“Mẹ, ba muốn đi đâu vậy?”
“Mẹ, có phải ba không cần chúng ta nữa không?”
“Mẹ đừng khóc, ba không cần mẹ, nhưng Tiểu Thu cần, từ nay về sau Tiểu Thu sẽ bảo vệ mẹ.”
Giọng nói trẻ con trong trẻo phảng phất bên tai, Tô Lam ngồi ở mép giường, nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Mộ Thu đang hôn mê, yên lặng rơi lệ.
Lông mi thật dài như cây quạt chớp vài cái, Tô Mộ Thu “ưm” một tiếng, mở ra đôi mắt trong như nước.
“Tiểu Thu.” Tô Lam vui mừng nhìn cô.
“Mẹ…” Giọng nói của cô khàn khàn, “Nước…” Cổ họng khó chịu.
“Được, đợi mẹ một lát.”
Tô Lam đứng lên, đi vài bước đến bên bình đựng nước rót ra một ly nước ấm, lại trở lại bên giường, nâng thân thể nhỏ gầy dậy, “Uống từ từ.”
Tô Mộ Thu muốn đưa tay tiếp nhận ly nước, lại phát hiện toàn thân bủn rủn đau nhức, một chút sức lực cũng không có, cô đành phải bỏ cuộc.
Buông ly nước xuống, Tô Lam đau lòng nhìn cô, “Tiểu Thu, tại sao? Tại sao con ngốc như vậy?”
“Rất ngốc sao? Con không cảm thấy vậy, mẹ, chỉ cần con lên làm nữ chủ nhân Phượng gia, chúng ta có thể hưởng giàu sang, chúng ta có thể…….”
“Tiểu Thu.” Tô Lam ôm thật chặt thân thể gầy yếu, “Mẹ biết không phải con, tại sao con lại ngốc nghếch thừa nhận ?”
Nghe lời nói nghẹn ngào của mẹ, Tô Mộ Thu vỗ nhè nhẹ lưng mẹ, “Mẹ đừng khóc.”
“Rốt cuộc là ai? Là ai bỏ thuốc.” Tô Lam bi thương khóc hô, đau lòng ôm chặt thân thể con trong иgự¢.
Tô Mộ Thu nhắm mắt, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót.
Là ai làm đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là…..
“Mẹ, anh ta có nói cái gì không?” Giọng nói căng thẳng.
Tô Lam biết rõ con đang nói đến ai, “Đại thiếu gia nói do không có tổn hại gì, nên cậu ấy sẽ không truy cứu việc này, chúng ta có thể tiếp tục ở lại Phượng gia.”
Tô Mộ Thu thở dài một hơi.
“Tiểu Thu, thực xin lỗi, đều là mẹ sai, mẹ không nên để con bưng cà phê! Tiểu Thu, chúng ta rời khỏi Phượng gia nha!” Tô Lam tự trách.
“Không cần.” Tô Mộ Thu một mực từ chối.
“Tiểu Thu, mẹ không sao, rời Phượng gia mẹ cũng có thể…..”
“Mẹ.” Tô Mộ Thu cắt đứt lời của bà, “Đừng nói nữa, chúng ta ở lại Phượng gia.”
“Tiểu Thu.” Tô Lam lại rơi lệ, “Đều là mẹ liên lụy con, mẹ thực xin lỗi con.”
Tô Mộ Thu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt mẹ, “Mẹ đừng nói vậy, mẹ có nhớ hay không, Tiểu Thu nói sẽ bảo vệ mẹ.”
Trong lòng Tô Lam chua xót, nước mắt rơi càng nhiều, khẽ vuốt vết tím xanh trên mặt con, “Có đau hay không?”
Tô Mộ Thu lắc đầu, “Một chút thôi, không đau lắm.”
“Tiểu Thu, đại thiếu gia có hay không….. Có hay không….” Tô Lam không đành lòng hỏi ra miệng.
“Không có, mẹ.” Tô Mộ Thu vẻ mặt thản nhiên, “Đại thiếu gia không có ᴆụng con, anh ta chỉ uống một hớp cà phê nhỏ, cũng không có ảnh hưởng gì, nói gì thì nói, Đại thiếu gia sẽ không ᴆụng một con hầu tầm thường như con.”
Không thể nói, nếu như mẹ biết, nhất định sẽ rời khỏi Phượng gia.
Tô Lam sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, “Nói bậy, Tiểu Thu không tầm thường.”
Tô Mộ Thu cười cười, nhìn sắc trời mờ nhạt ngoài cửa sổ, “Mẹ, mau đi làm việc đi! Con muốn tắm rửa.” Cảm giác hạ thể dinh dính thật không thoải mái.
Tô Lam gật đầu, đứng lên, “Có chỗ nào không thoải mái thì kêu mẹ.”
“Dạ.”
Tô Mộ Thu ngâm mình trong bồn tắm, ánh mắt mơ màng, dường như nhìn về phía phương xa nào đó. Rất lâu sau, cô mới hồi phục tinh thần lại.
Hơi nhếch môi, cô giơ tay lên vỗ vỗ má mình.
“Tô Mộ Thu, mày phải kiên cường lên, đau khổ này rồi cũng sẽ qua thôi.”
Cô đứng lên, kéo khăn tắm bên cạnh quấn quanh thân, đau đớn từ thân thể nhờ nước ấm mà giảm đi một chút. Khi đi tới cửa phòng, lúc mở cửa ra cô giật mình sững sờ bất động, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trước mặt là một người đàn ông đang ngồi ở mép giường, hai chân thon dài vắt chéo qua nhau, lưng tựa vào đầu giường. Dung mạo tuấn mỹ lộ vẻ âm nhu, đôi mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa tà khí lạnh lùng, môi mỏng khêu gợi vẽ ra một nụ cười tà mị.
Phượng Dạ Diễm! Nhị thiếu gia Phượng gia!
Tim Tô Mộ Thu đập lỡ một nhịp, “Nhị thiếu gia.” Cô nắm chặt khăn tắm trên người, hơi khom lưng, hành lễ. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Tại sao anh ta lại ở trong phòng cô, chủ nhân Phượng gia chưa từng đến chỗ ở của bọn người giúp việc, mà hôm nay anh ta lại đại giá quang lâm, có ý gì đây?
“Tô Mộ Thu phải không?”
Trái ngược với dung mạo âm nhu, thanh âm của anh ta cũng trầm thấp từ tính không thua gì Phượng Dạ Hoàng.
“Dạ.” Cô cúi đầu cung kính đáp.
Phượng Dạ Diễm đứng lên, chậm rãi đi về phía cô.
Nhất thời, trong phòng tràn ngập không khí quỷ dị, cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho Tô Mộ Thu cảm thấy khẩn trương, bàn tay nhỏ bé níu chặt khăn tắm chậm rãi lui về sau.
Anh duỗi cánh tay dài ra, bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô về phía người mình, ngón trỏ thon dài khiêu khích cằm của cô.
“Để tôi nhìn, cô giúp việc.” Anh xem xét tỉ mỉ gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn, ngoại trừ đôi mắt to tràn ngập hơi nước làm cho người ta yêu thích ra thì những thứ khác đều rất bình thường, “Chỉ cần gọi điện thoại một cái, sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp cho anh tiết hỏa, không thể hiểu nổi tại sao anh lại chơi cô, thuốc quá mạnh, đợi không kịp sao? Không đúng, cho dù như vậy, Phượng gia còn rất nhiều cô giúp việc xinh đẹp, hoặc là…?”
Thanh âm trầm thấp đột ngột dừng lại, một giây sau, tay anh kéo một cái, khăn tắm đang quấn quanh người cô trong nháy mắt rơi xuống mặt đất.
“A!”
Cô hoảng sợ, muốn xoay người nhặt lên, nhưng tốc độ của anh nhanh hơn, một tay đem hai tay cô bắt chéo ở sau lưng.
“Anh làm gì vậy! Thả tôi ra!” Vẻ mặt cô xấu hổ và giận dữ, thân thể không phục mà vặn vẹo, đôi nhũ trắng noãn mềm mại trước иgự¢ đung đưa , trên da thịt trắng ngần nhiễm một lớp phấn hồng.
Đồng tử của anh thu lại, bàn tay to lớn bao phủ lên một bên иgự¢ non mịn trơn bóng, nhắm mắt lại cảm thụ xúc cảm trong tay, anh cười tà mị, giống như ác ma, “Nhìn không ra, thân thể gầy yếu lại có bộ иgự¢ nở nang như thế.”
Cô nhắm mắt lại cắn chặt môi, trong lòng thầm cầu nguyện anh ta sau khi làm nhục xong thì sẽ cút nhanh.
Lực đạo mạnh hơn, lòng bàn tay cọ xát xoa nắn đôi nhũ tuyết trắng to tròn, ngón tay nắm lấy nhụy hoa hồng hồng, nhẹ nhàng xoắn, rất nhanh, nhụy hoa liền cứng rắn như đậu đỏ ngạo nghễ đứng thẳng tại vùng tuyết trắng mềm mại.
“Ư…” Cổ họng cô tràn ra một tiếng than nhẹ.
Cô nhíu chặt mi tâm, trên иgự¢ có cảm giác tê dại xa lạ làm cho cô bất an.
Anh cúi thấp đầu xuống gần bên tai cô, “Ngoan, mở mắt ra… Nhìn tôi…”
Thanh âm trầm thấp dụ hoặc, mê hoặc lòng người.
Cô vô thức mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt thâm thúy ma mị, đột nhiên thất thần, hãm sâu trong đó.
“Ha ha…” Môi mỏng tà mị của anh cười nhẹ, một tay ôm lấy vòng eo tinh tế, một cái khác lại chậm rãi trượt xuống, mắt phượng hiện lên dị sắc, xúc cảm mềm mại, lướt qua bụng bằng phẳng, bàn tay to thăm dò vào nơi tư mật giữa hai chân, gạt mở cánh hoa sưng đỏ, thăm dò vào tiểu huyệt căng đầy của cô, chậm rãi đưa đẩy.
“A! Đừng!”
Hạ thể truyền đến đau đớn làm cho cô phục hồi tinh thần lại, bàn tay nhỏ bé có được tự do đánh lung tung về phía иgự¢ anh, anh cũng không phản kháng, cánh tay sắt càng ghìm chặt cô hơn.
“Kêu lớn một chút, để cho tất cả mọi người tới, tôi không ngại trước mặt mọi người biểu diễn đông cung sống đâu.” Khẽ cắn vành tai cô, anh cười tà ác, thanh âm tràn đầy tà khí.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, hai tay vô lực tuyệt vọng rũ xuống.
Một ngón tay nữa lại thâm nhập vào, đồng thời chuyển động, ngón tay cái vân vê nhụy hoa khéo léo của cô, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng, tiểu hạch chậm rãi sưng lên.
“Ân, a…. Ô….”
Cô nhẹ nhàng ՐêՈ Րỉ, cảm thấy được trong cơ thể tiết ra một dòng chất lỏng gì đó mà mình chưa hiểu rõ, tiểu huyệt phía dưới bắt đầu tê dại ngứa ngáy khó nhịn.
“Không cần, anh thả tôi ra….”
“A…” Anh cười lạnh, “Phía dưới của cô đã ướt lắm rồi! Thật sự không cần sao?”
ɦσα ɦµყệƭ dính mật dịch càng làm ngón tay anh ra vào dễ dàng hơn, ɦσα ɦµყệƭ không ngừng hé ra cái miệng nhỏ nhắn ʍúŧ lấy ngón tay của anh.
Mắt phượng của anh trầm xuống, rút tay ra, đẩy cô ngã dựa trên vách tường, tháo dây nịt ra, kéo quần xuống, tay to nâng một chân dài của cô lên, động eo một cái, dùng sức đâm vào thật sâu tiểu huyệt ẩm ướt.
“Ô….”
Cô cảm giác hạ thể của mình như bị anh xé rách, mặt trắng bệch, hơi thở như bị nghẹn trong иgự¢, thiếu chút nữa là ngất đi.
Tiểu huyệt căng đầy gắt gao cắn ʍúŧ cự đại sớm đã cứng ngắc của anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, hô hấp dồn dập, mất quy luật, không kềm chế được nữa anh bắt đầu hung hăng rút ra đưa vào, chưa từng có một nữ nhân nào có thể làm cho anh gấp gáp như thế, đến mức mất đi cả tự chủ.
Khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên u ám, càng ác độc tăng thêm sức lực mà trừu sáp rong ruổi trong cơ thể cô.
“Ân…. Ách a….. Ân….”
Bởi vì anh xâm chiếm mà thân thể cô không ngừng co giật, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt nhắm lại, ý thức chậm rãi trở nên mơ hồ, dần dần, khoái cảm tê dại xuất hiện lướt qua mỗi một tấc trên người cô, cổ họng không ngừng tràn ra âm thanh “ưm” ngọt ngào. Đột nhiên, cô cảm giác được thân thể của anh chấn động, nhiệt dịch nóng hổi phun vào chỗ sâu nhất trong ɦσα ɦµყệƭ cô, cô nhịn không được run lên, cảm giác vui thích bao phủ toàn thân, tiểu huyệt không ngừng run rẩy.
Đáng ૮ɦếƭ!
Anh thấp giọng chửi một tiếng, phân thân một lần nữa thẳng đứng.
“Không cần nữa…. Ô… Ân a….” Cô run rẩy khẩn cầu, mười ngón tay mảnh khảnh gắt gao bám vào sau lưng anh, thân thể giống như bị lửa đốt không cách nào tự chủ được, lại như bị thủy triều bao phủ, cuồng nhiệt, hít thở không thông. Bị vui sướng cùng với khoái cảm chi phối, cô ở dưới thân thể của anh mà run rẩy không ngừng.
Anh hung hăng động eo, không nể tình chút nào xỏ xuyên qua ɦσα ɦµყệƭ non nớt, tựa như một mãnh thú không biết thoả mãn điên cuồng ςướק đoạt, muốn càng nhiều, càng nhiều.
Mắt phượng xinh đẹp chăm chú khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi thấm đẫm mồ hôi trong иgự¢ anh, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, đáy mắt âm u tà mị cuồng dại khiến người ta không rét mà run.
Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh