Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 81

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Nổi Giận
Đỗ lão tướng quân còn chưa dứt lời, Hà Dĩ Kiệt cũng đã lên tiếng cắt ngang, giọng nói của anh vẫn ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Đương nhiên Lão tướng quân luôn là một người ngay thẳng, rất hiểu lễ nghĩa, thời gian qua Dĩ Kiệt cũng vẫn luôn rất kính trọng ngài, cũng rất sẵn lòng nghe những theo những sắp đặt của ngài. Nhưng dù sao Phương Phương vẫn là cháu gái của ngài, chuyện trừng phạt này, giờ tạm thời không đề cập đến nữa."
Trừng phạt sao? Cô ta là người của nhà họ Đỗ, là cháu gái ruột của Đỗ Nghĩa Sơn ông, ông có thể trừng phạt thế nào đây? Dùng biện pháp trừng phạt nhỏ để che dấu tội lớn của cháu gái, đây đúng là một cách làm thật sự rất khôn khéo. Nếu thật sự ông là người thiết diện vô tư, vì sao không nói sẽ giao cháu gái cho quan toà, để điều tra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của Tư Tư cho rõ ràng? Sau đó cần phải chịu hình phạt thế nào thì phải nhận phạt như thế, nếu cần phải tử hình thì sẽ tử hình mới đúng.
Nghe qua thì có vẻ kiểu như rất vô tư công chính liêm minh, nhưng những suy nghĩ sâu thêm một chút thì thấy ngay ẩn ý, tốt nhất là đừng có động đến người đang ở trước mặt của ông. Hà Dĩ Kiệt anh đây vẫn chưa ngu xuẩn đến mức để cho người nhà họ Đỗ đùa giỡn, Ϧóþ nặn trong lòng bàn tay như thế.
Anh nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra cảm xúc, vẫn giữ vẻ tỉnh táo bình tĩnh như lúc nãy. Đỗ lão tướng quân vừa nghe thấy anh nói như vậy, không khỏi mừng thầm, thầm nghĩ, chẳng qua vẫn chỉ là dạng trẻ người non dạ, cho dù lúc trước đã từng dõng dạc nói ra những lời nói vô pháp vô thiên lời như thế..., nhưng vẫn chỉ là con hổ giấy, ông vừa mới chấp nhận cho một chút lợi ích, chẳng phải cậu ta đã vô cùng cảm kích đó sao?
Đỗ Phương Phương cũng ngước cặp mắt sưng húp lên vì khóc, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng hy vọng nhìn về phía anh, hai tay giấu ở bên dưới ống tay áo rất nhanh hơi run lên đầy căng thẳng.
Tất cả những biểu hiện đó Hà Dĩ Kiệt vẫn làm ra vẻ như không thấy, anh nghiêng người bưng ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói, vẫn không ngẩng mặt lên: "Về cái ૮ɦếƭ của Tư Tư, vẫn chưa khai quan giám định (chỉ việc khai quật tử thi để điều tra vụ án), bởi vậy chuyện trừng phạt lúc này cứ tạm thời bỏ qua, không đề cập tới. Nếu như quả thật, do bị gây thương tích mà dẫn đến làm người bị tử vong, chuyện này sẽ có pháp luật nhà nước xử lý theo quy định. Còn nếu không có chuyện đó, Hà Dĩ Kiệt cháu cũng sẽ không để cho người tốt bị hàm oan. Cũng bởi trong chuyện này vẫn còn có điều khó hiểu, cho nên hôm nay tạm thời không thảo luận đến vấn đề này. Nhưng chuyện Đỗ Phương Phương đã làm tổn thương đến Nặc Nặc, thì chính cháu đã được tận mắt chứng kiến, mặc dù cũng chưa gây nên hậu quả gì lớn, nhưng trong lòng đã có ý định xấu. Nặc Nặc là con gái của cháu, đến bây giờ con bé mới một tuổi bốn tháng. Cho dù Hà Dĩ Kiệt có phạm vào sai lầm ngập trời đi nữa, cũng không thể trút giận lên trên đầu Nặc Nặc được. Cháu có muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi nữa rồi. Đỗ lão tướng quân, xin ngài lượng thứ cho sự vô lễ của cháu, cháu không thể tiếp tục sống chungg một chỗ với một người phụ nữ như vậy, cháu muốn ly hôn."
Mãi cho đến lúc kết thúc buổi nói chuyện này, Hà Dĩ Kiệt mới ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh sáng ngời giống như lưỡi kiếm sắc bén. Trong khoảng thời gian ngắn, Đỗ Phương Phương liền lặng đi đứng ngây người ở đó. Mà ngay cả Đỗ phu nhân lẫn Đỗ tiên sinh đều giật mình nhìn sang anh, tựa như không thể tin được. Thời gian qua anh vẫn luôn sống rất có chừng mực và biết lễ nghĩa, nhưng không ngờ trong buổi nói chuyện này anh lại nói ra những lời như vậy.
Trong lòng Đỗ lão tướng quân cuộn lên sóng biển trào dâng, cơn tức giận dần dần bắt đầu nảy sinh ngày càng lớn, nhưng trên gương mặt ông vẫn giữ vẻ trầm ổn như núi Thái Sơn sừng sững ở phía đông như trước. Chờ cho Hà Dĩ Kiệt nói hết câu, ông mới chậm rãi lên tiếng, mỗi chữ mỗi câu, nghe bình thản nhưng lại rất có sức nặng: "Cháu đã nghĩ suy kỹ thấu đáo chưa?"
Hà Dĩ Kiệt khẽ cắn chặt răng lại một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Cháu đã nghĩ kỹ rồi!"
Đỗ lão tướng quân nghe thấy trong lòng mình thoáng có tiếng thở dài một hơi, sau đó ông quay đầu lại nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:
"Được, ta đồng ý chuyện ly hôn, nhưng nhà họ Đỗ chúng ta cũng không thể nào chấp nhận chuyện phải chịu sỉ nhục một cách uổng phí như vậy được. Một người con gái khỏe mạnh, bị cậu giày vò thành bộ dạng thế kia, không nói đến chuyện cô gái kia ૮ɦếƭ không có liên quan gì đến Phương Phương, cho dù Phương Phương có là người gây nên chuyện ấy đi nữa, cũng do những nguyên nhân có thể nể tình được. Cậu nuôi dưỡng người phụ nữ khác, cùng nhau ngọt ngào ở bên ngoài, chẳng lẽ cậu còn muốn phu nhân của cậu phải nén giận hay sao? Chuyện ngày trước, Phương Phương chưa từng bao giờ đề cập lại, nếu như không phải cậu còn vương vấn tơ lòng, không sao cắt đứt được tình cũ với người phụ nữ kia, thì làm sao Phương Phương có thể bị tức giận đến mức như vậy? Chẳng lẽ bản thân Hà Dĩ Kiệt cậu cũng không có một chút sai lầm nào sao? Ta cho cậu biết, nhà họ Đỗ chúng ta không giống như những nhà khác, những chuyện kiểu như bao nuôi vợ nhỏ ngọt ngào với nhau ở bên ngoài như thế, nhà họ Đỗ chúng ta đây quyết không cho phép! Con gái nhà họ Đỗ chúng ta cũng không thể chấp nhận phải chịu oan uổng, phải chịu bị chọc tức bởi những chuyện không rõ ràng như vậy được! Hà Dĩ Kiệt, ta muốn nói trước với cậu những chuyện này để cậu suy nghĩ lại lần nữa. Chỉ cần cậu chịu đựng được những hậu quả sau khi ly hôn, vậy thì cứ việc ly hôn, ta Đỗ Nghĩa Sơn này sẽ không nói đến nửa chữ không!"
Đỗ lão tướng quân nói xong lời cuối cùng, nặng nề vỗ mạnh một cái vào trên mặt bàn trà. Ông xuất thân là một quân nhân, tuy qua tuổi 60 rồi nhưng uy lực vẫn còn mạnh mẽ như hồi trong quân ngũ. Một cái đập xuống dưới kia toát ra khí thế rất dọa người. Thậm chí ngay cả bộ trà chén nhỏ đặt ở bên cạnh bàn cũng không sao chịu nổi, nhất loạt đều bị nảy lên, rơi xuống trên mặt đất, vỡ nát vụn ra.
Đỗ phu nhân bị cái đập bàn kia làm cho dọa sợ. Đỗ tiên sinh đương nhiên phải đi đến đứng ở bên cạnh lão tướng quân vuốt иgự¢ cho ông già nhẹ giọng khuyên giải.
Duy chỉ có một mình Hà Dĩ Kiệt, vẻ mặt anh không chút biến đổi, làm như không thấy tất cả những chuyện vừa diễn ra, chỉ có giọng nói của anh thoáng trầm xuống một chút, hỏi lại vẻ xa xôi: "Dĩ Kiệt sẽ phải chịu nhận những hậu quả gì vậy, kính xin lão tướng quân chỉ rõ."
Hậu quả gì kia chứ? Tư Tư của anh giờ đã ૮ɦếƭ, trên đời này ngoài con gái Nặc Nặc ra, giờ đây anh đã chẳng còn thứ gì khác nữa rồi, vậy còn có chuyện gì có thể làm cho anh sợ hãi nữa đây?
Anh vừa nói ra một câu như vậy, vụt cái, sắc mặt của Đỗ lão tướng quân ngay lập tức liền thay đổi, nhưng cũng chỉ vài giây sau ông đã khôi phục lại nét mặt như bình thường. Ông đưa tay ngăn lại động tác của Đỗ tiên sinh, im lặng một giây đồng hồ, tiếp đó ông hơi buông lỏng mí mắt che bớt ánh nhìn tinh quái trong mắt, ngữ điệu thong thả nhưng vẫn hàm chứa hơi thở khắc nghiệt: "Ta nghe nói, cậu theo bí thư Tiếu hơn hai mươi năm, có thể nói là người thân tín được ông ta coi trọng nhất đúng không?"
"Thân tín thì chưa chắc, nhưng ngược lại thật sự như người thân."
Đỗ lão tướng quân cười nhạt một tiếng: "Lúc trước chuyện bí thư Tiếu tham ô mấy ngàn vạn, mọi việc đều do Dương Đắc Chí, một chiến hữu cũ của ta ở trong Ban Kỷ Luật Thanh tra ra mặt giải quyết. Lúc ấy bởi vì muốn tránh những vấn đề khiến người khác nghi ngờ, nên ta cũng không muốn tự mình ra mặt, nhưng cũng đã thỏa thuận nhất trí với Dương Đắc Chí một hiệp nghị rồi. Ngộ nhớ về sau này chuyện ngày hôm nay có bị lật lại, chẳng qua cũng là do một mình cậu đã dám vượt mặt ta, tự mình đến gặp gỡ Dương Đắc Chí để cầu cạnh nhờ vả cậu ta. Chuyện này từ đầu đến cuối không có một chút xíu liên quan gì đến tôi. Mà một khi tôi đã thoát khỏi liên quan, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu ta rửa sạch mọi chuyện. Rốt cuộc đến cuối cùng, chỉ có một mình cậu đã ra sức giúp đỡ giải vây cho tội phạm tham ô mà thôi. Nói ra ai tin được cậu là người trong sạch chứ? Đến lúc đó, cái tội hối lộ thủ trưởng kia quá nửa là sẽ được trút xuống trọn vẹn cho cậu. Tất cả trách nhiệm cũng chỉ có một mình cậu hứng chịu mà thôi. Tóm lại đó là cái giá mà cậu đã tự chuốc lấy."
Nói đến đây, ông ngẩng đầu nhìn Hà Dĩ Kiệt, nhưng chỉ thấy gương mặt của anh vẫn bình thản, thần thái cũng thoải mái, trái tim không khỏi giật lên một cái, lại chất thêm một mồi lửa: "Nếu như cậu vẫn luôn luôn là rể của nhà họ Đỗ chúng ta, dĩ nhiên là mọi chuyện sẽ được đảm bảo, không có chuyện gì xảy ra hết. Nhưng hiện nay cậu lại tỏ ra khinh người quá đáng, nếu như ta lại vẫn cứ một mực nhượng bộ cho cậu, chẳng phải sẽ để cho cậu cưỡi lên trên đầu của ta sao? Cậu cứ tính toán lại cho kỹ đi, trù tính mọi chuyện trước sau cho kín kẽ. Hiện giờ bí thư Tiếu đã bỏ trốn ra nước ngoài, tội lỗi đã được rửa sạch sẽ từ lâu, chỉ còn có cậu mà thôi, cậu sẽ là người chịu tội thay cho ông ta."
Hà Dĩ Kiệt nghe thấy câu nói đó, khẽ thở dài một hơi, trầm giọng hỏi lại: "Nghe qua, thực sự cảm thấy quả là rất đáng sợ. Xin hỏi Đỗ lão tướng quân, nếu như mắc phải tội danh như vậy, sẽ phải chịu án ngồi tù khoảng bao nhiêu năm vậy?"
Ánh mắt của Đỗ lão tướng quân trở nên rét lạnh, nhưng ngược lại, ông lại cười cất tiếng cười ha ha: "Pháp luật cũng không thoát khỏi tình cảm riêng, nếu như người khác biết được cậu là con rể của nhà họ Đỗ, tất cả mọi chuyện đều dễ nói. Còn nếu như người khác biết được cậu là kẻ thù của nhà họ Đỗ, chuyện cậu phải chịu án tù tám năm, mười năm cũng vẫn còn là ít đó."
Hà Dĩ Kiệt khẽ vuốt cằm, cười nói: "Quá tốt, tám năm, mười năm sau tôi ra tù, con gái của tôi cũng chỉ mới có mười một mười hai tuổi. Hai cha con chúng tôi vẫn có thể sống cùng một chỗ thật dài thật lâu, quả thực là một chuyện không thể tốt hơn được nữa."
Suốt từ đầu đến cuối, Đỗ Phương Phương vẫn không hề hé răng nói một câu, vừa nghe đến đó, đột nhiên xoẹt một cái Đỗ Phương Phương liền đứng bật dậy. Bả vai của cô run rẩy, nhưng cả người không hề động đậy, trong ánh mắt nhìn như dính lấy thân thể Hà Dĩ Kiệt biểu lộ sự giằng co rất rõ ràng. Một lát sau, cô đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, nhưng lại tựa như chém đinh chặt sắt: "Ông ngoại, con không ly hôn."
Cơn tức giận vẫn luôn bị Đỗ lão tướng quân đè nén lại, giờ phút này nổ bùng lên, bộc phát mạnh mẽ ra ngoài. Ông phất tay lên, vung ra một cái bạt tai đánh vào trên mặt Đỗ Phương Phương, nghiêm nghị quát mắng: "Con câm miệng lại cho ta! Còn chưa đủ thấy mất thể diện hay sao? Người của nhà họ Đỗ chúng ta xưa nay chưa từng bao giờ làm ra cái loại chuyện không còn chút thể diện thế này bao giờ. Người ta đã không còn nghĩ ngợi gì đến con nữa, vậy mà con còn quấn quít lấy người ta ૮ɦếƭ cũng không buông sao? Đỗ Phương Phương, có phải là đàn ông khắp trong thiên hạ này đều đã ૮ɦếƭ sạch cả rồi hay không, hả ?"
Đỗ Phương Phương bị trúng cái tát của ông ngoại, lảo đảo lạng người đi, thoáng cái nước mắt không nén nổi nữa liền trào ra. Đỗ phu nhân nhìn thấy con gái như vậy cực kỳ đau lòng, muốn đến để ngăn lại, nhưng bà vẫn cố nén lại. Bà ngồi ở chỗ đó, liếc nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, rốt cuộc lại quay mặt đi, rơi lệ.
Nói cho công bằng, trong cả gia đình họ Đỗ này, Hà Dĩ Kiệt cũng chỉ có thiện cảm đối với Đỗ phu nhân và Đỗ tiên sinh mà thôi. Đỗ tiên sinh là người không bao giờ nói năng tùy tiện, ngay cả khoảng thời gian gần đây, ông vẫn luôn có thái độ ôn hòa săn sóc đối với anh. Hơn nữa Đỗ phu nhân còn vẫn luôn tự tay chăm sóc anh tựa như chính con trai của mình vậy. Anh và Đỗ Phương Phương đi đến kết cục hôm nay, người duy nhất làm cho anh không được an lòng vẫn luôn là Đỗ phu nhân.
"Ông ngoại..." Đỗ Phương Phương bụm mặt nhìn sang Đỗ lão tướng quân, chậm rãi kêu lên, giọng của cô đã khàn đặc, nước mắt kinh ngạc cứ thế lăn xuống: "Ông ngoại, con và anh ấy kết hôn cũng đã hai năm rồi, tuy nói hiện tại đã gây ra chuyện thế này rồi, nhưng nếu quả thật ngài muốn bắt anh ấy phải ngồi tù, vậy thì mặt mũi của nhà họ Đỗ chúng ta còn vẻ vang cái nỗi gì nữa chứ? Mặt mũi của cháu gái, ngài để đi đâu rồi? Suốt hai năm qua, chỉ tính trong phạm vi của giới thượng lưu ở thành phố A, trong kinh, có người nào không biết Đỗ Phương Phương con là cháu gái yêu của ngài, là một người có cuộc sống hôn nhân luôn được mọi người ngưỡng mộ chứ?"
Nói đến đây, trên mặt cô lại hiện lên một nụ cười tự giễu: "Ông ngoại, cháu gái của ngài hiện tại thật sự đã không còn gì nữa rồi, không còn người, trái tim của con cũng không còn nữa rồi, thứ duy nhất mà con không thể vứt bỏ chính là cái gương mặt đang trương ra đây mà thôi! Ông ngoại nếu quả thật ngài làm cho anh ấy phải ngồi tù, thì đứa cháu gái này cũng không thể nào sống nổi nữa..."
"Phương Phương... con...con...” Đỗ lão tướng quân sắc mặt tái nhợt đi vì tức giận, tay chĩa về phía Phương Phương nửa ngày không thốt nổi ra lời. Ông kinh ngạc ngồi phịch xuống ở trên ghế sa lon, mãi một lúc rất lâu ông mới thở hổn hển từng hồi từng hồi một, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời không nói ra được. Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân, cả hai người đều không dám lên tiếng.
Hồi lâu sau, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi đứng lên, lấy từ trong chiếc cặp tài liệu vẫn mang bên mình ra một chiếc túi lớn, bên trong có bản thỏa thuận ly hôn đã được soạn thảo xong xuôi, nét mặt không hề thay đổi cất tiếng nói vẻ hờ hững: "Mặt của cô không hề có chút liên quan gì tới tôi. Chuyện tôi có phải ngồi tù hay không, cũng không có liên quan gì tới cô. Đỗ Phương Phương, cuộc hôn nhân của chúng ta đã đến thế này, tôi không thể không ly hôn, cho dù là thế lực của nhà họ Đỗ các người có lớn đến đâu, Hà Dĩ Kiệt tôi đây dù phải mất đi cả mạng sống, tôi cũng nhất định phải ly hôn!"
Đỗ lão tướng quân tức giận đến độ người run rẩy không ngừng. Hà Dĩ Kiệt liền đặt chiếc túi lớn bằng giấy dai ở trên mặt bàn, anh cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Nhưng Đỗ Phương Phương đột nhiên lảo đảo chạy đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy anh, khóc ròng, giọng nói khàn đặc: "Dĩ Kiệt, ngay cả một chút tình cảm vợ chồng của chúng ta, anh cũng không hề để tâm đến thật sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc