Thăm ViếngGió thổi, lá trúc lay nhẹ.
Nơi đây là sân nhỏ của nhà họ Sở. Rừng trúc xanh ngắt bao quanh hành lang gấp khúc, những cây cột hình trụ bằng gỗ tinh xảo, cửa gỗ được chạm trỗ hình quạt, cho thấy chủ nhân là người thích phong cách cổ xưa.
Giờ phút này, tại cửa phòng, hai người đàn ông anh tuấn đang cùng hai cậu bé khoảng độ ba, bốn tuổi mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đúng là chúng ta rất đẹp trai, rất đáng yêu, nhưng mà bọn họ có cần trợn mắt nhìn chúng ta như vậy không?”. Sở Nhiên dùng khuỷu tay huých nhẹ Sở Mạc ở bên cạnh, tiến hành trao đổi ánh mắt với cậu.
Sở Mạc nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết. Cuối cùng, cậu nói giọng khinh bỉ. “Bộ dáng ngơ ngác của bọn họ thật xấu xí, Tiểu Nhiên, em đi đánh thức bọn họ đi”
“Vì sao lại là em đi, anh nhìn cảm thấy chướng mắt như vậy, sao không tự mình đi đi?”
“Ai kêu em sinh ra chậm hơn anh một phút, còn nữa, ai kéo anh tới đây, anh về trước đây.”
Sở Mạc ngáp một cái, xoay người giả bộ rời đi.
Sở Nhiên giữ cậu lại, nhân tiện hung hăng liếc cậu một cái. Sở Mạc nhướng mi, nhàn nhạt nhìn lại.
Sở Nhiên khoác lên một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống quần của một trong hai người đàn ông, gọi một tiếng ngọt ngào “Chú ơi!”
Tâm trí mơ hồ của Mị Phong bị gọi trở lại, anh cúi người nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, “Cháu nhỏ, có chuyện gì không? Nơi này không phải là nơi các cháu có thể chơi đùa nha.”
“Chúng cháu đến đây không phải để chơi, chúng cháu đến để đưa thuốc giảm sốt.” Sở Mạc cũng bày ra nụ cười ngọt ngào, giơ cái khay trong tay lên.
Mị Ảnh nhíu mày, “Không có ai khác sao? Tại sao lại kêu hai đứa nhỏ đi đưa? Cứ đưa thuốc cho chú, các cháu trở về đi.” Anh nhận lấy cái khay trong tay Sở Mạc.
Sở Mạc thu lại ánh mắt, che giấu sự vui vẻ bên trong. Tất nhiên là không có người, bởi vì thuốc này là do Tiểu Nhiên tùy tiện lấy vài bình từ chỗ bác sĩ, cũng không biết là thuốc gì nữa.
“Chú” Sở Nhiên lại gọi thật ngọt ngào.
Mị Phong cuời ôn hòa, “Còn có chuyện gì sao?”
“Chú, chúng cháu nghe nói bên trong có chú bị thương.”
“Chúng cháu muốn vào nhìn một chút, được không?”
“Không được” Mị Ảnh không hề suy nghĩ, kiên quyết cự tuyệt.
Nhìn bộ dạng run rẩy của hai cậu bé, Mị Phong nhíu mày, bất mãn liếc Mị Ảnh một cái, “Ảnh, cậu hù dọa con nít.”
“Chú, cháu sợ” Sở Mạc, Sở Nhiên hướng đôi mắt ngập nước về phía Mị Phong, nước mắt chực rơi làm cho người ta thương tiếc.
Mị Phong ôn nhu nói, “Người bên trong là ông chủ của tụi chú, tụi chú có trách nhiệm bảo vệ ông ấy, không thể tùy tiện để cho người khác đi vào quấy rầy ông ấy, hiểu chưa? Hơn nữa, cái chú bên trong bị thương nặng, các cháu nỡ lòng nào đi vào gây ồn ào?”
Mị Ảnh trợn mắt nhìn Mị Phong, vẻ mặt như không thể tin được, anh không có nhìn lầm chứ! Trên mặt Phong thể hiện sự….. Dịu dàng? Đối với hai tiểu quỷ này sao?
“Nhưng mà…….” Sở Nhiên muốn nói lại thôi, bẹt cái miệng nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.
Chú à, chú càng không cho chúng cháu vào, chúng cháu càng muốn vào, làm sao bây giờ?
“Cái chú bị thương kia nhất định rất đau, chúng cháu có thể giúp chú ấy giảm đau mà!” Sở Mạc nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to.
“Đúng vậy, đúng vậy, cháu nhớ lần trước ngón tay của mẹ bị đứt, chúng cháu giúp mẹ thổi thổi, mẹ không đau nữa!” Sở Nhiên cũng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to. “Cho chúng cháu vào giúp chú kia thổi đi mà!”
Mị Phong mệt mỏi lắng nghe ngôn ngữ trẻ con của hai cậu bé, nhưng vẫn không đành lòng đuổi bọn chúng đi.
“Chú, cho chúng cháu vào một lát, một lát thôi được không, chúng cháu thật sự rất lo lắng cho chú kia!”
Mị Phong nhìn hai gương mặt đáng yêu đang tràn ngập chờ mong, khẽ cắn môi, “Chỉ một lát thôi nha!”
“Cám ơn chú.” Hai đứa kéo đầu Mị Phong xuống, mỗi đứa một bên hôn lên mặt anh.
Mị Ảnh trừng mắt nhìn bóng lưng của hai tiểu quỷ đang đẩy cửa đi vào trong, “Phong, anh điên rồi hả? Cho hai đứa nhóc vào trong, ông chủ…..”
“Không có việc gì, chỉ một lát thôi, ông chủ vừa uống thuốc chắc đã ngủ rồi, sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy đâu. Ảnh, ngươi có để ý không? Bọn chúng…”
“Ừ” Mị ảnh gật đầu, “Hình dáng hai đứa bé kia thật giống… Nếu như không phải biết rõ tích cách của môn chủ cũng như Hoàng chủ, em còn nghĩ rằng…..”
Trong phòng
Sở Mạc, Sở Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha gần giường lớn, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nằm nhắm mắt trên giường.
“A? Tiểu Mạc, em còn tưởng rằng ông ta có thêm một con mắt, hoặc là nhiều hơn một cái chân! Nhưng không phải cũng giống như người bình thường sao? Nếu có điểm nào đặc biệt, thì chỉ là đẹp trai hơn cậu một chút thôi”
Sở Mạc lườm cậu một cái, “Chẳng lẽ em nghĩ ở đây nuôi quái thú?”
“Hì hì… Em thật sự tưởng là quái thú! Ai kêu cậu không cho chúng ta đi nhìn ông ta, cứ dặn đi dặn lại mãi, lỗ tai bị cậu niệm đến nỗi muốn điếc luôn, mẹ lại đi học, nên rất nhàm chán nha!”
Sở Mạc chăm chú nhìn gương mặt người đàn ông, sau nửa ngày, “Tiểu Nhiên, em có cảm thấy em rất giống ông ấy không?”
“Phải không? Phải không?” Sở Nhiên nhảy từ sô pha xuống, hiếu kỳ bò lên giường, quan sát người đàn ông đang mê man ở khoảng cách gần.
Sở Mạc cũng bò lên giường theo, mở cổ áo người đàn ông ra, mắt mở lớn ngay lập tức, một giây sau, cậu kéo Sở Nhiên nhảy xuống giường, “Tiểu Nhiên, chúng ta đi.” Nét mặt thể hiện sự nghiêm trọng nặng nề không hề giống trẻ con chút nào.
“Đứng lại.”
Giọng nói trầm hơi khàn , tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo sự nguy hiểm.
Người đàn ông trên giường chống khuỷu tay cố gắng ngồi dậy, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có cảm xúc, mắt phượng nhíu lại, giống như một con báo vừa mới tỉnh ngủ.
Gặp Lại“Môn chủ….”
Mị Phong cùng Mị Ảnh luôn luôn đứng ở cửa ra vào lắng nghe tình hình trong phòng, khi nghe được giọng nói của môn chủ thì chẳng còn quan tâm đến phép tắc nữa mà chạy thẳng tới mở cửa phòng, vội vã chạy vào bên trong, sau khi liếc nhìn lẫn nhau, bọn họ cùng quỳ xuống, “Thuộc hạ thất trách, xin môn chủ trách phạt.”
Phượng Dạ Diễm nụ cười sâu lắng, “Quỳ làm gì, tôi có nói muốn trách phạt các cậu sao? Các cậu đứng lên, đi ra ngoài đi.”
“Cám ơn môn chủ.”
Mị Phong lôi kéo Sở Mạc, Sở Nhiên ra ngoài.
“Tôi có nói cho bọn nhóc đi sao?”
Mị Phong gấp gáp quỳ xuống, “Môn chủ, trẻ con vô tội, là thuộc hạ thất trách, ngài muốn trách phạt hãy trách phạt thuộc hạ đi!”
“À?” Phượng Dã Diễm chau mày, “Ít khi thấy cậu bảo vệ cho người khác, xem ra hai tiểu quỷ này có thể uy Hi*p đến địa vị của tôi, hừ…. Tôi có nên cân nhắc việc diệt trừ bọn chúng không?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng như đang bình luận thời tiết nhưng lại làm cho Mị Phong, Mị Ảnh cảm thấy lạnh cả người.
“Ha ha… Nói đùa thôi, tôi sẽ không làm gì bọn chúng đâu! Các cậu không thấy hai đứa nó rất giống tôi và Hoàng sao?”
Mị Phong, Mị Ảnh sững sờ nhìn Phượng Dạ Diễm, nhưng không có cách nào đoán ra được ý tứ nào trên vẻ mặt tà mị.
Phượng Dạ Diễm môi mỏng khẽ nhếch, tạo ra một nụ cười nhạt, nhưng mắt phượng lại như hồ sâu u ám lạnh như băng. “Đi xuống đi.”
“Dạ.” Mị Phong, Mị Ảnh lo lắng nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên, sau đó xoay người rời đi.
Hy vọng hai đứa không chọc giận môn chủ.
Phượng Dạ Diễm ngẩn ngơ nhìn Sở Mạc, Sở Nhiên, mắt phượng hiện lên một sự đau đớn, sau nửa ngày, ngón tay thon dài của hắn chỉ Sở Nhiên, “Nhóc, tới đây.”
Sở Mạc, Sở Nhiên nắm chặt tay nhau, không nghe lời, nhìn chằm chằm anh. Mặc dù mới bốn tuổi, nhưng bởi vì cậu, nên bọn họ dù tuổi còn nhỏ cũng đã gặp qua nhiều loại người, nếu so sánh với những người đã gặp trước đây, người này quá nguy hiểm, bọn họ trêu chọc không nổi, cũng không có cam đảm đùa giỡn bắt nạt. Hơn nữa……..
“Chà! chà!” Phượng Dạ Diễm lắc đầu, “Các ngươi hình như không hiểu tình hình lắm! Để tôi nói rõ nhé, thuộc hạ của Ám Diễm nếu không nghe lời, thông thường sẽ giao cho Lôi Sát đường, trước tiên phạt năm mươi gậy sau đó bỏ đói ba ngày ba đêm, không biết hai người ngoài kia sẽ…..”
Vẻ nghiêm nghị ngoan độc trên gương mặt tà mị như báo cho bọn họ biết anh không có nói giỡn.
“Tiểu Mạc…” Sở Nhiên mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Sở Mạc. Cậu đã gây họa, cậu không nên tới đây.
Sở Mạc cười, nắm chặt tay cậu, “Không sao đâu.”
Làm sao bây giờ? Không thể đi lại đó, cũng không thể liên lụy hai chú.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”
Giọng nói trong trẻo truyền đến, Sở Ngự xông vào phòng.
“Cậu.” Sở Mạc, Sở Nhiên vui mừng kêu ra tiếng.
Vỗ nhẹ đầu hai tiểu quỷ, Sở Ngự hướng về phía người đàn ông đang nửa nằm trên giường gật đầu, “Diễm.”
Phượng Dạ Diễm hừ lạnh.
“Anh tới rất đúng lúc, hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích.”
Sở Ngự sửng sốt, “Giải thích cái gì?”
Phượng Dạ Diễm ném qua một cái nhìn lạnh lẽo, “Muốn giải thích cái gì anh hiểu rất rõ, đừng giả ngu.”
Thật sự trốn không thoát sao?
Sở Ngự thở dài.
“Cậu nói hai đứa nhóc này sao? Là con của em tôi, cậu cũng biết năm đó tôi vô tình biết được mình còn có một đứa em, khi đón con bé về thì nó đã mang thai.”
“Anh không thấy là chúng tôi rất giống nhau sao? Tôi không nhớ là tôi và Hoàng có quan hệ gì với em gái anh.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng giễu cợt.
Sở Ngự nhún nhún vai, “Thế giới con người chính kỳ diệu như thế, không phải sao? Người với người giống nhau có gì lạ?”
“Rất tốt.” Phượng Dạ Diễm không giận ngược lại còn cười.
“Mở cổ áo bọn nhóc ra.”
Sự thật sẽ đánh bại tài hùng biện, anh chẳng muốn cùng tên kia nói nhảm.
“Mặc kệ anh là ai, làm ơn tránh ra.” “Cho tôi vào trong.” Ngoài cửa ra vào truyền đến tiếng phụ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Đừng cho con bé vào, đem con bé đi.” Tim Sở Ngự đập lỡ một nhịp, không hề suy nghĩ, hét lớn một tiếng.
Phượng Dạ Diễm nắm chặt tay, thân thể đột nhiên ¢ươиg ¢ứиg. “Để cho cô ấy vào.”
Đi kèm với tiếng két két mở cửa là một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn chạy vào trong phòng, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên…”
Sở Ngự mệt mỏi vỗ trán một cái. Xảy ra chuyện lớn rồi!
“Mẹ…” Sở Mạc, Sở Nhiên phấn chấn nhìn người mới tới, làm nũng nhào vào trong lòng cô. Lúc này bọn chúng mới giống như trẻ con, buông lỏng sự căng thẳng trong lòng, thân thể nho nhỏ không kềm chế được run rẩy.
Cô ôm trong иgự¢ hai đứa con trai, vỗ nhè nhẹ lưng chúng, “Không có việc gì, không có việc gì, có mẹ ở đây!” Tuy không biết bọn chúng sợ cái gì, cô vẫn nhẹ giọng an ủi.
Bốp bốp!
“Đúng là mẫu tử tình thâm!”
Giọng nói đó!
Cô nín thở, ngước mặt lên, khi*p sợ trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.
Đúng là anh ta!
Sở Tình, cũng là Tô Mộ Thu lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, đem Sở Mạc, Sở Nhiên ra phía sau người để bảo vệ, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết lạnh lùng. Nhưng mà thân thể khẽ run để lộ việc cô khẩn trương sợ hãi.
“Tiểu Thu, đã lâu không gặp.”
Môi mỏng của anh khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười mỉm.
Đó là nụ cười khát máu tàn nhẫn độc ác mà cô quá quen thuộc.
Phượng Dạ Diễm cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, tìm dãy số quen thuộc, ấn gọi, trong khi nói chuyện, ánh mắt như dã thú từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Tô Mộ Thu.