Anh chỉ cảm thấy toàn thân mình máu như vừa nóng lên thêm một chút, anh không sao nhịn nổi nữa, khàn giọng gọi tên cô:“Tư Tư, Tư Tư...”
Khóe môi của cô nhếch lên, đáy mắt mang theo ý cười liếc nhìn anh một cái rất nhanh, rồi đột nhiên cô cúi đầu xuống. Anh chỉ cảm thấy toàn bộ nơi đó của mình được một thứ mềm mại ấm áp bao trùm khít khao, chợt muốn thở một hơi dài thật thoải mái. Động tác của cô có chút vụng về, thậm chí thỉnh thoảng cô còn làm anh bị đau, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Anh yêu người con gái ấy, đây là người phụ nữ mà anh yêu, lúc này cô ấy đang làm tất cả chỉ vì anh...
Đầu lưỡi của cô mềm mại nóng hổi, khi lướt qua da thịt của anh khiến anh thoải mái, toàn thân khẽ run lên, bàn tay đang áp tại phần gáy của cô hơi nhấn tới một chút. Anh không kiềm chế nổi, bật lên một tiếng hít hà, hớp một ngụm không khí, trong bụng anh có một ngọn lửa đã cháy sẵn, ngay lập tức ngọn lửa đó bùng lên cháy rừng rực. Thân thể của anh trở nên căng thẳng, cánh tay có lực của anh kéo thân thể cô lên cuốn vào trong иgự¢. Cô lại dần dần tiến tới nơi đó, hai bên má co rút lại, ra sức ʍúŧ lấy anh. Anh không sao được rên lên một tiếng, đè ép cổ của cô dính sát vào nơi đó của mình...
Động tác của anh không bị khống chế nên càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, anh từ từ nhắm hai mắt lại, ồ ồ thở dốc. Tương Tư có chút khó chịu vì bị anh lắc lư thao túng, không ngừng ngửa cổ ra sau, nhưng lại bị anh đè lại phần gáy càng chặt hơn. Tương Tư không sao giãy giụa nổi, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào đứt quãng...
Cô vẫn không sao quen được phương thức như thế này, tuy rằng trước kia đã từng bị anh bức bách thử qua, nhưng thật sự cô vẫn không thể thích ứng nổi. Một lúc sau cô đã cảm thấy miệng mỏi nhừ, rất khó chịu, không nhịn được nhăn liền nhíu lông mày lại. Sóng mắt cô chợt trở nên linh động, đột nhiên cô hé nở nụ cười tinh nghịch. Một tay cô đặt lên mu bàn tay anh đang cầm bàn tay mềm mại tay của cô, cùng lúc đó miệng của cô thuận theo lực đạo của anh nhẹ nhàng hạ xuống cắn một cái vào vật cự đại của anh...
“Tư Tư, đừng cắn anh...” Cái miệng nhỏ của cô có ý xấu, cô muốn anh bị đau nhưng lại càng kích thích anh thêm, hại anh thiếu chút nữa thì không khống chế được. Anh cuống quít muốn tránh khỏi tay của cô, cuống quít Ϧóþ vào hai bên má của cô, muốn cô hơi nới rộng ra cái miệng nhỏ ra một chút. Nhưng cô lại nhíu lông mày lại, lắc đầu, đẩy tay của anh ra, muốn anh lui ra ngoài, đầu lông mày cụp xuống, cánh môi cong lên, khoang miệng vừa mỏi vừa tê dại, nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ: “Bỏ ra...”
Hà Dĩ Kiệt vừa tức vừa buồn cười, bị cô trêu chọc đến bốc lửa, nhưng cuối cùng vì thương xót cô, anh than dài một tiếng cố đè lại Dụς ∀ọηg của mình đang xao động dữ dội. Anh nhìn cô, đưa tay ôm cô vào trong иgự¢, hôn lên gò má của cô: “Em mệt mỏi không?”
Tương Tư gật gật đầu, lại lắc đầu, tựa vào ở trong иgự¢ của anh, thoáng cái lấy ngón tay vẽ vẽ những vòng tròn ở trước иgự¢ anh, không buồn ngước mắt lên, giọng lười biếng: “Đổi sang anh đi...”
Hà Dĩ Kiệt khẽ giật mình, chợt đáy mắt lại dâng lên sắc xuân, anh dán sát vào bên taii cô thì thầm một câu: “Muốn anh cũng làm như em vừa rồi hay sao?”
Gương mặt của Tương Tư vọt đỏ bừng, vỗ vỗ mấy cái nặng nề vào trước иgự¢ anh, lườm anh một cái: “Anh đừng có vội đắc ý, em đây không cần...”
Hà Dĩ Kiệt ghé sát vào cô, hôn lên vành tai trắng như ngọc của cô, giọng nói như lửa đốt trêu chọc cô: “Thật sự không cần chứ?”
Tương Tư đột nhiên trở mình một cái, thiếu chút nữa thì ᴆụng vào mặt của anh, anh lùi người lại phía sau, vừa ôm lấy cô, vừa quở trách đầy yêu thương: “Từ từ một chút, bộ dạng lúc nào cũng như một cô bé con vậy.”
Tương Tư nhìn lại ánh mắt của anh, bĩu môi một cái liền mở miệng nói: “Đã bao giờ anh từng làm như thế với... các cô gái khác chưa?”
Trong lòng anh có ý muốn trêu chọc cô, hỏi lại: “Làm thế nào?”
Tương Tư tức giận hung hăng chọc anh một cái, “Anh có nói hay không, hả!”
Hà Dĩ Kiệt thu lại vẻ trêu chọc, anh vòng tay siết chặt eo của cô: “Tư Tư, chỉ có em thôi, từ nay về sau chỉ có một mình em, không có bất cứ một ai khác nữa.”
Tâm tình của cô chợt thoáng suy sụp, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tròng mắt hơi nổi lên sắc đỏ. Nếu như quả thật quá khứ có thể cắt được, để những chuyện kia giống như chưa từng bao giờ xảy ra thì tốt biết bao. Nếu như giữa bọn họ không có nhiều sự kiện cắt ngang như thế thì có phải tốt biết bao nhiêu không! Nếu như đây không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu, thì sẽ tốt đẹp bao nhiêu...
Cô ra sức lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ hết tất cả những cảm xúc không nên có vừa rồi của mình ra khỏi đầu. Cô biết bản thân mình cũng có chút tư tâm, cô muốn anh phải nhớ kỹ cô, cả đời không thể quên được cô, cô muốn cả đời anh dù không được nhìn thấy cô, nhưng cả đời anh phải nhớ đến cô mãi mãi.
Cô không biết rằng đó chính là lòng tham của bản thân.
Cô đã phải chịu nhận quá nhiều như vậy rồi, những điều mà cô muốn cũng chỉ có một chút xíu như vậy thôi! Cô không còn là một cô gái ngốc nghếch đơn thuần như ngày xưa nữa, mà cho rằng trên đời này vẫn có thể những lời nói công bằng, cho rằng sẽ vẫn có người nào đó cho cô lẽ phải.
“Hà Dĩ Kiệt, đời này anh chỉ có thể được yêu một mình em thôi.” Cô ghé lại sát hơn trong иgự¢ của anh, hôn lên trên môi của anh, cắn môi dưới của anh, nhẹ nhàng nỉ non. Anh chỉ cảm thấy có một dòng điện không thể nhìn được đã chạy thẳng lên đại não của mình. Cánh tay anh đã nắm chặt tay cô, đáp lại nụ hôn của cô, trong lúc quấn quít đó, anh buông lời đáp ứng, giọng của anh nghe vừa sâu lắng lại vừa tha thiết: “Đúng thế, cả đời này, Hà Dĩ Kiệt chỉ yêu Văn Tương Tư, chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi...”
Khóe môi Tương Tư cong lên, cô nhắm mắt lại, hé mở hàm răng, mặc cho cái lưỡi của anh tiến nhanh vào trong khoang miệng, dây dưa cùng một chỗ với cô. Anh ʍúŧ lấy đầu lưỡi của cô, như muốn nuốt cả người cô trong bụng vậy. Lưỡi của cô cũng bắt đầu run lên, bàn tay của anh đặt ở phía sau đầu của cô, khiến cô càng thêm dán chặt vào anh hơn nữa. Khát vọng của anh đối với Tương Tư đã sớm dâng trào đến cao độ, khiến anh không thể nhẫn nhịn được nữa, đến thời khắc này nó giống như một cơn hồng thủy phá tung cửa khẩu, ào ạt ập đến, không thể nào quay đầu lại được nữa...
Mãi cho đến khi hai gò má của cô đỏ rực lên, thần sắc nơi đáy mắt cô cũng bắt đầu trở nên mơ màng, thần trí bị nụ hôn của anh làm cho không phân định rõ Đông Nam Tây Bắc nữa, lúc này anh mới chịu buông cô ra. Hai làn môi như cánh hoa đào của cô sau nụ hôn của anh trở nên hơi sưng và loáng nước, khiến anh không nhịn được lại cúi đầu nhấm nháp. Hơi thở của cô trở nên rối loạn, nhịp đập trái tim của anh cũng trở nên rối loạn, sớm đã không còn tiết tấu nữa, tựa như một bản diễn tấu của một người không còn thần trí, gẩy trên dây dàn cái được cái không, giống như một cơn cuồng phong đang quay cuồng trước khi cơn mưa ập tới, tuôn rơi nhẹ nhàng...
Tương Tư từ từ nhắm hai mắt lại, hơi thở càng ngày càng dồn dập, môi của anh dán vào trên cổ của cô, đầu lưỡi trêu chọc cô, khiến cô có cảm giác tất cả các mạch máu của mình nảy lên kịch liệt. Hai tay cô khoát lên trên vai anh, rất nhanh không kìm được nữa, mười đàu ngón tay của cô bấm sâu vào cơ thể vững chãi của anh...
Khi cô động tình, lớp da thịt tuyết trắng trên cơ thể đều ánh lên sắc hồng nhạt, bóng loáng. Trên cần cổ mảnh khảnh rải đầy dấu hôn màu hồng nhạt, khiến ngọn lửa tình trong anh càng ngày càng bốc cao. Đôi môi của anh nhẹ lướt qua nơi hõm nhỏ như đầm nước nhỏ nơi xương quai xanh của cô, cuối cùng dừng lại tại nơi đỉnh núi, dịu dàng ngậm lấy hạt ngọc nhỏ ánh màu san hô thẳng đứng trên nơi đẫy đà tuyết trắng. Tương Tư chỉ cảm thấy toàn bộ con người của mình dường như đã mất hết năng lực suy nghĩ, cô nằm yên không thể động đậy nổi, nhưng lại không sao khống chế nổi bản thân, ưỡn иgự¢ lên, muốn có được anh nhiều hơn nữa...
Hà Dĩ Kiệt không cách nào khống chế nổi chính mình, anh hôn một đường xuống phía dưới, thẳng đến phần bụng bằng phẳng của cô. Mặc dù cô đã sinh con nhưng bởi vì vóc người cô sinh ra đã nhỏ bé và yếu ớt, sau khi sinh Nhất Nặc xong lại vẫn phải luôn vất vả vì cuộc sống, nên thân thể vẫn nguyên như trước, cũng không có thay đổi gì. Cô không béo lên, thậm chí còn gầy hơn một chút so với hồi còn ở bên cạnh anh, vòng eo trước sau như một, mảnh mai đến mức tưởng như gió thổi qua sẽ gẫy làm đôi. Hà Dĩ Kiệt cảm thấy nếu hai tay mình ôm lấy vòng eo của cô gần như có thể khép kín hoàn toàn eo cô được...
Anh hôn lên thân thể trắng như tuyết của cô, suốt một đường từ иgự¢ đến bụng, hai bên hông đều rải đầy những cánh hoa màu hồng nhạt, chính là dấu vết của những chiếc hôn. Trên phần thịt mềm bên hông của cô anh cắn một cái không nhẹ không nặng, đầu gối đẩy hai chân cô ra...
Tương Tư khẽ kêu lên một tiếng “Ái”, e lệ mở rèm mắt ra, lại nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm như dính chặt lấy phần bụng của cô, mặt cô càng thêm đỏ rực đến lợi hại, ôm lấy cánh tay của anh không nhịn được liền bấm một cái vào phía sau lưng của anh, giọng nói mềm nhũn: “Hà Dĩ Kiệt...”
Mi tâm của Hà Dĩ Kiệt nảy lên một cái, nhưng đầu ngón tay anh vẫn sờ sờ lên vết sẹo trên bụng cô. Chỗ đó có một dấu vết dài gần như đã biến thành màu hồng nhạt, đầu ngón tay của anh lướt nhẹ qua chỗ đó, mang đến cảm xúc khác thường. Tương Tư không khỏi kinh hãi, trái tim đập loạn nhịp! Cô đã quên, cô sinh Nhất Nặc theo phương thức mổ đẻ, do đó trên người cô vẫn còn có vết sẹo!
“Tư Tư...Vì sao trên người em lại có vết sẹo thế này? Em ngã bệnh nên phải phẫu thuật à?” Từ trước đến giờ Hà Dĩ Kiệt chưa từng bao giờ nghĩ rằng cô đã sinh con, anh vuốt ve vết sẹo của cô, đau lòng hỏi lại, làm cho Tương Tư lập tức trở nên bình tĩnh lại, vội vàng lựa theo lời của anh nói lấp đi: “Không sao đâu, đã là quá khứ lâu lắm rồi, em bị viêm ruột thừa cấp tính cho nên phải giải phẫu cắt bỏ, nên lưu lại...”
Cô còn nhớ rõ ngày trước khi còn đi học cô có bạn học cùng phòng nửa đêm bị đột phát viêm ruột thừa cấp tính phải đưa đi bệnh viện giải phẫu cắt bỏ, sau đó trên bụng đã lưu lại một vết sẹo.
Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, anh cúi đầu hôn vết sạo đã không rõ rệt kia nữa, “Còn bị đau nữa hay không Tư Tư?”
Ngón tay của cô lùa vào trong mái tóc của anh, nhẹ nhàng ôm sát lấy anh: “Đã hết đau từ lâu lắm rồi, khi giải phẫu cũng có thuốc mê cho nên không đau...”
Hà Dĩ Kiệt nằm ở trên bụng cô, ôm lấy cô hồi lâu. Lát sau khi anh ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đã có chút hồng, cô đã phải chịu rất nhiều khổ sở. Lại nói, anh Hà Dĩ Kiệt này, coi như cũng là một người có tên tuổi, vậy mà, ngay cả người phụ nữ mà mình yêu thích lại không thể bảo vệ nổi...
Tương Tư không muốn hai người tiếp tục bàn luận những chuyện trước kia thêm nữa. Cô sợ rằng nếu còn tiếp tục nói thêm nữa về đề tài này sẽ vô tình nói lộ ra một điều gì đó. Nếu như Hà Dĩ Kiệt biết được sự tồn tại của Nhất Nặc, cô cũng không biết được kết quả sẽ ra sao nữa. Chính bản thân cô đến tận bây giờ vẫn còn chưa chắc chắn được chủ định của mình. Nghĩ đến tình cảnh lúc này, cô cắn răng một cái, hai chân nâng lên kẹp lên trên cái lưng cường tráng của anh, khẽ trầm giọng gọi tên của anh: “Dĩ Kiệt...”
Anh đáp lại một tiếng, cô lại cầm tay của anh kéo một đường xuống phía dưới, âm thanh giống như nghẹn lại ở trong cổ: “Em nghĩ em muốn anh...”
Anh đã cảm thấy cô ướƭ áƭ, cảm xúc tưởng chừng sắp biến mất đột nhiên liền bùng lên mạnh mẽ. Anh cầm hai tay của cô tách ra cố định ở hai bên eo đặt trên giường. Anh động thân một cái, đưa vật của mình vào bên trong thân thể cô, mi tâm Tương Tư nhíu lại một cái. Động tác bất ngờ của anh lúc này làm cho cả người cô giật nảy người lên một cái, sau đó mới giãy dụa như muốn tránh ra. Nhưng anh đã siết chặt tay giữ lấy thân thể của cô, động tác của anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh hơn...
Anh bị cấm sắc (không gần gũi với phụ nữ) đã lâu. Cô cũng từ sau khi rời khỏi anh cũng chưa từng qua lại với bất cứ ai. Cả hai người cứ lăn qua lăn lại như vậy cả đêm, đến thời khắc cảm xúc lên đỉnh của hai người được hòa vào nhau, bọn họ đều cảm thấy thoải mái không nói ra được. Tương Tư đã không còn sự ngượng ngùng lẫn rụt rè như ngày trước nữa. Cả hai tay hai chân cô quấn quít lấy anh không chịu buông. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô, chỉ cảm thấy lúc này Dụς ∀ọηg chẳng những không lắng xuống, mà ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn...