Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 80

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Nổi Giận
Trong lòng anh rối loạn đến tê dại, mồ hôi vã ra làm lòng bàn tay anh thấy dinh dính. Dần dần anh cảm thấy có chút bất an khi ngồi ở chỗ này, thậm chí, thậm chí anh còn nảy ra một ý nghĩ vô cùng buồn cười... Anh vừa nghĩ có lẽ mình nên chạy trốn Thanh Thu... bộ dáng đã tựa như “vừa lâm trận vội muốn đào thoát”...
Tĩnh Tri quay mặt đi, đứng lên hướng về phía Thanh Thu đang đi đến. Thanh Thu dường như chỉ có nhìn thấy cô, lập tức khẽ vươn tay ôm lấy Tĩnh Tri, thân thể hơi ngửa ra sau, miệng mở to thành hình chữ O, nụ cười sáng lạn giống như ánh mặt trời rực rỡ.
Tĩnh Tri cũng cười, nụ tươi tắn tự đáy lòng mà ra, chứa đựng tình cảm ấm áp không nói ra được, từ từ cuốn gọn cả trái tim của Thanh Thu. Cô có cảm giác xung quanh mình đều được ánh mặt trời bao phủ, đáy lòng thấy thỏa mãn không thể nói ra được. Cuộc đời này có một người bạn thân như vậy, thế là quá đủ rồi.
Thanh Thu cắt tóc ngắn, nhuộm màu chocolate nhìn rất xinh đẹp, chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô rộng rãi được thắt hờ hững ôm lấy hai bờ vai, dáng người mảnh mai trong ánh nắng cuối tháng mười một từ từ đến gần hơn. Thanh Thu mặc thêm chiếc áo sơ mi dài, một bên vạt áo giắt gọn ở bên trong lưng quần jean, một bên lại rủ xuống nhìn hơi xốc xếch, nhưng vẫn hiện ra chiếc eo thon nhỏ không hết một chét tay. Ở bên dưới chút nữa, trên chân cô là một đôi giày da thấp cổ nhỏ nhắn. Cô đứng đó khí sắc xem ra cực tốt, tinh thần sôi nổi, nhưng ánh mắt lại mơ hồ có dấu vết chứng tỏ cô đã từng khóc. Nhưng trạng thái của cô vẫn gần như không có gì khác biệt, vẫn giữ bộ dạng của một con người luôn hăng hái nhanh nhẹn bước tới. Nhìn Triển Thanh Thu của lúc trước với mái tóc dài bồng bềnh, đầy dịu dàng và trầm tĩnh, với một Triển Thanh Thu giờ đây đầy kiên cường nhưng lại không bị mất đi nét mềm mại đáng yêu, tưởng chừng như là hai con người khác nhau.
Trong lòng Tĩnh Tri âm thầm tán thưởng, nhưng lại không thể xác định được cảm xúc của mình lúc này là vui hay buồn nữa. Một người phụ nữ giờ đây có sự biến đổi mạnh mẽ, đã thay da đổi thịt lớn đến như vậy, nếu như không phải trong cuộc sống đã từng chịu tổn thương quá sâu, thì giờ đây sẽ không thể thấu hiểu được cuộc sống mới thực sự hạnh phúc đến mức nào. Hạnh phúc đã khiến Thanh Thu lột xác trở thành một ngôi sao nhìn đến chói mắt, thực sự nhìn thấy quá rõ ràng, Thanh Thu rất có tương lai.
Thanh Thu vươn hai tay ra, Tĩnh Tri cũng vươn hai tay ra, hai người ôm chặt lấy nhau thật thân thiết, sau khi cười xong, nước mắt cùng lúc lại trào dâng.
Sau lúc rơi lệ ngắn ngủi, Thanh Thu lập tức đã dừng khóc lóc. Cô đưa tay quệt những vệt nước mắt trên mặt của Tĩnh Tri, trầm giọng nói: "Đừng khóc, khóc không có gì tốt đâu, chờ chúng ta báo thù được cho Tương Tư, sau đó sẽ cùng khóc thoải mái!"
Tĩnh Tri dùng sức gật đầu, lau nước mắt qua quít, hé ra một gương mặt tươi cười: "Trên đường đi có thuận lợi không? Có đói bụng không? Ăn điểm tâm một chút trước nhé... Đúng rồi, mình cũng đã đưa cả Nặc Nặc đến đây, cậu vẫn nhìn thấy con bé phải không? Cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ đáng yêu, xem ra con bé còn nghe lời biết nhiều chuyện hơn cả Khả Khả khi còn bé, thật sự làm cho người ta thấy mà thương cảm..."
Tĩnh Tri nói thao thao bất tuyệt, khiến Thanh Thu thoáng cái liền bật phì cười, mãi một lúc mới mở miệng được, nói Tĩnh Tri thế nào lại biến thành một người dài dòng như vậy. Khóe mắt cô liếc nhìn qua cũng đã thấy Thẩm Bắc Thành đang ngồi ở một bên.
Thẩm Bắc Thành tự tiến đến gần cô, một khắc này, anh vẫn đang nhìn cô, nhưng lại vấp phải ánh mắt lạnh như băng của cô nghênh tiếp, linh hồn tựa như bị trúng một kích làm cho bị hoảng sợ, nhất thời sửng sốt ngây người ra giống như tượng gỗ. Bất kể thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới Thanh Thu sẽ biến thành một người như vậy. Trên mặt cô luôn là vẻ tươi cười không có một chút nào có vẻ lo lắng. Bộ dạng cô đi trên đường tràn ngập tinh thần sáng láng. Cô không bao giờ còn là một cô gái như lúc trước, một người con gái lúc đó nhà cửa bị phá, người thân bị ૮ɦếƭ, phải phụ thuộc vào anh, ở trước mặt anh luôn nhu nhược, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cũng không còn là một đứa trẻ không biết gì, cũng không phải là một cô gái chỉ biết khóc lóc lóc đến mất hồn, lại càng không phải là một Triển Thanh Thu cứ nhìn sang anh không biết phải làm thế nào, khi Lạc Tương đã gây sự trước mặt bao nhiêu người. Dường như cô đã quên hết thảy, bỏ qua hết thảy, tựa như cô đã được tái sinh lại trở thành một người khác hẳn. Cô trở nên chói mắt phát triển lên theo hướng tích cực, làm cho ai qua lại cũng đều phải liếc nhìn cô một cái, cũng đều có cảm giác bản thân mình quá nhỏ bé quá dơ bẩn.
Trong lòng của anh không thể xác định nồi cảm xúc của mình ra sao. Cho dù đã chậm rãi đứng lên, ánh mắt như bị gắn chặt ở trên người của cô, nhưng lại không thể nào dịch chuyển khỏi vị trí đó.
Đuôi lông mày của Thanh Thu hơi nhếch lên trên, cũng nở một nụ cười sáng lạn ấm áp đối với anh, kéo Tĩnh Tri đi về phía bên này chiếc bàn. Bộ dáng của cô rất tự nhiên hào phóng, trên mặt không hề biểu lộ vẻ xấu hổ hoặc tức giận, cô chìa bàn tay ra bắt tay Thẩm Bắc Thành gật gật đầu mỉm cười chào hỏi: "Thẩm tiên sinh, ngài khỏe chứ, không ngờ lại được gặp ngài ở chỗ này, lại nói tiếp, chúng ta cũng đã hơn một năm nay chưa từng gặp mặt nhau rồi nhỉ, gần đây ngài có khỏe không?"
Nói xong câu chào hỏi, cô lại thở dài trầm mặc, cảm thán nói: "Thời gian vậy mà trôi qua thật quá nhanh..."
Có ૮ɦếƭ Thẩm Bắc Thành cũng không thể tưởng tượng ra cô lại có thái độ như vậy khi gặp lại anh. Phong thái cô vô cùng thoải mái không còn giống cô ngày trước trong ký ức của anh. Cô đối xử với Thẩm Bắc Thành anh thực sự giống như một người bạn cũ, mà cô đã nhiều năm không được gặp, chứ không phải anh là người chồng trước mà cô đã từng yêu thật sâu, đã từng hận thật nhiều!
Anh nói không nên lời, trong lòng cũng không rõ có mùi vị gì, anh chỉ biết là cái cười ở trên mặt anh nhất định rất cứng nhắc, anh máy móc cầm lấy tay của cô, gật đầu, hỏi han. Sau cái bắt tay nhẹ nhàng, hai người lập tức tách ra, anh cũng không biết mình đã nói cái gì, hình như cũng cảm thán theo lời của cô, nói thời gian trôi qua cũng thực rất nhanh, hình như cũng có nói những lời gì đó khác nữa thì phải...
Tóm lại, trong đầu anh chỉ có một khoảng trống rỗng, cứ ngây ngẩn ngồi ở chỗ đó giống như là một pho tượng gỗ, anh cũng không dám nhìn lại bản thân mình lúc này nữa. Thanh Thu và Mạnh Thiệu Đình cũng vui vẻ chào hỏi nhau, sau đó càng thao thao bất tuyệt với Tĩnh Tri. Thậm chí cô còn ôm lấy Nặc Nặc, tràn đầy yêu thương cưng chiều, hôn hít, dỗ dành cưng nựng một cô bé hồi lâu. Tư thế cô ôm đứa trẻ hoàn toàn không giống như một cô gái trẻ tuổi chưa từng làm mẹ. Còn anh lúc này lại giống như một hình nhân được cắt ở bên ngoài, không chút ăn nhập, thốt nhiên lại được mang ra gắn lên bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.
Anh nhìn bộ dạng cô ôm Nặc Nặc nhẹ nhàng dỗ dành, hốt hoảng nhớ lại ngày xưa... Khi đó khi biết mình đã mang thai, cô vụng trộm tham gia khóa học cách nuôi dạy trẻ, mua đủ loại đĩa CD và sách vở, học cách làm thế nào để trở thành một người mẹ đúng cách, chờ đón đứa con của mình còn chưa ra đời, nhưng mà sau đó... Tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Anh không muốn hồi tưởng lại, nhưng mà anh thấy bản thân mình ngồi ở chỗ này thực quá xấu hổ, nhưng rời đi ư? Anh lại không nỡ, trong lòng cứ giằng co như vậy, cứ trù trừ mãi, đến lúc chuẩn bị sắp rời đi thì Hà Dĩ Kiệt cũng chạy đến sân bay. Nặc Nặc nhìn thấy ba ba, lập tức vui sướng nhảy ra khỏi vòng tay của Thanh Thu, giống như một viên đạn nhỏ, lao về phía Hà Dĩ Kiệt, xuyên qua tất cả mọi người trong quán bánh kem, bất kể người lớn trẻ em, xông thẳng vào trong lòng anh. Hà Dĩ Kiệt vẻ mặt khẩn trương, bước nhanh mấy bước xuyên qua đám người, vững vàng ôm lấy con gái rồi mới thở một hơi nhẹ nhàng. Nặc Nặc vui vẻ không thôi, cô bé uốn éo vặn vẹo ở trong иgự¢ anh cười khanh khách. Hà Dĩ Kiệt ôm lấy Nặc Nặc, động tác thuần thục và dịu dàng. Thẩm Bắc Thành ở bên cạnh chăm chú nhìn, đột nhiên trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ bạn không nói ra được...
Anh vụng trộm liếc nhìn về phía Thanh Thu, đáy mắt của cô phảng phất cũng thoáng hiện vẻ mất mát, sâu thẳm trong trái tim anh liền trào lên một cảm giác đau nhói, giống như bị vật gì đó đâm vào, khiến bàn tay của anh đang giấu ở dưới bàn, dần dần nắm chặt lại, siết đến đau nhức.
Nặc Nặc tiếp tục ê a nói chuyện với Hà Dĩ Kiệt bằng ngôn ngữ trẻ con của mình. Hà Dĩ Kiệt gần như đã có thể nghe và hiểu được quá nửa, anh chăm chú nghe con gái nói chuyện, trả lời cực kỳ nghiêm túc. Sau đó giữa những lúc cô bé nói chuyện thỉnh thoảng anh lại yêu thương dỗ dành con gái ăn một chút bánh ngọt, Nặc Nặc vui vẻ đến mức tay chân múa loạn cả lên. d∞đ∞l∞q∞đ Đã hai ngày nay cô bé không được gặp cha mình rồi, vì thế Nặc Nặc có rất nhiều, rất nhiều chuyện để nói, chỉ muốn được kể ra tất cả mọi chuyện cùng một lúc cho ba ba nghe!
Tuy vậy Thẩm Bắc Thành vẫn dựng thẳng tai lên để nghe Thanh Thu và Tĩnh Tri đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Giữa lúc Nặc Nặc đang líu ríu kể chuyện bằng giọng nói trẻ thơ ngọng nghịu, đột nhiên một câu nói lọt vào tai của Thẩm Bắc Thành, khiến đầu óc anh như mê muội gần như không thể nhận biết được mọi thứ xung quanh nữa, trong lúc nhất thời anh như bị rơi vào trong hầm băng, trở nên ngơ ngẩn...
"... Tìm được một người mà bản thân mình cho rằng thực sự phù hợp, đương nhiên chính là để sau này mình kết hôn chứ sao, trước kia mình vẫn một mực không muốn kết hôn nữa, chẳng qua là vì chưa gặp được đúng người mà thôi... Ừ, anh ấy rất tốt, rất quan tâm tơi mình..."
Thanh Thu hơi quay nghiêng mặt để nói chuyện với Tĩnh Tri, làn da trắng bóng như ngọc, nhưng nụ cười lại cực kỳ sáng lạn và ngọt ngào, trong đôi mắt lóe lên ánh nhìn rạng rỡ sáng ngời, tựa như một cô gái trẻ đang đắm chìm trong tình yêu, tràn ngập sự thánh thiện và đẹp đẽ. Khi cô nói đến cái từ "Anh" kia, trên mặt thực sự hiện lên vẻ hơi e thẹn.
Thẩm Bắc Thành có cảm giác sống lưng bỗng lạnh toát. Anh không thể ngồi ở đây được nữa, anh cũng không mong muốn mình còn phải tiếp tục nghe thấy những lời nói thế này nữa... Anh vẫn luôn biết rõ cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô đã cự tuyệt tất cả bọn họ, nên anh cho là mình còn có cơ hội, nhưng không ngờ rằng cô đã động lòng...
Thẩm Bắc Thành không biết mình đã phải gắng gượng thế nào mới giữ được đầu óc tỉnh táo để nói lời cáo biệt với mấy người bạn. Anh cũng không biết mình đã làm thế nào để cố gắng giữ được vẻ mặt điềm tĩnh như trước, để bước chân giữ được trầm ổn đi ra khỏi quán bán bánh kem. Mãi đến khi đứng ở bên đường, anh mới hít một hơi thật sâu, nhận luồng không khí lạnh giá từ cơn gió lạnh cuối tháng mười một thổi tới. Cơn gió thu lạnh lẽo cuộn xoáy làm vạt áo gió của anh tung bay. Từ đáy lòng anh, cảm xúc lạnh buốt đang dần dần dâng lên... Triển Thanh Thu – cái tên kia giờ đây tựa như đã được khắc ở trong lòng của anh, đã trở thành một bộ phận trong trái tim anh.
********************************************************
Đỗ lão tướng quân sắc mặt âm trầm ngồi ở ghế trên, Đỗ phu nhân và Đỗ tiên sinh đang ngồi hơi nghiêng ở trên ghế sa lon, sắc mặt cũng âm trầm không kém. Đỗ Phương Phương ngồi ở bên cạnh Đỗ phu nhân, sắc mặt tiều tụy, tóc tai có chút rối loạn. Đỗ phu nhân nhẹ nhàng ôm lấy cô, thỉnh thoảng lo lắng liếc nhìn cô một cái. Con gái bà đã gầy đi rất nhiều, gần như không còn ra hình dạng người nữa, hai con mắt như hai cái giếng cạn, không còn có một chút vẻ sáng bóng linh lợi nữa, cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ ở trên bàn trà, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.
Hà Dĩ Kiệt ngồi một mình ở trên chiếc ghế sa lon đơn. Anh vẫn giữ im lặng, chỉ có nét mặt và tư thế ngồi ngay ngắn vẫn luôn chứa đựng dáng vẻ cương quyết bướng bỉnh, thể hiện cho mọi người thấy rõ ràng thái độ cứng rắn của anh.
Trầm mặc một lúc lâu, sau đó Đỗ lão tướng quân mới bỏ chiếc tẩu thuốc vẫn luôn ngậm trên miệng xuống. Ông hơi híp híp mắt lại, sau đó khi mở to cặp mắt ra thì ánh nhìn sắc bén trong đôi mắt ông liền phóng thẳng ra, rơi vào trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Ông chăm chú nhìn chằm chằm vào anh chừng nửa phút, nhưng Hà Dĩ Kiệt vẫn trầm tĩnh như nước, đuôi lông mày không hề động đậy. Anh lặng im nhìn lại Đỗ lão tướng quân, cũng không hề có ý định muốn lùi bước, thậm chí khóe môi đang mím chặt kia lúc này lại dường như hơi trầm xuống, nhưng vẫn toát lên cảm xúc nguội lạnh không nói ra được.
Một lát sau, vẫn là Đỗ lão tướng quân mở miệng trước. Ông chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, xoay xoay hai viên đá tròn nhẵn thín bóng loáng sáng ngời trong lòng bàn tay, mở miệng nói vẻ rất uy nghiêm: "Chân tướng của sự việc này chúng ta đều đã nghe Phương Phương và Dĩ Kiệt kể lại rất rành mạch và đầy đủ rồi. Nhà họ Đỗ của chúng ta tuy không phải thuộc dòng dõi danh môn quý tộc gì, nhưng từ trước đến nay vẫn rất chú ý dạy bảo cho con cháu trong nhà, khi ra ngoài đều phải biết tuân thủ đúng lễ nghĩa. Trong chuyện này, quả thực Phương Phương đã sai rồi. Cho dù như thế nào, việc đánh người, gây thương tích cho người khác vẫn là chuyện không đúng! Đã phạm phải sai lầm, vậy thì dứt khoát sẽ phải chịu sự trừng phạt xứng đáng. Dĩ Kiệt, cháu cứ yên tâm, chuyện đã xảy ra như vậy, ta sẽ không nuông chiều..."
Đỗ lão tướng quân còn chưa dứt lời, Hà Dĩ Kiệt cũng đã lên tiếng cắt ngang, giọng nói của anh vẫn ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Đương nhiên Lão tướng quân luôn là một người ngay thẳng, rất hiểu lễ nghĩa, thời gian qua Dĩ Kiệt cũng vẫn luôn rất kính trọng ngài, cũng rất sẵn lòng nghe những theo những sắp đặt của ngài. Nhưng dù sao Phương Phương vẫn là cháu gái của ngài, chuyện trừng phạt này, giờ tạm thời không đề cập đến nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc