Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn - Chương 22

Tác giả: Huỳnh Thắng

"Nếu như một ngày ai đó thương tôi, thì mong họ hãy thật đủ kiên nhẫn. Tôi đã quá vô tâm với bản thân mình. Tôi cần có thời gian để ủ ấp nó lại, hàn gắn nó như xưa."
Mỗi tối, tôi đều dành một chút thời gian đi đâu đó. Đi đâu cũng được, miễn là thoát khỏi sự trống trải này. Đi đâu cũng được, miễn sao có thể lấp đầy cái khoảng trống vô hình kia.
Mỗi khi buồn, tôi lại muốn ăn thật nhiều. Anh đầy tâm trí chẳng bận suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung ăn và ăn. Sau mỗi lần như vậy, Tôi cảm thấy nguôi ngoai và vơi bớt đi phần nào. Một cái gì đó trong tôi như được lấp lại, trọn vẹn và lành lặn hơn.
Khi buồn, tôi hay nghe nhất bài nhạc cùng tâm trạng. Là do khi nghe, tôi nhận thấy nỗi buồn của mình trong đó. Là khi nghe, tôi muốn nó bay theo lời nhạc. Thả bay theo gió, thay trôi theo từng giai điệu. Lúc ấy, tôi sẽ thấy nhẹ lòng bởi những dồn nén ít nhất cũng được sẻ chia bằng âm nhạc. Bật đúng bài đó, đúng tâm trạng, đúng cảm xúc, đúng thời điểm. Tất cả sẽ vơi bớt phần nào. . 
Những lúc buồn, đâu phải tôi muốn một mình như thế đâu. Chỉ là muốn bản thân cố gắng hơn và tự mình vượt qua.
Trông đợi gì đâu. Trông đợi ai giúp mình đứng lên cơ chứ. Nếu bản thân mình không tự đứng dậy thì ai sẽ giúp mình?
Có những lúc, tự thấy bản thân mạnh mẽ lắm. Mà sao những lúc đó lại không mạnh mẽ nữa đi, sao lại yếu đuối quá vậy?
Tự thấy bản thân vô hồn, chỉ quẩn quanh những nỗi buồn và bế tắc. Sao lúc đó không tự mình đứng dậy? Sao còn đứng đó lưỡng lự, chần chừ?
Nếu như một ngày ai đó thương tôi, thì mong họ hãy thật đủ kiên nhẫn. Tôi đã quá vô tâm với bản thân mình. Tôi cần có thời gian để ủ ấp nó lại, hàn gắn nó lại như xưa.
Nếu yêu tôi xin đừng hờ hững với nó. Trái tim tôi chẳng thể vỡ tan lần nữa đâu. Và nếu thật sự có người kiên nhẫn yêu tôi, thì xin hãy kiên nhẫn chờ tôi đi đến các quán ăn. Quán nào cũng được, chỉ cần được ăn. Dù lúc đầu, có thể tôi chỉ muốn ăn một mình thôi, dẫu có đi cùng người tôi chẳng nói tiếng nào. Cặm cụi mà ăn thôi. Nhưng rồi một ngày nào đó, Có thể tôi sẽ gọi đồ ăn cho người, trò chuyện rộn rã, nói cười cho người nghe.
Và, nếu như người đã kiên nhẫn bên tôi, xin hãy cùng tôi ngồi một góc nào đó. Cùng nghe những bản nhạc mà tôi đã ấp ủ những ngày cô đơn, người sẽ hiểu tôi đã một mình như thế nào. Người sẽ hiểu tôi đã từng vất vả ra sao. Và liệu người có thể đồng cảm với những mất mát, tổn thương đó?
Và, nếu đã kiên nhẫn bên tôi. Hãy cho tôi chút thời gian, dài hay ngắn cũng được.
Hãy cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ. Để thôi cho con tim tôi thêm một lần vụn vỡ vì ai nữa, để nó không còn phải đau thêm một lần nào nữa.
"Yêu một người đừng đòi hỏi người ta phải quá hoàn hảo. Bởi khi đã yêu, bạn sẽ biết chấp nhận cả những điểm xấu ở họ."
Yêu một người đừng đòi hỏi người ta phải quá hoàn hảo. Bởi khi đã yêu, bạn sẽ biết chấp nhận cả những điểm xấu ở họ. Thậm chí, bạn sẽ thấy những khuyết điểm ấy trở nên đáng yêu và thú vị vô cùng. Như vậy mới gọi là yêu.
Nếu yêu một người, cho dù là gì đi nữa, dù đến sau hay đến trước, điều đó không quan trọng. Quan trọng là tình cảm hai người dành cho nhau. Bởi yêu một người, cho dù có duyên gặp gỡ mà chẳng có nợ để bên nhau. Thì dù có yêu cỡ nào đi nữa, truyện chia tay cũng ắt xảy ra.
Vậy duyên nợ là gì? Đó là khi bên người ta thấy được điểm chung của nhau. Thấy hợp nhau trên mọi quan điểm. Đó gọi là duyên. Còn khi bên người, dù người làm sai chuyện gì, mình cũng thứ tha. Muốn rời xa người ta nhưng chẳng thể làm được. Đó gọi là nợ.
Khi yêu cũng cần phải bao dung. Nếu có một ngày, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, người ta cằn nhằn khó chịu. Mình chẳng cố chấp, đôi co, bởi mình hiểu người vì quá căng thẳng, mỏi mệt mà nhỡ miệng trách móc. Đó là sự bao dung.
Dù sau này khi yêu, vì thời gian mà tình cảm nó nhạt dần. Nếu đã chọn người đó để yêu, thì phải biết giữ lấy và trân trọng mối quan hệ đó.
Và, hôn nhân thiêng liêng lắm. Đâu phải cứ đúng người là đủ, đúng thời điểm mới là thứ quyết định đường dài.
Rồi một ngày đứng trên lễ đường, người ấy bước vào, một chiếc áo cưới trắng tinh mà lòng mình nao nao như lần đầu gặp. Đó là lúc hạnh phúc nhất và đã biết bản thân thật sự đã yêu đúng người.
"Giá như tôi có thể quên hết những kí ức không vui đó. Để thôi suy nghĩ, thôi đợi mong, thì sẽ nhẹ lòng hơn biết mấy."
Tôi đã từng đổ vỡ trong tình yêu. Đó là khi bản thân quá chán nản với mối quan hệ hiện tại. Khi mình và người có quá nhiều khoảng cách và khác biệt. . 
Sao có lúc trước người đáng yêu đến thế. Chẳng cần ngóng đợi, trông mong đã thấy tin nhắn từ người.
Sao có lúc trước người yêu chân thành quá. Biết gió Tôi không thích thứ gì là y rằng không bao giờ nhắc đến.
Thế mà hôm nay, người biết rõ tôi ghét sự chờ đợi, nhất là những tin nhắn muộn màng. Vậy Mà người vẫn cứ để tôi phải đợi. Người chẳng còn như xưa nữa rồi.
Tại sao hôm nay, nói lời buông tay mà người chẳng níu kéo? Ngày trước, người nói dù có ra sao cũng chẳng chia xa cơ mà? Tại sao hôm nay lại chẳng níu giữ? Tôi thèm được người ôm chặt vào lòng và sẵn sàng thứ tha mà.
Nếu không yêu người, tôi sẽ không suy sụp như vậy. Đúng thế cứ hi sinh vô ích hoài như vậy. Thật ra, hôm đó nói xa người mà lòng đau nghẹn. Nhưng người chẳng giữ, đi mãi chẳng về.
Giá như tôi có thể quên hết những kí ức không vui đó? Để thôi suy nghĩ, thôi đợi mong, thì sẽ nhẹ lòng hơn biết mấy.
Nhưng đâu phải nói được là làm được, khi những vết thương đã hóa thành sẹo. Xấu xí và khó chịu vô cùng.
Thôi thì cứ chung sống cùng nó, gác nó lại, trong góc khuất chỉ có mình và mình, cô đơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc