“Đứng yên, nếu không tao Gi*t mày ૮ɦếƭ.”
Hắn ghì chặt con dao sát vào cổ cô làm một vệt máu đỏ chảy ra. Cô có thể cảm nhận rõ bây giờ bản thân đang run sợ thế nào.
“Anh muốn gì?”
Cô trấn tĩnh lại bản thân. Không thể để cho hắn biết cô đang sợ hãi được. Chỉ cần an toàn anh nhất định sẽ tìm ra cô.
Hắn ta cười một cách đểu cáng, lấy tay còn lại lên vờn quanh mấy lọn tóc của cô.
“Muốn gì? Tao muốn tất cả.”
…
“Thầy đi đâu vậy?”
“Thầy có việc các em cũng nhanh chóng giải tán đi. Tính tiền rồi mai nói với thầy.”
Anh đứng lên cầm áo khoác chạy nhanh ra ngoài. Vừa đi anh vừa mở máy suy tính trong đầu.
Lũ nhóc điện cho cô vào 9 giờ, nhưng đến tận hơn 9 rưỡi anh mới điện lại cho cô.
Nếu cô đi ngay thì phải tới quán rồi chứ không phải mới đi.
Lúc đó khá tối chỗ này lại vắng và khó bắt xe. Cô chắc sẽ đi bộ nên không thể đi xa được.
Từ đây về nhà mà gần nhất thì chắc chắn cô sẽ gặp nguy ở chỗ đó…
Anh thật đúng là tên ngốc.
Tại sao lại không nghĩ ra cô nhất định sẽ gạt anh.
Em nhất định phải đợi anh, không được buông tay anh đâu.
Anh hối hận rồi, anh có rất nhiều điều muốn nói với em.
Lái xe một chặng đường dài đến con đường vắng tối. Anh lái xe chậm lại nhìn men theo hai bên đường.
Không hiểu sao khi đến đầu đường này anh lại càng có cảm giác bất an. Cứ tiến lên một chút là nỗi bất an lại lớn hơn một chút.
Có gì đó thôi thúc anh, nói cho anh biết cô đang ở đây. Cô đang ở rất gần đây.
_Két_
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt anh kinh hoàng không thôi. Bàn chân vô thức đạp mạnh lên phanh xe. Bánh xe vì dừng đột ngột mà cọ xát với mặt đường tạo ra hai hàng lốt xe nhạt.
Cô ấy… người vợ của anh đang nằm trơ trọi bên vệ đường. Xung quanh cô là một vũng máu lớn.
Chiếc váy trắng anh từng mua cho cô mặc trên người bây giờ bị màu đỏ tươi ấy nhuốm thành loang lổ. Nhìn không còn hình dạng gì nữa.
Chạy đến bên cô ôm vào lòng. Anh cảm thấy lạnh lẽo quá. Biết bao lần ôm cô vào lòng ấm áp như nào nhưng lần này thật lạnh.
Gương mặt cô trắng bệnh. Dù anh gọi thế nào cô cũng không trả lời anh.
Ôm cô thật chặt trong lòng, nước mắt anh cũng theo đó tuôn trào. Lần đầu tiên anh sợ hãi như này.
Đưa tay sờ lên má cô. Bàn tay anh dính máu sờ lên cũng làm lem luốc khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Hối hận không?
Câu trả lời tất nhiên là có, anh hối hận rất nhiều.
Cô chính là người mà anh yêu nhất. Dù hoàn cảnh hiểu lầm của hai người dẫn đến li hôn nhưng anh và cô đều biết rõ đối phương yêu mình thế nào.
Nhưng lần này anh sợ rồi. Anh không muốn li hôn hay rời xa cô nữa đâu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh có cảm giác mãnh liệt sợ cô sẽ rời xa anh như vầy.
“Hạ Vi… em có nghe thấy anh không?”
“Em nói gì đó đi. Chửi anh hay đánh anh cũng được.”
“Vợ ơi! Đừng bỏ rơi anh mà.”
“Đừng rời xa anh.”