"Dẫu có yêu người đến đâu, một khi đã quyết định xa là xa. Tự mình lục lọi lại những ký ức xưa cũ chỉ thêm đau long."
Chúng ta rồi cũng phải yêu rất nhiều người, đặt mình trong rất nhiều mối quan hệ rắc rối, khiến mình tổn thương và đau lòng. Nhưng duy nhất có một người làm chúng ta giữ mãi trong lòng dù có muốn cũng không bỏ được và không thể quên người đi được. Là người mình đặt hết lòng tin, dành hết tình cảm cho họ. Ấy vậy mà người vẫn đi, vẫn âm thầm rời bỏ ta đi. Khiến tim mình chẳng thể nào lành lại vết xước. Không nhắc tới thì thôi, tự mình nghĩ tới, Chạm vào nó lần nữa, thấu tim, chợt rỉ máu.
Tôi vẫn là vậy, dù có nhớ người đến đâu cũng dặn lòng là thôi.
Người cũng đã đi rồi, có thật sự muốn níu kéo, muốn giữ người cũng đâu còn được nữa. Người đã đi, yêu thương coi những hết. Dẫu có yêu người đến đâu, một khi đã quyết định xa là xa. Tự mình lục lọi lại những ký ức xưa cũ chỉ thêm đau lòng.
"Thôi thì mình cứ yêu vậy thôi. Vô hình trong họ vẫn cứ yêu, Biết đâu sau này người hiểu lòng mình. Mà chắc có lẽ chuyện đó là việc không thể xảy ra."
Có những ngày chờ một tin nhắn từ người thôi, mà lòng buồn chẳng biết nói sao nữa. Sao người trả lời lâu quá, hay người xảy ra chuyện gì, Thế là bản thân của cố chờ, cố đợi, mòn mỏi vẫn cứ chờ.
Dù biết mình đối với người mình chẳng là gì cả. Có những tin nhắn gửi đi người chưa kịp rep, mình đã nhắn tin mới rồi. Có những tin nhắn người chưa kịp xem hoặc cũng chẳng thèm xem, mình cũng mặc kệ, lại tiếp tục nhắn.
Thì là vậy mà, bỏ sao đành. Thương người ta quá rồi. Dù người ta vẫn vô tâm, chả lẽ mình lại nhắn tin: sau cậu vô tâm vậy, sao trả lời tin nhắn lâu thế này? Vì mình cũng đủ hiểu, mình làm vậy với tư cách gì? Dùng tư cách gì để nói với người, mình thương người nhiều như thế, chỉ mong người đáp lại tình cảm, chút ít cũng được, chỉ chút ít thôi cũng đủ bình yên.
Có nhiều lúc muốn kể người nghe rằng mình thật sự mệt lắm, mệt mỏi với hiện tại lắm. Mà sợ rằng người buông lời kêu mình đi đi chẳng hối tiếc.
Sợ khi mình đi rồi thì trong lòng họ không một chút vấn vương. Ngược lại, mình càng nặng lòng vì đã không hiểu tại sao lại đột ngột như vậy.
Thôi thì mình cứ yêu vậy thôi. Vô hình trong họ vẫn cứ yêu, Biết đâu sau này người hiểu lòng mình.
Mà chắc có lẽ chuyện đó là việc không thể xảy ra.
"Khi yêu, đừng quá cao thượng. Yêu là phải nói, để còn biết tình cảm của người đối với mình như thế nào. Bản thân không nói, không mở lòng thì dù người có thương hay không cũng vô ích."
Trên đời này có nhiều cuộc tình kỳ lạ lắm. Yêu nhau 7-8 năm mà cuối cùng cũng để mất nhau. Vậy mà có những đôi yêu nhau 5-6 tháng mà lại cưới. Bởi đời là như thế, chẳng ai nói trước được chữ ngờ, nhất là chuyện duyên số. . ????a chương nhanh nhất tại { ????????????????t???????? yện.???????? }
Gặp nhau là cái duyên. Mất nhau thì chỉ nói chẳng hợp. Có đôi khi tình yêu là như thế. Rủ biết rất yêu một người, ngỡ là sẽ không bao giờ có thể buông bỏ, vậy mà vẫn rời xa.
Có những lúc, ghét người ta lắm, đến nỗi chẳng thèm nhìn mặt, chỉ gặp thôi cũng muốn né tránh. Vậy mà sau này, Không hiểu vì điều gì mà vẫn trót đắm say, đem lòng thương người, cuồng si người hết mực. Tự hỏi tình yêu có kỳ lạ không chứ?
Có hôm, đang nằm đọc một cuốn sách, thì có một cậu nhắn tin bảo rằng:" anh ơi! Em thích con bạn thân của em mất rồi. Mà nó đã có người yêu, anh ạ." Hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện thì hóa ra cho cậu này định bày tỏ tình cảm với cô bé ấy.
Nhưng cùng lúc đó, cậu phát hiện đứa bạn thân của cậu cũng đem lòng thương cô bé. Và thế là cậu quyết định rút lui. Giấu nhẹm tình cảm ấy vào một góc kín, chỉ mình cậu biết, chỉ mình cậu nâng niu.
Chẳng bao giờ cậu moi móc, tìm lại nó nữa. Cậu có đó là một kỷ niệm đẹp và chỉ để ngắm nhìn và cười mỉm.
Ấy Vậy mà hôm nay, cậu lại nhớ người ta quá. Cô bé nói cô buồn lắm, cảm thấy chán nản với mối quan hệ hiện tại và muốn buông xuôi. Tưởng rằng đây sẽ là cơ hội để thổ lộ tình cảm với cô. Vậy Mà miệng lại khuyên rằng em đừng bao giờ làm vậy, đừng dễ dàng buông thứ hạnh phúc mong manh vốn chẳng dễ gì có được.
Nói ra những lời ấy mà trái tim như bị ai cứa vậy, đau buốt vô cùng. Thế rồi mãi sau này vẫn thế, vẫn lặng lẽ chuyện trò cùng người suốt những năm tháng thanh xuân. Người vui thì ta an lòng. Người buồn một thì ta lại buồn mười.
Và, cũng từng là một lần cậu quen một cô gái, mục đích chỉ để khỏa lấp nỗi nhớ nhung xưa. Điều đó hoàn toàn ích kỉ và sai lầm.
Chẳng ai dùng cách yêu một người mới để quên người cũ cả. Nó chỉ càng làm mình đau thêm và lại thêm một người bị tổn thương một cách không đáng có. Bởi họ đâu có tội gì? Tự nhiên bị lao vào vòng xoáy của kẻ thay thế. Vì một người mà làm đau lòng những kẻ chẳng liên quan.
Vậy nên khi yêu, đừng quá cao thượng. Yêu là phải nói, để còn biết tình cảm của người đối với mình như thế nào. Bản thân không nói, không mở lòng thì dù người có thương hay không thương cũng vô ích.
Bởi Nếu người ta đã không thương mình rồi. Mình cũng đã quen với người mới. Tội vạ gì mà không chịu đón lấy những thứ trước mặt mình? Sao phải kiếm tìm những cảm giác mơ hồ, chẳng biết kết quả.
Nhớ nhé, Hãy mở rộng vòng tay mình ra, san sẻ nỗi buồn, niềm vui của mình, chia sẻ từng chút cho người mới. Để cả hai hiểu nhau hơn, để mọi khoảng cách dần thu hẹp lại.
Và, nếu đã yêu một người, có duyên gặp được người rồi thì phải cố giữ, cố thương người thật lòng.
Đừng cố yêu người ta bằng thể xác, rồi hồn cứ đắm chìm ở nơi xa.