Cô và anh li hôn.
Nhưng không phải do người thứ ba hay do hết yêu.
Mà do áp lực cuộc sống và những hiểu lầm cãi vã nhỏ nhặt mà đến.
Đưa đơn ra toà, chia tay trong hoà bình.
Thời gian chúng tôi ở chung bên nhau còn đúng một tuần.
Rất nhiều lần muốn nói với anh chúng ta đừng li hôn nữa được không?
Nhưng… tất cả chỉ nghẹn lại nơi cổ họng. Cô không có can đảm, không có niềm tin rằng mình sẽ kéo dài bao lâu.
Có lẽ chúng tôi đến đây là hết rồi…
[…]
_Buổi tối lúc 9 giờ_
“Alo tôi nghe.”
Cô nâng điện thoại áp lên tai nghe máy. Số máy gọi tới là của anh. Nhưng đã rất lâu rồi, từ khi cô và anh muốn li hôn đã không gọi tới.
Đầu dây bên kia rất ồn, còn có cả tiếng nhạc đập xập xình. Nghe thấy tiếng cô đầu dây bên kia nhanh nhẩu đáp.
“Em nè cô.”
“À, sao em lại…”
“Cô đến đây được không? Thầy ấy có chuyện rồi.”
“…”
Nghe thấy thế cô hỏi địa chỉ, sửa soạn qua loa rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Nghe thấy anh có chuyện làm cho ruột gan cô nóng hết cả lên.
Mong anh đừng làm sao hết.
…
Mở cửa xe taxi cô bước xuống tính chạy vào hỏi của phòng anh thì điện thoại lại một lần nữa đổ chuông.
Vẫn là số máy quen thuộc của anh.
Và giọng nói ấm áp, ổn định của anh truyền vào tai cô.
“Em đã đi chưa?”
“Hả… không phải anh.”
Anh lườm mấy đứa tiểu quỷ đang vì trò đùa của mình mà cười ha hả rồi cầm máy bước ra khỏi phòng tìm chỗ yên tĩnh nghe máy.
“Là mấy đứa nhóc lấy máy anh trêu em đấy. Em đến đâu rồi? Có cần đến…”
Ngày lễ tổng kết để ăn liên hoan nên cả lớp đã yêu cầu anh đưa đi chơi. Không ngờ chúng đợi anh đi vệ sinh liền lấy máy nghịch ngợm điện cho cô.
“Khô… không cần đâu, em mới đi thôi.”
Đứng dưới toà nhà cô ngước lên trên nhìn rồi trả lời anh. Thật may vì chỉ là trò đùa không phải sự thật.
“Vậy sao?”
“Ừm, vậy em cúp máy đây.”
Không kịp đợi anh nói gì cô nhanh chóng cúp máy.
Dù sao cũng sắp li hôn nên cô không muốn chấp vấn hay can thiệp sâu vào cuộc sống của anh nữa.
Nói cho anh thì được gì? Không bằng bản thân tự đi về là được mà.
Đứng một hồi bắt xe mãi không được nên cô quyết định đi bộ về.
Vừa hay yên tĩnh, hít thở không khí tốt cho sức khỏe.
…
Đi bộ một đoạn thì đến con đường vắng.
Mọi khi đi qua không trễ như vầy nên vẫn có người.
Hôm nay đi bộ một mình không có anh, đường lại tối không có người khiến cô hơi sợ.
Linh cảm không tốt bước chân cô nhanh chóng hơn khi nghe thấy tiếng động đằng sau.
Bất giác mò mẫn vào trong túi cô nắm chặt lấy điện thoại ấn nút gọi.
Tiếng đằng sau ấy ngày càng gần và rõ hơn khiến cô tim đập thình thịch bước chân nhanh như chạy.
Đầu óc cô bây giờ hoảng loạn chẳng nghĩ được gì cả. Trong đầu chỉ nghĩ đến anh và muốn gọi cho anh thôi.
Cầm chặt điện thoại trong tay gọi đến cuộc thứ hai đầu bên kia mới bắt máy.
“Anh nghe?”
“Cứu… cứu em.”
Cô vừa thở hồng hộc vừa hét lớn vào điện thoại trong tay.
“Em đang ở đâu? Ráng một chút anh tới liền.”
Không nghe hết câu nói của anh cô đã bị người đằng sau đuổi kịp chụp lấy một bên vai.
Theo thói quen cô quay đầu lại thấy một người đàn ông lạ mặt bịt kín mít. Hắn đưa con dao lành lạnh lên cổ cô.
Bụp!
Chiếc điện thoại trong tay cô run rẩy rơi mạnh xuống đất.