“Cô… cô ấy.”
Sau khi nghe máy anh mặc kệ tất cả chạy hồng hộc đến bệnh viện.
Điều đầu tiên anh làm là đi đến con đường quen thuộc tìm vào căn phòng bệnh cô đã nằm.
Nắm lấy cánh tay vị bác sĩ đang đứng trước cửa phòng. Anh muốn hỏi, muốn xác minh điều đó có phải sự thật không.
Đây có lẽ là điều đến ૮ɦếƭ anh cũng không dám nghĩ.
“Anh là người nhà của cô Hạ Vi đúng không?”
“Phải… phải là tôi.”
“Chúng tôi rất tiếc và xin chia buồn cùng gia đình bệnh nhân đã không qua khỏi.”
“…”
Đây không phải sự thật…
Tất cả chỉ là nói dối, họ đang lừa anh phải không?
Buông cánh tay vị bác sĩ ra anh ngồi sụp xuống đất. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy của anh.
“Các người gạt tôi. Cô ấy nhất định sẽ không bỏ tôi vậy đâu.”
“Không… không đâu.”
Tâm trạng hỗn độn, từ ૮ɦếƭ lặng cho tới vỡ oà cảm xúc. Anh hoảng loạn ngồi sụp xuống đất vò đầu bứt tóc. Tiếng gào thét vô vọng của anh vang lên giữa hàng lang vắng vẻ.
Anh không còn nhớ rõ khi đó mình đã làm những hành động gì. Làm sao anh có thể vượt qua được.
Mọi thứ thật tồi tệ… mất cô anh như mất cả thế giới vậy.
…
Một tuần sau ngày nào anh cũng bên cô, không rời nửa bước.
“Vợ ơi! Em có nhớ anh không?”
“…”
“Anh nhớ em nhiều lắm.”
Chàng trai ấy ngày nào cũng tới, ngồi trước mộ cô trò chuyện, khi thì cười hạnh phúc rồi sờ lên hình cô. Nhưng cũng rất nhiều lúc anh ta khóc, khóc đến nỗi ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng thay.
Tình yêu là thế khi có không trân trọng để mất rồi hối hận cũng chả thể hối hận.
Cô đi rồi… rời xa anh mãi mãi.
“Thầy ơi, cô cũng mất rồi thầy đừng đau lòng nữa.”
“Chúng em mới là người có lỗi với cô, thầy đừng như vậy mà.”
“Đúng vậy… cô cũng không muốn thấy thầy sống như vầy đâu.”
Chúng học sinh nhìn người thầy từng hết lòng vào việc dạy học, tận tâm với nghề. Chưa một lần bỏ bê, mỗi khi gặp thầy đều là bộ dáng nghiêm chỉnh.
Nhưng thầy bây giờ lại khác hoàn toàn. Nào là nộp đơn xin nghỉ dạy rồi cả ngày không ăn uống gì nhìn hốc hác đáng sợ vô cùng.
“Các em không hiểu đâu. Về đi để thầy ở đây yên tĩnh một chút.”
Anh vẫn không rời mắt khỏi tấm bia mộ kia. Chỉ có ở đây, anh mới có cảm giác gần cô nhất. Sẽ không lo lắng, không sợ cô ấy cô đơn.
“Nhưng mà… thầy.”
“Đi về đi.”
Anh quát lên, cắt lời người từng là học sinh của anh. Họ từng là học sinh của anh, tất cả chỉ là đã từng.
Nhìn mấy đứa nhóc lủi thủi ra về anh biết mình đã hơi quá đáng. Họ thật ra chỉ là quan tâm tới anh thôi.
Anh cũng biết rất rõ mấy đứa nhóc kia chính là người đã gọi để trêu chọc cô, trước đây cũng vì những trò đùa vô ý của tụi nhóc đã khiến anh và cô xích mích nhiều lần.
Nhưng anh không trách họ.
Mà là trách bản thân mình.
“Đợi anh nhé vợ… anh rất nhanh sẽ đến tìm em.”
…
Một tháng sau kể từ ngày cô ra đi. Tên hung thủ cuối cùng cũng bị bắt và lãnh án. Cái kết cho hắn ta là tử hình.
Nhưng điều đó cũng không thể khiến anh vui được.
Những gì hắn ta nhận là thích đáng. Hắn ta ૮ɦếƭ rồi cô có sống lại được không?
Câu trả lời tất nhiên là không.
Anh xin nghỉ việc cả ngày đều nhốt mình trong nhà. Ngoài những lúc thăm mộ rồi tạt vào quán ven đường mua rượu thì anh chả muốn gặp hay tiếp xúc với ai cả.
Nằm giữa căn nhà lạnh lẽo, nó đã từng rất ấm áp khi có cô và anh. Bây giờ nó cũng thay đổi giống anh rồi, lạnh lẽo và bẩn thỉu.
Xung quanh anh bây giờ chỉ toàn là vỏ lon bia và chai rượu rỗng. Còn rất nhiều vỏ và đồ ăn thừa rơi vãi trên nền nhà.
Một tay anh cầm lấy ảnh cưới của cô và anh nhìn ngắm chúng thật kĩ, tay còn lại máu chảy ròng ròng.
Những lúc như vầy anh lại nhớ đến cô. Nhớ giọng nói, nụ cười, nhớ tất cả hành động của cô.
Lần cuối nghe giọng cô là khi nào nhỉ? À! Là lần mà cô gọi cho anh.
Nhưng lại là câu “Cứu em”
Vậy mà anh lại không cứu được cô.
Những thứ níu kéo anh cần hoàn thành đã làm xong rồi. Bây giờ chả còn gì khiến anh lưu luyến hay để tâm nữa.
Đã đến lúc anh đến bên cô.
Đến một thế giới mới mà cô và anh sẽ không tách rời nữa.
Chúng ta sẽ lại yêu nhau, sống hạnh phúc bên nhau. Và sau đó em sẽ sinh cho anh những đứa con đáng yêu.
Một nhà chúng ta nhất định sẽ bên nhau hạnh phúc… nhất định sẽ hạnh phúc.
Giọt nước mắt cuối cùng của anh rơi xuống.
“Nếu có kiếp sau em có thể vẫn làm vợ anh được không?”
Hết
Đọc thêm nhiều truyện hay
TẠI ĐÂY