Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn - Chương 18

Tác giả: Huỳnh Thắng

"Người Yêu Cũ- là người lạ đã từng thương, là người dù còn thương cũng không thể quen biết nữa. Người Yêu Cũ - chỉ nghe thôi mà cũng thấy chua xót biết bao."
Quen lại người yêu cũ là điều mà ít ai có thể làm được.
Có nhiều người bảo chia tay rồi coi như hết. Không nên quay lại làm gì. Cũng như bạn mặc lại cái áo cũ lâu ngày không dùng tới, sẽ cảm thấy lỗi mốt và khó chịu.
Nhưng khi quen một ai khác mà bạn vẫn còn nhớ mối tình xưa, đó là khi bạn vẫn còn yêu mà chẳng thể nào quên được. Và bạn có suy nghĩ được rằng, khi quen người mới, chắc gì họ đã hiểu bạn và quan tâm bạn?
Người yêu cũ có thể đem lại cho bạn cảm giác hạnh phúc thật sự chứ không như người mới. Rất khó để có thể quên.
Tôi đã yêu và chờ đợi người yêu cũ quay về. Vì thế, còn yêu xin hãy quay về với nhau. Đừng lãng phí duyên trời ban.
"Này người ơi, người có yêu tôi không?
Nếu yêu tôi, Tôi mong tình cảm của mình, người sẽ đáp lại nó.
Này người ơi, Còn muốn thương nữa không? Nếu còn thương, hãy thương lấy tôi này.
Dẫu tôi và người bao lần đổ vỡ.
Nếu còn thương xin hãy quay về."
"Tôi rất sợ khi yêu mà lúc nào cũng nhớ đến người cũ. Không phải là tôi ích kỷ bởi tôi hiểu, khi còn nhớ là họ còn thương và còn yêu rất nhiều."
Có nhiều người ích kỷ niệm quốc dù bản thân chưa quên được người cũ, vẫn mải mê kiếm tìm những mối tình mới. Họ làm đủ mọi cách để người ta để ý rồi cuối cùng lại buông một câu nhẹ tênh rằng: chưa sẵn sàng.
Thật quá bất công với người mới. Làm đủ mọi cách để người ta phải lòng, tưởng là yêu trọn vẹn rồi mà lại quay lưng bỏ đi vì nhớ một người đã cũ, đã xa vời. Làm vậy có quá nhẫn tâm không?
Về phần người mới, bản thân cảm thấy bị lừa dối và bị tổn thương đến tột cùng. Rồi họ cũng cảm thấy sợ. Sợ phải nhắc đến tình yêu lần nữa, ám ảnh mãi trong tâm trí họ để chẳng thể nào tin tưởng một người nào nữa. Như một tảng băng vậy.
Nếu ai đó có thể sưởi ấm tim họ thêm một lần nữa thì nó cũng sẽ tan chảy. Ai rồi cũng có lúc tìm được cho mình một bến đỗ thật sự bình yên.
Tôi rất sợ khi yêu mà lúc nào cũng nhớ đến người cũ. Không phải tôi ích kỷ bởi tôi hiểu, khi còn nhớ là họ còn thương và còn yêu rất nhiều. Tôi sợ rằng hình ảnh người cũ sẽ ám ảnh mãi và còn làm họ mãi đau lòng.
Rồi tôi thấy có nhiều điều lấp lửng trong mối quan hệ này, còn thiếu rất nhiều so với mối quan hệ của họ khi xưa. Thì đúng mà, Đôi khi phải xa người mình thương nhất và quen một người mới, không phải ai cũng có thể thích nghi và có thể bắt đầu với những việc mới hoàn toàn một cách dễ dàng và thoải mái.
Thế nên, những cảm giác xưa cũ từ đó ùa về rất nhanh, từng đợt từng đợt như sóng tràn khỏi bờ cát.
Vậy nên khi quên một người nào đó đang rất buồn, tôi chỉ dám khuyên họ một câu chân thành là cố gắng vượt qua thôi. Chẳng dám nói thêm lời nào nữa. Và sau lời động viên đó, không biết họ có cố gắng vượt qua được không. Hai đang ngã quỵ rồi khóc nức vì nhớ, những người đã thương, thương thật nhiều.
Tôi cũng là người đã từng trải qua giai đoạn đó. Nên tôi thật sự hiểu, quên một người khó khăn đến nhường nào.
Thương người quá làm gì để rồi người đi, vẫn nhớ người.....
Đau lòng không nguôi.
"Đứng từ xa cũng được, người hạnh phúc thì mình vui. Người buồn thì mình sẽ ngồi đó nghe người tâm sự. Qua những ngày thật bình thường bên người thôi."
Yêu một người không yêu mình, nhiều khi nói tiếng nhớ, tiếng thương mà chưa lần nào dám hỏi rằng người có nhớ, có thương mình không. Cho dù chỉ là thương hại.
Vậy nên, những lúc một mình cô đơn, trống vắng, tôi lại chủ động rủ người đi chơi. Lòng Chị mong được nghe câu đồng ý dù chỉ một lần cũng được. Thế mà người lại từ chối. Người bảo người bận. Cũng biết là như vậy mà.
Nhiều lúc nhắn tin với người, tôi luôn là người chủ động. Bởi tôi sợ nếu mình không nói thì người cũng biệt tăm. Thế nên, dù một giây, tôi cũng không muốn xa rời.
Rồi một lúc nào đó, chẳng còn chuyện gì để nói, tôi lại tìm đủ mọi cách để làm phiền người ta. Dù biết là tin nhắn của mình chỉ tính bằng đầu ngón tay trong ô tin nhắn của người. Có thể mất dạng lúc nào không hay.
Vậy mà người vẫn trả lời, vẫn chịu tâm sự. Những lúc như vậy, tôi càng thêm ảo tưởng, càng thấy vui và càng thêm mong chờ.
Lũ bạn thân của tôi vẫn hay bảo: yêu sao không nói ra, giữ mãi trong lòng, người ta đâu có biết?
Nói thì nói được rồi đó. Nhưng sợ không có đủ can đảm để đứng trước người. Mày nói xong người có chịu chấp nhận không? Hay là sau này khi nhắn tin người sẽ vội tránh mặt.
Tin nhắn thì vỏn vẹn vài ba chữ. Rõ ràng không quan tâm, rõ ràng là hờ hững mà sao tôi cứ mãi vấn vương? Sao cứ cố chấp thích một người mãi không thích mình.
Và tình cảm đó, những câu status ngọt ngào đó, họ đã dành cho ai khác.
Bởi tôi biết, Tôi đã lỡ thương người lắm rồi. Tôi cũng chẳng bao giờ mong rằng sẽ có ngày người hiểu tình cảm của mình, sẽ có ngày người vì mình mà trót đắm say. Chỉ cần biết người qua ngày là đủ. Chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều cả.
Đứng từ xa cũng được, người hạnh phúc thì mình vui. Người buồn thì mình sẽ ngồi đó nghe người tâm sự. Qua những ngày thật bình thường bên người thôi.
Viết cho những ngày dại khờ, ngốc nghếch
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc