt vọng bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khủng bố đến dọa người, ánh mắt trống rỗng.
Cô như một 乃úp bê vải bị vứt bỏ trong đêm mưa, ngã ngồi trên mặt đất, quần áo ướt sũng dán chặt trên thân thể, tóc đen như mực dính trên khuôn mặt tái nhợt, gương mặt nhỏ nhắn ướt sũng không phân biệt được là mưa hay là nước mắt.
“Nếu như mình không có phát sốt ···· nếu như mình không có té xỉu ···· nếu như mình có thể tìm bác sĩ tới ···· nếu như mình có thể sớm tỉnh lại ···· nếu như mình có thể kịp thời phát hiện mẹ bất thường ····· nếu như ···· nếu như không phải mình ··· mẹ sẽ không ૮ɦếƭ ··· bà sẽ không ૮ɦếƭ ··· là mình hại mẹ ····· mẹ ··· mẹ tại sao phải vứt bỏ con? ··· Không phải nói muốn cùng con sống chung một chỗ sao ···· Tại sao mẹ không tuân thủ lời hứa? ··· Tại sao lại vứt bỏ con? ····· Tại sao ····”
Cái miệng nhỏ nhắn vô ý thức nói, luôn miệng thì thào không ngừng lặp lại những câu giống nhau.
Phượng Dạ Diễm đứng ở trước người cô, mắt phượng sâu đen lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên tia đau lòng cùng thương tiếc, anh kéo cô từ mặt đất lên, ôm vào trong иgự¢.
“Tạo sao ···· tạo sao ···· tại sao mẹ muốn vứt bỏ con ···· Mẹ không cần con nữa····· không ai cần con ······” Cô thì thào.
Anh ôm chặt cô, “Chúng tôi cần, dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ em, chúng tôi cũng sẽ cần em.”
“Ha ha ···· ha ha ha ····” Cô dường như không nghe được, thê lương cười to, “Mẹ không cần con ·····”
Anh cau chặt lông mày, vung tay chém xuống phía sau cổ cô, thân thể nhỏ gầy xụi lơ trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Tối quá! Nơi này là chỗ nào? Tại sao cô không nhìn thấy gì hết? Toàn thân bủn rủn, lúc nóng lúc lạnh thật là khó chịu.
Trước mặt ngoại trừ bóng tối ra, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, cô mò mẫm trong bóng tối đi ra khỏi nơi này, không biết đi bao lâu rồi, lúc cho rằng vĩnh viễn không thoát khỏi nơi này thì rốt cục thấy được ánh sáng yếu ớt phía trước rất xa, còn có thể nghe được tiếng cười đùa rất nhỏ. Cô liều mạng chạy tới nơi có ánh sáng đó.
“A!” Cô hô nhỏ một tiếng, giơ hai bàn tay che lại đôi mắt, đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lòa làm cho mắt cô không thể thích ứng, sau một lúc, cảm thấy đã có thể thích ứng, cô chậm rãi thả tay xuống.
Trên mặt đất là cỏ, có bụi hoa thơm ngát, cây dương liễu xanh ngắt, mấy đứa bé đang chơi trong sân, một hàng ghế dựa màu trắng, cùng với vài ngôi nhà lầu cao cao bốn phía, dường như nơi đây là công viên nhỏ của khu dân cư nào đó.
Bên cạnh cầu trượt bảy, tám đứa béo làm thành một vòng tròn ngồi chơi xếp gỗ, hiển nhiên thanh âm vừa rồi cô nghe được là của bọn nhóc. Ánh mắt vừa chuyển, trong lúc lơ đãng, cô nhìn đến một bé gái trốn sau cầu trượt, bé gái mím môi, đôi mắt đầy khát vọng, không hề chớp mắt nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa.
Cô hiếu kỳ nhìn cô bé, muốn đi đến hỏi tại sao cô bé không cùng mọi người chơi, ý niệm trong đầu vừa hiện lên, cô bé đã di chuyển, đi đến trước mặt bọn trẻ kia, thẹn thùng nhát gan thấp giọng mở miệng, “Tớ và các cậu cùng nhau chơi đùa được không?”
“Tại sao lại là cậu? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi là: không” Một cậu nhóc không vui vẻ trừng mắt cô.
Trên mặt cô bé xuất hiện bi thương.
“Mẹ tao nói, mẹ mày là người xấu, là hồ ly tinh phá hoại nhà người ta, chúng tao không chơi với mày, mau đi đi.” Một cô bé đứng lên dùng âm thanh bập bẹ nói.
Ngay lập tức, cô bé như một con thú nhỏ phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì, cô bé tiến lên đẩy cô béo vừa nói, “Không cho phép nói mẹ tớ như vậy! Xin lỗi, mau xin lỗi mẹ tớ.”
Thấy thế, một cậu nhóc khác đứng lên, giơ tay đẩy cô một cái, “Mày hung dữ như vậy, khó trách ba mày không cần mày, đáng đời.” Cậu xoay người nhìn các bạn khác, “Chúng ta đi, không nên ở chỗ này chơi.”
Đám nhóc nhặt đồ xếp gỗ trên mặt đất lên, cùng nhau rời đi, lưu lại bé gái ngã ngồi trên mặt đất.
Cô cảm thấy tội nghiệp cô bé kia, cô muốn đi đến đỡ cô bé thì trước mắt đột nhiên lại trở nên đen kịt. Cô chạy về phía trước, vẫn là bóng tối ngay cả một tia sáng cũng không có.
“Tiểu Thu.”
Cô mừng rỡ, là giọng nói của mẹ!
“Mẹ.” Cô vui vẻ gọi, “Mẹ ở đâu?” Cô nhìn bốn phía, nhưng vẫn không thấy gì.
“Tiểu Thu, mẹ ở chỗ này.”
Phía trước, hình ảnh Tô Lam dần dần trở nên rõ hơn.
“Mẹ.” Cô chạy tới ôm bà, lại cảm thấy lạnh buốt, “Tiểu Thu vừa rồi nằm mơ thấy mẹ không cần Tiểu Thu, mẹ, mẹ đã đáp ứng với con sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với con, mẹ phải tuân thủ lời hứa đó.”
“Tiểu Thu.” Tô Lam kéo ra cô, “Mẹ không thể đáp ứng con, mẹ phải đi đến một chỗ rất xa, sẽ không trở về nữa. Hứa với mẹ, phải sống thật tốt, được không?”
“Không!” Cô vội vàng hô to, duỗi tay dài ra muốn kéo mẹ lại, mẹ lại biến mất không thấy bóng dáng. “Mẹ, không cần vứt bỏ Tiểu Thu, chờ Tiểu Thu, Tiểu Thu sẽ cùng đi.”
Cô muốn chạy trốn, đột nhiên, thân thể bị một sức lực ở phía sau lôi kéo.
“Mẹ, mẹ không cần cục cưng sao?” Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên.
Cô xoay người, thấy một cái vòng tròn tròn phát ra ánh sáng mềm mại. Cô cảm giác một góc trong trái tim sụp đổ, trở nên mềm mại, đáy lòng tràn đầy cảm động, “Cục cưng, mẹ mang con cùng tới chỗ bà ngoại được không?” Cô ôn nhu nói.
“Không được, mẹ, mẹ không thể bất công như vậy, cục cưng còn chưa có chính thức tới nhân gian, cục cưng muốn ở lại nhìn thế giới này.”
“Nhưng mà, mẹ mệt mỏi quá, mẹ không có năng lực bảo vệ mình, càng không biết có thể bảo vệ con hay không.” Cô vô lực ngồi dưới đất, nước mắt không khống chế chảy xuống.
Trong phòng ngủ lớn, chỉ có hai màu đen và trắng, đơn giản nhưng hơi lạnh lẽo.
Phượng Dạ Diễm tựa trên bệ cửa sổ, ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài kẹp lấy một điếu thuốc lá, tiến đến bên môi, môi mỏng hung hăng hít một hơi, rồi sau đó chậm rãi phun ra khói trắng lượn lờ, dung nhan tà mị tuấn mỹ ẩn sau làn khói trắng lập loè, ánh nhìn hung ác nham hiểm khóa trên người Tô Mộ Thu đang mê man trên giường chưa từng dời đi.
“Đã một ngày một đêm, cô ấy rốt cuộc còn muốn ngủ đến khi nào?” Vẻ mặt anh âm trầm bất định.
Phượng Dạ Hoàng ngồi ở mép giường không nói gì, chỉ dùng ngón cái vuốt nhẹ khóe mắt Tô Mộ Thu, lau đi nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
“Anh trông cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh thì gọi em, em đi ra ngoài trước.”
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng trả lời một tiếng.
Phượng Dạ Diễm dập tắt thuốc lá, quăng nó vào góc thùng rác, đi ra khỏi phòng.
Bàn tay to khẽ vuốt gò má tái nhợt của Tô Mộ Thu, gương mặt lạnh lùng của Phượng Dạ Hoàng nhu hòa hơn một chút, môi mỏng hé mở, anh trầm thấp gọi, “Tiểu Thu.”
Đang đắm chìm trong bóng đêm, Tô Mộ Thu chợt nghe tiếng nói ôn nhu.
Ai? Rốt cuộc là ai đang gọi cô? Cô không muốn tỉnh lại, không cần gọi cô lại, làm ơn!
Cô mở ra hai mắt chua xót, ngoài ý muốn lại thấy Phượng Dạ Hoàng ngồi ở mép giường, môi khô khốc hơi mở ra, mơ hồ nói gì đó.
“Em muốn nói gì?” Phượng Dạ Hoàng tiến đến bên môi cô, muốn nghe xem cô nói gì.
“Thả ··· tôi ·· đi.” Cô gian nan nói ra mấy chữ từ miệng, cổ họng như bóc cháy.
Không hề nghĩ tới việc câu đầu tiên cô nói lúc tỉnh lại là xin được rời đi, mặt của anh lập tức trầm xuống, đôi mắt trong nháy mắt lạnh đi, “Không có khả năng.”
“Ha.” Cô cười nhẹ, “Mẹ đã mất, anh còn muốn lấy cái gì để uy Hi*p tôi, anh không thả tôi đi, tôi sẽ trốn.”
Trên mặt anh hiện lên sự kinh hãi, hơn một tháng quan sát, anh biết rõ cô mặt ngoài tuy thuận theo, nhưng tâm lại không thuận, tuy nhiên không có biểu hiện rõ ràng giống như bây giờ.
Anh nhíu mắt, lạnh lùng nhìn cô, “Vậy cô có bản lãnh thì cứ chạy đi, cho dù cô có trốn, với thế lực Phượng gia, muốn bắt cô, dễ như trở bàn tay.”
“Thả tôi đi được không?” Vẻ mặt cô cầu khẩn, thần sắc thê lương, “Tôi nợ anh, một tháng qua trả chưa hết sao? Các người rốt cuộc muốn gì ở tôi? Cái gì tôi cũng không có”
Trên mặt anh không hề có biểu tình gì, anh cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ là không muốn thả cô đi.
Cô cố gắng di chuyển thân thể đau nhức, ngồi ở trên giường quay mặt nhìn về phía anh, vén chăn lên, hai tay dùng sức, ϲởí áօ ngủ trên người ra, lộ ra bầu иgự¢ trắng muốt nở nang, “Anh muốn thân thể tôi phải không? Lấy đi, toàn bộ lấy đi, sau đó thả tôi đi được không?” Cô đau khổ cầu khẩn.
Trong lòng của anh khẽ động, sự lạnh lẽo trên mặt rút đi, tay đem y phục của cô mặc vào, đặt cô nằm lại trên giường, giọng nói mềm mỏng, “Vừa hạ sốt, thân thể em còn rất yếu, nghỉ ngơi một chút đi!”
Nói xong, anh đứng dậy bỏ đi. Cánh tay dưới chăn của cô duỗi ra một tay nắm lấy cánh tay của anh, “Anh yêu tôi không?” Cô bình tĩnh nhìn sâu vào mắt anh, lại chỉ thấy một sự lãnh đạm, “Dù là chỉ một chút?”
Mặt anh vẫn như cũ không hề biến hóa, cô tuyệt vọng buông tay anh ra, vô lực rũ xuống trên giường.
Anh xoay người kéo cửa rời đi, lưu lại một Tô Mộ Thu tuyệt vọng.
Không nên như vậy, không nên a, bọn họ đối với cô hẳn là hơi thích, không phải sao? Trong mắt bọn họ , cô hẳn là đặc biệt, không phải sao? Cục cưng, làm sao bây giờ? Ba của con không thương mẹ, như vậy ba cũng sẽ không cho phép mẹ giữ con lại, làm sao bây giờ?
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt tà mị, trong lòng của cô dấy lên một hy vọng.
Có lẽ, cô nên đánh cuộc lần nữa.
Cô di chuyển thân thể mềm nhũn gian nan leo xuống giường, đi lại tập tễnh từng bước một.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Tiểu Thu?” Nhạy cảm phát giác được khí lực yếu ớt, đang ngồi trước bàn sách xem tư liệu Phượng Dạ Diễm ngẩng đầu lên, bất ngờ chứng kiến Tô Mộ Thu đang đứng ở cửa ra vào.
Anh tiến đến ôm lấy cô, trở lại chỗ ngồi, để cho cô ngồi trên đùi anh, hai tay ôm sát cô, “Làm sao vậy? Có việc gì không?”
Cô không nói chuyện, chỉ là vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh. Anh cũng không hỏi lại cô, chỉ là chăm chú ôm cô.
Qua thật lâu, mới nghe thấy cô sâu kín thở dài, “Anh yêu tôi không?” Thanh âm thật thấp, giống như chưa từng nói chuyện.
Nhưng cô biết rõ anh nhất định nghe được, môn chủ Ám Diễm môn nếu không có năng lực, làm sao đảm nhiệm được.
Không có tiếng trả lời, lòng của cô lặng xuống, “Một chút cũng không có sao?”
“Làm sao vậy? Sao lại hỏi như vậy?” Anh nâng mặt của cô lên, trong giọng nói mang theo ý cười thản nhiên.
Để mặt anh nâng mặt mình lên, cô bình tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, trong đôi mắt phượng nhàn nhạt tà khí chính là ý cười, cho dù đã nhìn thấy nước mắt cô.
“Tại sao lại khóc?” Anh cúi thấp đầu nhẹ nhàng liếm đi lệ trên má cô.
Cô lắc đầu không nói chuyện, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt đẫm lệ, cô chăm chú nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp kia, sợ bỏ qua một chút biến hóa, nhưng mà, ngoại trừ tà khí ra chưa từng có bất kỳ biến hóa gì.
Hai tay ôm cổ của anh, cô vùi vào trong иgự¢ của anh, “Bế tôi.”
“Ha ha…” Anh cười trầm thấp, “Tiểu Thu ngoan, muốn tôi ôm em trở về sao? Thân thể em suy yếu, tôi ôm em trở về nghỉ ngơi.”
Cô co rút trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương.
Quả nhiên, cô vẫn không biết tự lượng sức mình.