Hồng Tiêu Hương TànĐến lúc đó, giấu biến chuyện đêm nay đi, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng hồng nhan bạc mệnh! Không còn Văn Tương Tư kia làm vật ngăn cản nữa, giữa cô và Hà Dĩ Kiệt mới coi như không còn chướng ngại gì nữa!
Nhưng nếu chỉ có vậy thì cô ta có quá thuận tiện không nhỉ? Bước chân của Đỗ Phương Phương dừng lại, ánh mắt giằng co trên mặt của Văn Tương Tư. Cơn ho khan của Văn Tương Tư đã ngừng lại rồi, nhưng bởi vì vừa rồi cô đã ho quá kịch liệt nên sắc mặt đỏ rực lên tựa như thoa lên một lớp son thượng hạng, nhìn kiều diễm động lòng người. Gương mặt của cô nhỏ nhắn xinh xắn tinh sảo, làn da trắng nõn hơi ửng lên màu phấn hồng, hàng lông mày như làn mưa bụi tạt nghiêng nghiêng trên dãy núi xa xa, đôi môi của cô hơi nhỏ một chút, phảng phất như trái anh đào chín mọng. Chắc chắn Hà Dĩ Kiệt đã bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của Tương Tư quyến rũ đây. Đàn ông vốn đều như vậy, đều thích làm anh hùng, đều yêu mến người phụ nữ mảnh mai cần được bọn họ bảo vệ. Nhất định là Văn Tương Tư kia, cô ta đã mò ra được tâm lý đó của người đàn ông!
Không thể uổng công để cho cô ta tiện nghi như vậy được, dù thế nào cô cũng phải "૮ɦếƭ". Dù sao chính cô ta cũng đã nói không có ý nghĩ tranh đoạt rồi, vậy thì hãy thành toàn cho Đỗ Phương Phương cô! Hãy để cho trong lòng của Đỗ Phương Phương này được an tâm!
Đỗ Phương Phương âm thầm cắn răng, quay người lại, nhìn thấy trên bàn trà bày đặt một đĩa trái cây, trên đó còn đặt một con dao gọt trái cây. Đôi mắt tròn của Phương Phương hơi xoay chuyển một vòng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, trên đuôi mắt dài nhỏ hơi xếch mang theo chút quyến rũ. Đỗ Phương Phương hơi nghiêng mặt, đưa tay cầm khẩu súng lục nhỏ lên, thành thạo vuốt vuốt trong tay, nụ cười hiện ra càng thêm dạt dào: "Được thôi, tôi cũng có thể thỏa mãn yêu cầu này của cô, nhưng tôi cũng vậy, cũng có một điều kiện, nếu như cô làm được vậy thì tôi sẽ thả cho cô đi về nhà! Quyết không nuốt lời!"
"Cô nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được." Trên chiếc lưng thẳng của Tương Tư đã ướt đẫm mồ hôi ướt, chiếc váy trắng như tuyết ướt đẫm, dán chặt trên lưng cô, xương bả vai gầy guộc nhô cao khiến người ta nhìn thấy mà thương xót. Đỗ Phương Phương không muốn nhìn nữa, quay mặt sang chỗ khác, hờ hững mở miệng nói: "Cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm lắm, chỉ là muốn cô tự mình vạch một nhát dao."
Tương Tư khẽ giật mình, thì thào lặp lại:"Tự vạch cho mình một nhát dao?"
Ngón tay Đỗ Phương Phương xoay xoay khẩu súng ngắn, vẻ thờ ơ bước đến phía hướng vách tường, khẽ dựa vào đó. Đôi mắt phượng dài nhỏ hơi đảo qua Tương Tư biểu lộ sự ngạc nhiên, hơi nhếch môi cười, mi mắt nhìn xuống, nhàn nhạt cất tiếng: "Đúng vậy, tôi đây thực sự không thể nhìn nổi gương mặt này của cô, trông thấy nó trái tim tôi liền cảm thấy rất phiền toái. Nếu như cô dám hoa lên vạch một dao, tôi sẽ coi như ngày hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô đi đường của cô, tôi qua cầu của tôi, mọi chuyện đều xóa bỏ, cô thấy thế nào?"
Trong lòng Tương Tư khẽ giật lên một cái. Cô đã nghĩ tới sẽ bị cô ta rút roi ra, hung hăng đánh cô một trận không ngừng cho hả giận, giống như là lần trước như vậy, hoặc là giống như trên TV đã diễn, người vợ đi bắt gian túm lấy người thứ ba hung hăng nhục nhã một phen... Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, cô ta lại sẽ đưa ra điều kiện như vậy.
Ai cũng hiểu rất rõ, bất cứ người phụ nữ nào cũng đều cực kỳ coi trọng dung mạo của mình. Mặc dù trên đời này không biết bao nhiêu người hàng ngày vẫn luôn nói, sự thông minh và vẻ đẹp bên ngoài bao giờ cũng ở cách nhau rất xa. Nhưng nếu để cho một người phụ nữ chọn lựa giữa một sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành và một trí tuệ siêu phàm, nhưng mặt mũi như chị Phượng (*), thì cả mười người đều không có một ai chọn vế sau. Lúc nói thì luôn đường hoàng, nhưng làm gì có ai làm được như lời mình đã nói đâu?
(*) Chị Phượng: Vương Hy Phượng – một nhân vật nữ trong truyện Hồng Lâu Mộng, là người cực kỳ thông minh, sắc sảo, nhưng có dung mạo ma chê quỷ hờn.
Tương Tư chưa từng bao giờ tỏ ra kiêu ngạo với hình thức xinh đẹp bên ngoài của mình, nhưng điều này không có nghĩa là cô không coi trọng hình thức bên ngoài. Cô cũng là một cô gái trẻ trung, cô cũng muốn mình thật xinh đẹp... Làm gì có ai chịu chấp nhận từ nay về sau, suốt cuộc đời còn lại của mình sẽ phải mang vết sẹo đáng sợ trên mặt bao giờ?
"Thế nào? Không làm được hả?" Đỗ Phương Phương cười lạnh, xoay người chậm rãi bước tới. Cô ta xoay người, ngón tay thon dài dùng sức Ϧóþ chặt lấy cằm của Tương Tư ép buộc cô phải ngẩng đầu lên. Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Trong đáy mắt của Đỗ Phương Phương dần dần hiện lên sự độc ác, tới cuối cùng, lại hóa thành sự khinh miệt nồng đậm.
"Văn Tương Tư, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Bây giờ cô không có con đường thứ hai để đi đâu, chuyện này coi như là đã quá thuận tiện cho cô rồi. Nếu như cô không muốn, tất nhiên tôi cũng sẽ không ép cô, chỉ có điều cây súng trong tay tôi đây lại không có mắt ...” Đỗ Phương Phương nói xong, khẩu súng trong tay liền xoay chuyển một vòng chĩa luôn vào trên huyệt Thái Dương của Tương Tư ...
Một cảm giác lạnh buốt cứng rắn bỗng nhiên truyền đến, khiến Tương Tư không kiềm chế nổi sự sợ hãi. Nói đúng ra là cô không sợ ૮ɦếƭ, nhưng khi thật sự có người cầm súng dí sát vào đầu của mình, thì thật sự không thể nào nói ra được cảm giác sợ hãi đó như thế nào, càng không nói đến Phương Phương là một người luôn ra tay cực kỳ ác độc, không có chuyện gì là không dám làm!
Cô không thể để mình ૮ɦếƭ một cách không rõ ràng ở chỗ này được. Nhà họ Đỗ quyền thế ngập trời, Gi*t ૮ɦếƭ một người chẳng qua cũng như Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến mà thôi. Huống chi, cuộc đời này của cô cũng đã từng trải qua một người rồi, đến tột cùng gương mặt này có hình dáng ra sao, cũng có liên quan gì đâu?
Hơn nữa, cô còn có thể sống được bao lâu, cũng chưa thể biết được.
Nếu như mặt cô bị hủy đi, đổi về một cái mạng, từ nay về sau sẽ được sống cùng với Nhất Nặc và thím Phúc, được sống gần nhau trải qua cuộc sống an ổn cả đời, cũng không phải là một chuyện gì xấu.
Tâm tư quanh đi quẩn lại, cũng đã trăm suy vạn nghĩ, cũng chỉ ngắn ngủi vài phút, lại phảng phất giống như vạn năm đã trôi qua... Tiếng mưa rơi chưa nghỉ, tiếng gió đã nổi lên. Bên ngoài cửa sổ là tư thế hào hùng, nhưng bên trong cửa sổ lại một cảnh đời khắc nghiệt.
Cuộc chiến giữa những người hụ nữp, quả nhiên vẫn tàn khốc hơn.
Đỗ Phương Phương siết chiếc cằm của cô đến đau nhức. Nhưng nỗi đau này không thể mang ra để so với nỗi đau đớn vắng vẻ nơi trái tim cô. Hà Dĩ Kiệt, anh có biết giờ phút này đã xảy ra chuyện gì hay không? Anh có dự liệu được sẽ có cảnh này xảy ra hay không? Khi anh cố chấp ૮ưỡɳɠ éρ em đến nơi này để dưỡng bệnh, trong lòng anh đã từng bao giờ nghĩ tới ngày hôm nay không?
Phu nhân của anh muốn em hủy gương mặt này đi, lúc này còn đang trương ra cái bộ mặt mê hoặc người ra kia... Anh nói đi, em nên làm thế nào bây giờ?
Bây giờ đang cận kề cái ૮ɦếƭ, em nên phải gìn giữ lấy dung nhan của mình, hay là tiếp tục sống tạm cho qua ngày đây?
Hà Dĩ Kiệt, em lại bắt đầu hận anh, tựa như mỗi một lần có bi kịch xảy ra với em, tất cả đều được khởi nguồn từ nơi anh!
Yêu anh là sai, rời khỏi anh là sai, hận anh cũng là sai, ở lại bên cạnh anh, bất kể thế nào, cái sai luôn thuộc về Văn Tương Tư em. Nếu như em sớm định liệu được sẽ có sự lựa chọn như hôm nay, sao em lại không gánh chịu cái tiếng xấu ℓàм тìин nhân không được được lộ diện, để được sống cùng một chỗ với anh nhỉ?
Nhưng em là Văn Tương Tư, em là một người con gái được sinh ra trong một gia đình luôn sống rất rõ ràng, cho dù em có sớm có đoán trước được sự việc, em vẫn nghĩ sẽ chọn rời khỏi anh...
Hà Dĩ Kiệt, nếu như đời này quả thực không gặp lại nhau, không cần phải nói, tất cả như vậy là quá tốt rồi. Nếu như có một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp phải, em đã sớm không còn là em của trước đây nữa rồi, vậy anh có thể không phải là anh của trước đây được không?
Văn Tương Tư không còn gương mặt này nữa, ở trong lòng của anh, em còn có thể có chút ý nghĩa nào nữa không?
Không phải là em đang đánh cuộc, đánh cuộc về một tương lai mà em sớm đã không còn quan tâm nữa! Em chỉ muốn được sống sót là vì trên đời này còn có một người để em phải lo lắng, nhưng người đó lại không phải là anh...
Da thịt như bị bỏng bởi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống như thác đổ. Đầu gối quỳ trên mặt đất đã lạnh buốt, cái lạnh như băng rồi sẽ ấm lại khi đêm đã qua. Không biết từ nơi nào, trong người cô như có một sức mạnh được sinh ra. Thình lình trong lúc đó cô đã thoát ra được sự trói buộccủa Đỗ Phương Phương, đứng bật dậy, lảo đảo lao về phía chiếc bàn, nơi có con dao gọt trái cây đang để ở đó. Đỗ Phương Phương bị cô đẩy người lảo đảo, theo bản năng dĩ nhiên cô ta lập tức lên đạn khẩu súng trong tay, giơ lên nhắm ngay phía sau lưng mảnh mai của Tương Tư: "Văn Tương Tư, cô đừng mong chạy...”