Ngay sau đó cô được anh đưa đến bệnh viện và chuyển vào phòng cấp cứu.
Người thân của cô và anh đều không còn nên bây giờ anh không biết nói cho ai hay làm gì bây giờ cả.
Lo lắng, bồn chồn đứng ngồi không yên.
Những người ngồi gần đó chỉ có thể thấy một người đàn ông quần áo loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt màu máu. Anh ta đứng lên ngồi xuống vò đầu bức tóc nhìn chật vật vô cùng.
Chưa bao giờ anh lại cảm thấy thời gian trôi lâu như bây giờ.
Ánh đèn đỏ trước cửa căn phòng kia thật chói mắt. Cô từng nói với anh cô rất thích màu đỏ và anh cũng vậy.
Yêu cô yêu cả mọi thứ của cô…
Màu đỏ là màu tình yêu, may mắn và ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời.
Nhưng bây giờ anh lại thật chán ghét nó, chỉ mong muốn nó nhanh biến mất thôi.
Ngồi trên ghế hành lang anh đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện của anh và cô.
Từ những ngày đầu quen rồi bắt đầu yêu nhau. Sau đó tiến tới hôn nhân. Anh nghĩ cô và anh yêu nhau nhiều đến thế chắc chắn họ sẽ không bao giờ buông tay.
Nhưng tình yêu của họ vẫn không thắng nổi những biến cố trong cuộc sống.
Chỉ vì một chút hiểu lầm…
Chỉ vì những cuộc cãi vã nhỏ nhặt…
Mà chúng tôi đã buông tay và quyết định li hôn.
Bây giờ anh hối hận rồi. Thà rằng khi đó anh chịu ngồi xuống nghe cô giải bầy, dành nhiều thời gian cho cô hơn thì chúng tôi đã không ra nông nỗi này.
Liệu bây giờ thay đổi còn kịp không?
…
“Mời anh xem.”
Người đàn ông mặc cảnh phục nghiêm chỉnh quay chiếc máy tính về phía anh.
“Đây là…”
Anh ngờ vực nhìn người trước mặt rồi quay qua nhìn hình ảnh trên chiếc máy đang chiếu.
“Đây là đoạn băng ghi hình chúng tôi thu thập được ở gần hiện trường.”
Song song với lời cậu ta nói thì trên màn hình cô bắt đầu xuất hiện.
Đây là cô khi đi bộ về như anh đã nghĩ.
Bộ dạng xinh đẹp giản dị, vẫn là bộ váy trắng chưa bị lem luốc ấy.
Nhìn hình ảnh cô đi trên con đường tối nó khiến trái tim anh bị Ϧóþ nghẹn lại.
Ánh mắt anh dán chặt vào cái màn hình vô tri vô giác ấy, nước mắt ào ạt rơi trên khuôn mặt điển trai của anh.
Từng hành động cử chỉ của cô như nhát dao đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào tim anh.
Đằng sau cô suất hiện thêm một người đàn ông. Dù biết trước nhưng nó khiến anh chấn động không thôi.
Hắn ta từng bước tiến lại gần trong khi cô đang chạy thật nhanh về phía trước.
Anh nhớ rồi… khi đó cô đã điện cho anh.
Tên đó áp sát vào cô sau đó giở trò đồi bại.
Anh thấy cô đứng yên nhưng sau khi thấy hắn động vào phần nhạy cảm phía trên cô đã vùng vằng phản kháng.
Họ tranh chấp với nhau… nhưng cô làm sao phản kháng lại hắn?
Có lẽ vì cô đá loạn xạ vào người hắn nên trong lúc tức giận hắn đã cần con dao dân mạnh về phía cô.
Hắn hình như chưa hả giận nhổ một bãi nước bọt về phía cô, giơ chân lên đá vào người cô vài cái rồi bỏ mặc cô nằm lê lết ôm bụng ở đó quay người bỏ đi.
Đừng làm vậy mà…
Khi xem đến đây anh đã không còn can đảm để xem tiếp nữa.
Tại sao việc tàn nhẫn này lại xảy ra với một cô gái hiền lành như cô?
Lấy hai tay che mặt lại gục ngã xuống. Những giọt nước mắt của anh chảy ra từ những khẽ tay sau đó rơi trên chiếc bàn bên dưới.
Mâu thuẫn trong tâm trí anh. Hối hận có… đau lòng có… tự trách cũng có.
Nếu như thời gian quay lại anh nhất định sẽ sửa hết những sai lầm ấy, không để cô một mình như vậy.
Nhưng trên đời này làm gì có ‘nếu như’ chứ?
Trong lúc đang gục ngã suy sụp điện thoại anh chợt đổ chuông.
Là số máy từ bệnh viện…
Anh hơi ngập ngừng nhìn người cảnh sát phía trước rồi ấn mở nút nghe.
“Anh là chồng của bệnh nhân Hạ Vi phòng cấp cứu số 4 đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
Hồi hộp nghe hết giọng bên kia đầu dây nói. Chiếc điện thoại trong tay anh cũng không biết từ lúc nào trượt xuống đập mạnh lên nền nhà.