Con gái khi yêu thường hay nói rất nhiều với người con trai họ thương. Con gái quan tâm bằng lời nói, một khi họ đã im lặng thì coi như đã kết thúc mối quan hệ. Vậy nên, đừng bắt họ im lặng, khi ấy, họ sẽ tổn thương tột cùng. Đừng bắt con gái phải chịu đựng quá lâu, chẳng ai biết được sau khoảng thời gian đầy hỗn độn ấy, họ tổn thương đến nhường nào.
Không phải muốn là được
“Tình yêu không phải là thứ muốn là được,cầu sẽ thấy, tìm thì sẽ ra. Tình yêu càng không phải là một món hời, dễ dàng vay trả, bán mua"
Có những tình cảm không phải muốn là được.
Như việc bạn yêu một người và rất mong người đó đáp lại tình cảm, mong trong tim họ cũng có một chỗ cho bạn, một chỗ thật ấm áp, chẳng có ai, chỉ dành riêng cho bạn thôi.
Nhưng có những việc không phải muốn là được.
Rồi từng ngày từng ngày như thế, bản thân dù biết là trong lòng người mãi chẳng còn chỗ nào cho mình nữa. Vậy mà bản thân vẫn cố chấp, để rồi ảo tưởng hão huyền trong khi người cứ lạnh nhạt, vô tâm.
Nhưng, đúng là bản thân chẳng có gì để người ta quan tâm tới, có chi lại đòi hỏi tình cảm của người ta?
Giá mà thương người ít đi một chút.
Giá mà đừng đặt quá nhiều tình cảm cho người.
Giá mà người chịu hiểu tình cảm đó.
Muốn ngủ một giấc rồi dậy quên sạch chuyện về người.
Thôi, chẳng dám nghĩ, cứ bên người và hi vọng thôi.
"Ai mà không một lần lầm lỡ, một lần chọn sai người. Cứ coi họ như là một chuyến xe buýt vậy, chia tay cũng như lỡ một chuyến đi."
Ai cũng có một lần thất tình, một lần có cảm giác vô hình trong mắt người khác. Muốn hỏi người ta rằng sao chẳng thể quan tâm mình, sao lại trốn tránh, có cần như vậy không....
Thất tình thôi mà, nào đâu phải tận thế đâu. Tự trách bản thân làm gì, hờ hững với nó làm gì. Rồi tự làm mình đau thêm.
Ai mà không có một lần lầm lỡ, một lần chọn sai người. Cứ coi họ như một chuyến buýt vậy, chia tay cũng như lỡ một chuyến đi.
Ai mà không có một lần con tim loạn nhịp khi lần đầu gặp người, dù chỉ là chút bâng khuâng ngây dại thôi nhưng cũng đủ xao xuyến nhớ mãi.
Những ngày thất tình, tự nhốt mình trong phòng rồi khóc làm gì? Ôm mãi nỗi đau đó liệu có thấy ổn hơn không? Vậy tại sao không bước ra ngoài, tự giải thoát bản thân và bắt đầu những hành trình mới? Nếu làm như vậy để mong nhận được tình cảm của người thì nó cũng chỉ là thứ tình cảm thương hại. Đừng hi vọng rồi ảo tưởng nữa.
Đã có những ngày, vì người ta mà bỏ bê bạn bè. Rủ rê mãi cũng chẳng đi. Chỉ muốn ở nhà mở mạng lên cũng chỉ muốn nhắn tin với người.
Người ta không nhắn cũng ngồi đợi và nhớ mong âm thầm. Rõ khi người ta không cần mình nữa, có buồn, có muốn khóc đến đâu cũng chẳng biết tựa vào ai mà nức nở. Ấy vậy mà lũ bạn vẫn bên cạnh, vẫn chia sẻ.
Mặc dù rất nhiều lần vì người ta mà chẳng thèm đoái hoài đến bọn nó. Khuyên mình bỏ quan tâm đi, nói mãi chẳng nghe, vậy mà còn trở mặt giận ngược lại bọn nó. Đến khi người đi rồi, mới biết chẳng có gì quan trọng hơn tình bạn.
Thứ tình yêu dễ vỡ, lỏng tay buông rớt một cái thôi đã chẳng thể nhặt hết mảnh vỡ vụn. Tình bạn dù có rớt thế nào cũng vậy. Chỉ có sự phản bội mới đánh mất nó thôi. Còn ngoài ra, việc mất đi một tình bạn thật sự là điều chẳng bao giờ.
Tuổi thanh xuân có bao lâu đâu, vậy tốn thời gian yêu người không yêu mình làm chi nữa, rồi chờ đợi mãi, mòn mỏi, vô vọng. Ai rồi cũng sẽ khác. Cũng giống như chỗ làm vậy. Một đời người đâu phải chiến làm một chỗ, chỉ yêu một người. Đâu phải ai cũng yêi mãi một người không yêu mình. Tìm được người tốt hơn để mà yêu, thật sự yêu mình là quá lắm rồi. Chờ đợi làm gì người chẳng nhớ nổi tên ta?
Và, quả thật, nếu có một ngày tôi thất tình, tôi cũng sẽ trải qua như thế. Không sống chờ đợi mãi một người, nài nỉ xin tình cảm của người. Bởi yêu làm gì, mừng làm gì một mối quan hệ đầy sự thương hại đó.
“Có những ngày chẳng biết làm gì cho bản thân hết trống rỗng. Muốn đi đâu đó thật xa, chỉ một mình thôi, một mình lặng lẽ ở nơi đó.”
Tôi đã thật sự thấy cô đơn.
Có những ngày thấy lòng mình sao bất an vô cùng. Chẳng biết làm gì cho bản thân hết trống rỗng, việc gì cũng không xong, làm gì cũng không thành. Muốn đi đến đâu đó thật xa, chỉ một mình thôi, một mình lặng lẽ ở nơi đó.
Nhiều lúc buồn, muốn đến nơi phố xá đông đúc, muốn hoà mình góp vui nhưng sao thấy mình lạc lõng quá. Rồi lại lặng lẽ một mình trong căn phòng trống trải, vẫn thấy vui và bình yên đến lạ, thấy ổn hơn ngoài kia rất nhiều lần.
Cứ ngày nào rảnh rỗi quá không có việc gì làm, đó là lúc cảm thấy bản thân thật sự rất bận với những suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, những câu chuyện mơ hồ chẳng rõ đầu cuối. Rồi có những lúc ngu ngốc đến nỗi, tự lưu lại cho mình những bài hát khiến bản thân đã buồn lại càng thêm buồn và không thể nào bước ra nổi. Chỉ biết chùn chân lại, đứng yên một chỗ, rồi tự ôm lấy bao nỗi buồn. Lòng cũng chẳng lúc nào bình yên là vì thế.
Có những lần lướt newfeeds thấy những niềm vui nho nhỏ, nghĩ mình sao phải buồn mãi như vậy, cuộc sống đâu phải lúc nào cũng chỉ một màu đen. Ừ, thì cũng đúng. Chỉ là lòng tạm thời cảm thấy trống rỗng vậy thôi.
Có những buổi đi xem phim thật lạ. Đứng một mình giữa chốn đông người qua lại, ai ai cũng có đôi. Lại phòng vé, chọn coi phim nào phù hợp với mình. Xui thật, tuần đó lại toàn là phim tình cảm. Mà đi xem phim một mình là can đảm lắm rồi, lại còn vào phòng xem phim tình cảm nữa thì khỏi nói. Cảm thấy bủn rủn vô cùng. Ấy vậy mà vẫn vào coi, mặc dù nhìn các cặp đôi cũng chẳng dễ chịu là mấy. Và sau này vẫn như thế, vẫn một mình đi xem phim, chỉ có điều không còn khó chịu nữa khi nhìn đôi đôi cặp cặp ra vào rạp phim.
Nếu như yêu ai đó, tôi cũng muốn được cùng người ấy xem những bộ phim yêu thích, được dựa đầu vào vai họ, được nắm tay thật chặt đến cuối phim.
Có những lúc lên FB biết làm gì đâu. Vào xem mấy tin tức trên newfeeds, lướt lướt từ trên xuống, trả lời tin nhắn của vài đứa bạn thân rồi một ngày buồn, một ngày cô đơn đến lạ.
Và cô đơn cũng là khi yêu một người rồi, mà ta chẳng là gì trong họ. Và sẽ lại bắt đầu một chuỗi ngày cô đơn.