Ngủ Cùng Nhau"Vừa rồi tiểu thư vẫn còn đang tức giận đấy, bất quá cũng nghe thấy bà Trương kể lại, bà cầm đĩa anh đào mới hái lên cho tiểu thư ăn dỗ dành tiểu thư vài câu, tiểu thư đã vui vẻ trở lại rồi, lúc này đang ở trên đó chơi đấy."
Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu, nụ cười tươi tắn không sao kiềm chế nổi hiển hiện trên mặt anh. Cô vẫn còn giữ tính nết bướng bỉnh bốc đồng của trẻ con như trước. Anh khoát khoát tay ý bảo mọi người lui ra, giẫm giẫm chân lên trên tám thảm chùi chân vài cái, rồi bước vào trong nhà. Anh theo bậc cầu thang lầu đi thẳng lên trên sân thượng, lại chỉ nhìn thấy chiếc ghế nằm trống rỗng, trên mặt ghế còn để sẵn một quyển sách. Chiếc ghế nằm vẫn còn đang hơi lay động, chiếc bàn ở bên cạnh có một khay nhỏ để những quả anh đào đỏ tươi, nhìn rất vui mắt. Mấy cái hột quả anh đào ăn xong vứt vương vãi ở bên cạnh đó, phảng phất như vừa mới rồi vẫn còn có người ở chỗ này ngồi ăn anh đào một cách say sưa. Tiếng mưa rơi xuống lớp kính trên đỉnh nghe rào rạo như tiếng rang đậu hạt. Nhưng trong tiếng động ầm ĩ kia lại có sự yên lặng khác thường khiến anh thấy có chút hoảng hốt, cảm thấy trong lòng hơi trầm xuống. Cô đã nhìn thấy anh đến đây, nhưng lại không muốn gặp anh, nên đã tránh né bỏ đi.
Trong lòng anh nghĩ ngợi, không khỏi âm thầm lắc đầu. Giữa bọn họ cũng chỉ có khoảng thời gian hai tháng này mà thôi. Nếu như cô vẫn một mực không chịu gặp anh, về sau này làm sao có thể có khả năng còn được gặp lại cô nữa? Huống chi, hai tháng này cũng không phải là ngày nào cũng có thể ở cùng một chỗ với nhau. Mỗi một lần anh tới đây đều hết sức chú ý, cẩn thận từng ly từng tí, đều phải lo nghĩ nhiều mặt sao cho chu toàn, chỉ sợ lỡ có một chút sơ sẩy sẽ đẩy cô vào trong vòng nguy hiểm. Anh không thể không đề phòng người phụ nữ có tên Đỗ Phương Phương kia.
Kéo cánh cửa kính trên sân thượng lại cẩn thận, sau đó Hà Dĩ Kiệt xoay người đi về phía phòng ngủ của cô. Cửa gian phòng vẫn đóng chặt, anh nhẹ nhàng gõ lên vài cái, nhưng vẫn không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì. Hà Dĩ Kiệt khum tay lại đặt lên trên miêng, khẽ ho một tiếng, cất tiếng gọi cửa: "Tư Tư, Cận Trường Sinh có thư nhờ anh chuyển cho em đây này, nếu như em không ra, anh mở thư ra..."
Anh còn chưa kịp nói dứt câu chợt nghe đến trong phòng có tiếng bước chân vội vã đi ra, khóe môi không kiềm chế nổi hơi cong lên. Cánh cửa phòng ngủ liền được mở ra, Tương Tư chân trần đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồng hào, đôi mắt sáng trong nhìn lại anh: "Đưa cho em!"
Cô nhất định không thể để cho anh mở thư ra được. Nếu như Trường Sinh nói cho cô biết chuyện của Nhất Nặc như vậy sẽ bị anh nhìn thấy chẳng phải là hỏng hết mọi việc hay sao?
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng lách vào qua khe hẹp giữa cô và cánh cửa. Anh cũng không trả lời cô cũng không đưa cho cô lá thư, tùy ý hỏi ngược lại cô một câu: "Em có ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của bác sĩ, uống thuốc, tiêm thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi thật tốt hay không?"
Tương Tư gật đầu qua loa, trơ mắt nhìn anh đi vào trong phòng ngủ: "Có, thư của em đâu..."
Hà Dĩ Kiệt hài lòng gật gật đầu, xoay người nhìn lại sắc mặt của cô, nói một câu vẻ đầy thoả mãn: "Khí sắc xem ra đã khá hơn nhiều rồi, mấy ngày qua có vẻ em đã thật sự thật biết điều..."
"Hà Dĩ Kiệt!" Trong lòng Tương Tư nóng như lửa đốt, cô không biết rốt cuộc Cận Trường Sinh muốn nói cho cô biết chuyện gì: "Thư của em!"
"À!" Hà Dĩ Kiệt à lên một tiếng, kéo chiếc ghế so pha đơn ra ngồi xuống: "Tư Tư, tóc anh bị dính nước mưa ướt, em cầm cho anh cái khăn lông tới đây, hắt xì..."
Anh nói xong, hắt hơi một cái, trong ánh mắt của anh nhìn cô có vẻ rất khó chịu vì thấy mình không được sạch sẽ, thậm chí còn mang theo một chút buồn bã khẩn cầu. Đầu óc của Tương Tư lúc này đều tập trung vào lá thư kia, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cô vẫn tức giận đi lấy chiếc khăn mặt sạch sẽ đưa cho anh. Cô đứng ở một bên, nhìn anh chậm rãi lau tóc, trong lòng cố gắng nhẫn nhịn lại cơn tức giận đang muốn trào lên. Khó khăn lắm mới đợi cho anh lau xong, cô vừa cầm khăn mặt mang trở lại phòng tắm, anh lại tiếp tục sai khiến cô: "Tư Tư, em rót cho anh ly trà nóng, anh dính nước mưa, hình như có chút cảm lạnh..."
Thoáng cái Tương Tư vứt chiếc khăn mặt đánh xoạch một cái vào trong chậu, cô lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái: "Hà Dĩ Kiệt, em không phải là người hầu của anh!"
Anh nhìn lại cô vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: "Thật là một đứa nhỏ lười biếng."
"Đưa thư cho em!" Tương Tư cắn chặt răng lại, bất kể như thế nào, nếu còn để lá thư này ở trên người anh, cô vẫn còn lo lắng.
"Được." Hà Dĩ Kiệt đứng lên, thò tay vào trong túi, Tương Tư liền nhìn chằm chằm vào tay của anh, không hề nhúc nhích, mắt cũng không nháy một cái. Trong lòng Hà Dĩ Kiệt thấy chua xót khó chịu, cô nóng ruột muốn nhìn thấy lá thư của Cận Trường Sinh kia đến như vậy hay sao? Cô vẫn luôn nhớ đến Cận Trường Sinh như vậy sao?
Anh bước đến phía trước mặt cô, dừng lại cách cô một khoảng cách độ nửa bước chân, rút tay từ trong túi ra, nhưng không có lá thư nào, ngược lại, thoáng cái anh đã ôm lấy Tương Tư, nói có chút nghiến răng nghiến lợi: "Thư anh xé rồi, em muốn anh sẽ là người đưa thư tình cho hai người bọn em sao, đừng có mà mơ tưởng!"
Anh há mồm cắn lấy cần cổ của cô, nhưng lại không dám dùng lực, giọng nói trầm ấm, thủ thỉ nhẹ mảnh như tơ, rung lên nghe du dương như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: "Tư Tư, em đừng giày vò anh nữa, em hãy nói giữa em và Cận Trường Sinh không có vấn đề gì đi, hãy nói em không thích cậu ta! Tư Tư, em đừng có lại tra tấn anh như vậy nữa..."
Tương Tư tức giận mặt đỏ bừng, mạnh mẽ đẩy anh ra, hai mắt của cô nhìn anh tóe lửa, anh lại dám xé thư của cô! Trời biết, đã bao lâu rồi cô không được biết chút tin tức gì ở trong nhà, cô đã lo lắng biết bao nhiêu về Nhất Nặc và thím Phúc, vậy mà anh lại làm cái chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy với cô chứ!
"Hà Dĩ Kiệt, bây giờ anh hãy cút đi cho tôi, anh cút đi ..." Tương Tư vài bước vọt tới cạnh cửa, thoáng cái, kéo cửa ra, cô chỉ ra ngoài cửa hô to: "Anh đi đi, tôi không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa, anh, anh thật sự đã làm cho tôi phải chán ghét anh rồi!"
Anh ngược lại có chút ngây ngẩn cả người! Vốn dĩ anh chỉ tạm thời nảy sinh lòng tham lừa gạt cô để cô mở cửa ra mà thôi, nên mới nói anh mang thư cho cô? Nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng này xem ra anh thật sự đã đoán trúng rồi, Tư Tư và Cận Trường Sinh, hai người bọn họ sớm đã nảy sinh tình cảm với nhau rồi.
"Em không thể sống cùng với cậu ta chung một chỗ!" Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt như đông cứng lại. Con người vừa mới nói những lời cầu khẩn kia dường như đột nhiên đã biến mất tăm. Anh bước từng bước tới gần, bàn tay giữ chặt lấy vai của cô: "Em không thể sống cùng với Cận Trường Sinh được!"
Tương Tư trở tay gạt tay của anh xuống, "Anh không có tư cách gì để quản lý những chuyện của tôi."
"Tư Tư... Cậu ta tuổi còn rất trẻ, hai người... không được..." Hà Dĩ Kiệt nặng nề thở dài một hơi, vừa giữ chặt lấy hai vai của cô: "Tư Tư, anh sẽ không làm hại em..."
"Nhưng mà tôi đã từng bị anh làm hại đến thê thảm rồi. Hà Dĩ Kiệt! Hiện tại mời anh hãy rời khỏi đây, anh hãy đi đi!" Tương Tư không muốn nhìn thấy anh nữa, xoay người đi thẳng vào trong phòng tắm, đóng cửa lại “rầm” một tiếng.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu không thể nhúc nhích. Sắc trời xám như chì, mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, trong lòng của anh giờ đây tựa như một mảnh đất trống trải, hoang vu. Trong căn phòng này khắp nơi đều có dấu vết của cô, cô có chút hơi lười biếng, căn phòng sáng sớm nay đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ đã bị cô làm cho trở nên lộn xộn. Mấy cái váy đều bị cô ném bừa ở trên giường, thậm chí Hà Dĩ Kiệt còn có thể hình dung được cảnh tượng buổi sáng cô có bộ dạng đầy bất mãn thế nào khi trù tính chọn lựa quần áo để mặc.
Trước kia khi còn sống cùng ở một chỗ cô cũng luôn như vậy. Mỗi ngày rời giường cô đều muốn ôm toàn bộ quần áo ra, ướm thử từng cái từng cái một, cứ thử mãi cho đến cái cuối cùng, thế rồi bộ quần áo được cô lựa chọn vẫn là bộ đã thử mặc lúc ban đầu. Ngày ấy anh luôn chê cười cô, hiện tại lúc quay đầu lại nghĩ, tất cả những điều mà trước đây anh đã từng không bao giờ chú ý để ở trong lòng, lại đáng giá để anh nhớ mãi như vậy!
Anh đi đến bên giường, gấp gọn lại từng cái từng cái quần áo của cô cho gọn gàng, sau đó mở tủ ra, cái cần đặt vào thì đặt ngay ngắn, cái nên treo lên thì đem treo lên. Những màu sắc mà cô yêu thích cũng không có sự thay đổi quá lớn. Trong số quần áo mà anh đã chuẩn bị cho cô, những bộ mà cô vẫn thích mặc nhất thường có màu trắng, màu lam, hay màu hồng nhạt, những bộ có màu sắc khác cô cũng không hề ᴆụng tới. Hà Dĩ Kiệt khẽ lắc đầu, cô vẫn còn mang tính cách của một cô gái nhỏ.
Anh vừa khép tủ quần áo lại, cánh cửa phòng tắm lại bỗng nhiên mở ra. Tương Tư cho là anh đã sớm ra khỏi phòng, nên cũng không phòng bị chuyện anh vẫn đang còn ở bên ngoài. Cô không khỏi trố mắt ra nhìn một chút. Cô nhìn vào bóng lưng của anh, anh đứng ở tủ trước quần áo trước sắp xếp lại quần áo cho cô. Đột nhiên cảm xúc chua xót không nói ra được bỗng trào lên trong lòng cô. Tương Tư che miệng lại, thận trọng xoay người lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hà Dĩ Kiệt không quay đầu lại, nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ, anh vừa đứng lại trong chốc lát, sau đó mới lặng lẽ ra khỏi phòng.
Thời điểm buổi tối, cô cũng không xuống lầu ăn cơm, Hà Dĩ Kiệt một mình ngồi ăn cơm trong phòng ăn ở lầu một. Bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng. Tiếng mưa nhỏ tí tách phảng phất như muốn đếm từng khắc thời gian cuối cùng. Anh ăn được vài ba miếng cơm đã buông đũa, liếc nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc rực rỡ nhưng chỉ có một mình ngồi ăn, vốn dĩ đang rất đói, vậy mà đột nhiên anh lại thấy không có khẩu vị để ăn tiếp nữa.
Anh ngồi ở dưới đèn trong chốc lát, bên tai nghe tiếng mưa rơi tiêu điều, lại càng cảm thấy nghĩ đến cô nhiều hơn.
Không biết tại sao tự nhiên anh lại đứng lên, đi lên lầu.
Trên khoảng sân thượng to như vậy, có một ngọn đèn nhỏ được lớp kính phản quang lại lập lòe. Lúc này cô đang ngồi ở trên chiếc ghế nằm, nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở sau lưng cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô. Lúc này chụp đèn ở trên đỉnh đầu của cô, đã tỏa một vầng ánh sáng lạnh lùng bao phủ lên cả người cô. Cô vẫn nằm đó, theo sự lắc lư của dây xích hơi đu đưa trước sau một chút. Tiếng mưa rơi tí tách giống như đang có ai đó gẩy loạn xạ lên dây đàn không theo một giai điệu nào.
Nơi thành phố này, trời mưa cả đêm.
Nếu như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ, chắc chắn anh cũng sẽ không cảm thấy vắng vẻ.
Cô một mực nằm ở đó thật lâu, xích đu dần dần trở nên yên tĩnh. Hà Dĩ Kiệt lúc này mới nhẹ nhàng thả nhẹ bước chân đi qua, cô nằm hơi nghiêng đầu, đã ngủ thi*p đi rồi. Dưới đèn anh ngắm nhìn gương mặt của cô, khuôn mặt kia vẫn còn rất trẻ trung và non nớt, nhưng nơi mi tâm kia vẫn như đang khóa nỗi sầu muộn. Hà Dĩ Kiệt xoay người, nhẹ nhàng nâng thân thể của cô bế cô lên.
Trong lúc ngủ mơ cô có chút nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy, tựa như khẽ thì thầm gọi lên một tiếng - Dĩ Kiệt.
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy nơi trái tim của mình như rung lên, anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Tư Tư, ngoan ngoãn ngủ đi, lúc này em đang nằm mơ..."
Anh không dám đánh thức cô, nếu như cô tỉnh lại, cái ôm này ngay lập tức sẽ trở thành xa xỉ.
Khi cô nằm ở trong иgự¢ của anh, người hơi giật giật một chút, sau đó vừa nặng nề chìm vào trong giấc ngủ, ngủ thi*p đi. Hà Dĩ Kiệt đẩy cửa phòng ngủ ra, đi thẳng đến bên giường, kéo chiếc chăn mỏng ra đặt cô nằm ở trên giường. Anh hơi lưỡng lự một lát, sau đó nhẹ nhàng tháo những móc cài quần áo bên trong của cô ra. Tương Tư ghét nhất mặc quần áo, nhất là mặc nội y nằm ở trên giường ngủ. Trước kia, cho dù chỉ là giấc ngủ trưa chốc lát, cô cũng đều muốn cởi sạch trống trơn, lúc đó cô giống như một con mèo nhỏ cực kỳ lười biếng khoanh tròn lại, tìm một tư thế thoải mái nhất, sau đó rất nhanh đã ngủ thi*p đi.
Anh càng nghĩ, nụ cười càng trở nên ấm áp vài phần, ngón tay nhẹ nhàng vây quanh sau lưng cô. Đang lúc anh muốn tháo bỏ cho cô cái khóa móc của chiếc áo иgự¢, đột nhiên cô lại mở mắt ra, một đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn anh như thế, cũng không hề chớp mắt một cái.