Thủ Đoạn Tàn Ác Cũ Của Người Đàn ÔngNhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố dằn lòng mình lại, bước ra khỏi gian phòng.
Tư Tư, lúc này anh có trở lại thì chỉ càng làm cho em thêm chán ghét anh hơn. Nhưng mà anh cũng không quan tâm đến chuyện ấy. Em chán ghét anh cũng được, hận anh cũng được, còn hơn là để cho em làm tổn hại chính bản thân mình. Anh đã bỏ qua quá nhiều, Hà Dĩ Kiệt anh cũng chưa bao giờ yêu cầu xa vời mong người khác tha thứ hoặc là giải thích điều gì. Giờ phút này anh đã đạt được tâm nguyện của mình rồi, bất kể ngày mai hoặc là về sau, trời cao có trừng phạt anh như nào, hoặc rốt cuộc có chuyện gì khác nữa, anh cũng không quan tâm.
Tương Tư không biết mình đã khóc bao lâu, cô không biết mình đã ngủ thi*p đi từ lúc nào, cũng không biết là sau bao nhiêu lâu thì tỉnh lại. Sau khi ý thức khôi phục lại, cô phát hiện thấy có rất nhiều người đang vây quanh chiếc giường của mình, còn có mùi thơm của một nồi cháo nóng truyền ra bốn phía, làm cho cánh mũi của Tương Tư không khỏi phập phồng hít hít. Một giọng nói dịu dàng vang lên ở bên tai cô: "Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi! Tiểu thư có muốn ăn một ít cháo trước hay không? Sau đó bác sĩ Lâm sẽ đến thăm khám lại cho cô."
Tương Tư liếc nhìn cô y tá nhỏ đang nghiêng người nói chuyện với mình. Cô quay mặt đi, uể oải nói lại một câu: "Tôi không ăn, mọi người cũng đi ra ngoài đi."
Cô y tá nhỏ sửng sốt một chút, nghĩ đến lời dặn dò của Hà Dĩ Kiệt, trên mặt liền hiện lên vẻ ngượng nghịu: "Tiểu thư, đã một ngày một đêm ngài chưa ăn thứ gì rồi, hãy cố gắng ăn chút cháo lót dạ đi..."
"Tôi nói không ăn là không ăn!" Tương Tư tức giận lập tức kéo soạt cái chăn lên che mặt mình lại.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, có người lặng lẽ đi ra ngoài. Một lát sau, Tương Tư liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn và quen thuộc, một giọng nói từ xa truyền tới, dần dần rõ ràng hơn: "... Không ăn sao? Lại bắt đầu giở tính tình trẻ con đùa giỡn ra rồi, để tôi đi xem một chút...”
Chăn đang che mặt liền bị một người từ bên ngoài nắm lấy, hơi dùng sức kéo giật ra. Ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào trong phòng, Tương Tư bị chói mắt thoáng cái liền nhắm nghiền mắt lại. Hà Dĩ Kiệt liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức có người đi đến bên cửa sổ kéo lại mấy lớp rèm cửa nặng nề che kín ánh nắng.
Bỗng chốc ánh sáng trong phòng liền mờ đi, lúc này Hà Dĩ Kiệt mới cúi đầu, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư: "Tư Tư, dậy ăn một chút gì đi."
Tương Tư liền nghiêng đầu, tránh khỏi lòng bàn tay anh, hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ không nói lời nào.
Nhưng Hà Dĩ Kiệt lại không hề tức giận như ngày hôm qua đã nói. Anh giơ tay vẫy bảo y tá mang nồi cháo lại, sau đó liền khoát tay một cái, ý bảo mọi người rời đi. Mùi cháo trứng muối thịt nạc bốc lên thơm phức, Tương Tư thật sự cũng đã hơi đói rồi, nhưng cô không muốn ăn.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô vẫn nằm bất động không khỏi hơi nhếch môi lên, giọng nói tựa như được bọc đường ở bên ngoài, trong ngữ điệu thành thật ẩn chứa một tình cảm dịu dàng sâu đậm: "Tư Tư, dậy đi thôi."
Hai tay của anh xuyên qua hai cánh tay cô, nâng thân thể của cô lên, định bế cô ra khỏi giường. Gương mặt Tương Tư thoáng đỏ ửng, cô đưa tay đẩy tay anh ra, cả người lại ngã xoài ra ở trên giường, cả người nằm vùi trong lớp chăn mềm mại.
Mái tóc ngắn đen nhánh ngang vai xõa tung, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, một đôi mắt to đen lúng liếng linh khí bức người. Trong nháy mắt, dường như anh quay trở lại những ngày trước kia của bọn họ. Trái tim anh mềm nhũn tưởng chừng sắp nhỏ ra nước, anh cúi người xuống định hôn cô. Đôi môi của anh còn chưa áp vào trên gương mặt của cô, gương mặt anh đã trúng một cái tát nghe giòn tan...
Tương Tư cắn môi, trong đôi mắt lại lộ ra mấy phần bối rối. Cô núp ở một bên giường nhìn chằm chằm vào Hà Dĩ Kiệt, giống như một con nhím nhỏ gặp phải lúc nguy hiểm, đang căng sức lên chờ phát động, toàn thân gai nhọn dựng đứng tất cả lên.
Anh giơ tay lên sờ sờ mặt mình, cô đang bị bệnh không còn sức lực nên cái tát này đối với anh mà nói giống như gãi ngứa vậy. Mặc dù không đau nhưng trong lòng anh vẫn có chút không được thoải mái. Hình như cho tới bây giờ anh chưa từng bị nhận một cái bạt tai nào cả.
Nhưng cô gái nhỏ bé đang ở trước mặt anh đây thoạt nhìn bộ dạng thì có vẻ hùng hổ, không biết sợ ai. Nhưng kì thực trong lòng cô đang cực kỳ khi*p đảm và sợ hãi, e rằng chỉ có một mình cô mới biết được điều này mà thôi.
Cũng như lúc này đây, cô trừng mắt nhìn anh có vẻ hung tợn, thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại đang tràn ngập sự sợ hãi. Cô rất sợ anh!
Hà Dĩ Kiệt bỗng thở dài, anh vươn cánh tay ra ôm cô vào trong иgự¢. Cô lập tức bắt đầu giãy giụa, anh cũng không để ý, chỉ cuốn tròn cô lại vào trong иgự¢, kéo chiếc chăn mỏng tới quấn xung quanh cô. Lúc này anh mới không nhanh không chậm nói một câu: "Tương Tư, ngoan ngoãn ăn cháo đi, bằng không..."
Anh liếc nhìn cô một cái vẻ đầy uy Hi*p, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên khóe miệng cô. Giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng trầm trầm cất lên ở bên tai cô: "Rất có thể không phải chỉ là một nụ hôn đơn giản như thế này đâu”.
Anh ôm lấy tay của cô, bắt đầu có hành động nguy hiểm. Ở bên dưới nơi mềm mại của cô đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của ngón tay anh. Hơi thở của Tương Tư như sắp ngưng lại, cô còn nghĩ muốn hờ hững, nhưng tay của anh bắt đầu di chuyển. Rốt cuộc lúc anh không để ý, cô quay mặt qua nhìn chén cháo một chút.
Hà Dĩ Kiệt cười một tiếng trầm thấp, tiếng cười giống như tiếng dây đàn vi-ô-lông-xen đang rung lên giai điệu du dương. Hơi thở toát ra mùi hương thuần hậu đậm đà, anh hôn nhẹ nơi đỉnh đầu của cô, khen ngợi: "Thật là một cô gái ngoan ngoãn."
Tương Tư thoáng khép lại mi mắt, hơi bĩu môi ra, nói "Anh đặt tôi xuống trước đã."
Cô không muốn ngồi ở trong иgự¢ anh để anh đút cho cô ăn, thế này thì còn ra làm sao chứ. Một người giống như con chim nhỏ bị anh cầm tù, vì sao lại bỗng chốc lại được anh trở nên yêu thích, tới đây dỗ dành để đút cho ăn như vậy chứ?
"Thân thể của em hãy còn yếu ớt, để anh xúc cho em ăn." Anh chẳng nói chẳng rằng, tay với ra sau bưng chén cháo tới. Anh thử nhiệt độ một chút, thấy độ ấm thích hợp, liền hài lòng khẽ “ừm” một tiếng, múc một thìa cháo đậm đà, mùi thơm nức : "Không nóng đâu, em ăn nhanh đi!"
Thìa cháo đưa đến trước mặt Tương Tư, cô vẫn mím chặt môi, không chút nhượng bộ, đưa ra điều kiện: "Thả tôi xuống, để tôi tự ăn."
Hà Dĩ Kiệt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt kia giống như là của một bậc trưởng bối đang nhìn một cô gái nhỏ hay giận dỗi, mang theo chút bao dung và thương yêu.
Tương Tư không thích anh nhìn cô như vậy, liền quay mặt đi, kiên quyết không để ý tới thìa cháo anh đưa tới.
Hà Dĩ Kiệt vô cùng yêu thích tính tình nghịch ngợm trẻ con kia của cô. Ở trước mặt anh cô càng tùy tiện hồ đồ thì anh càng vui vẻ. Bộ dạng hờn dỗi lúc này của cô cực kỳ giống lúc bọn họ còn ở chung một chỗ với nhau. Bởi vì cô đối với anh mà nói, có vị trí cực kỳ đặc biệt. Bởi vì cô đã coi anh là một người đáng tin cậy nhất để cô dựa vào, cho nên ở trước mặt anh cô mới thoải mái biểu lộ vẻ ngây thơ và tùy hứng, mà chưa bao giờ cô dám thể hiện ở với người nào khác ở bên ngoài. Giống như con người luôn có thói quen vô cùng yêu thương lưu luyến bao dung đối với một người luôn hồ đồ ở trước mặt mình, thì cũng vô cùng dễ dàng bỏ qua những sự việc đã xúc phạm đối với chính mình.
Thìa cháo ở trước mặt cô được thu về.
Tương Tư thở phào nhẹ nhõm, cô quyết không thể lùi bước khi tranh luận với Hà Dĩ Kiệt được, nếu lùi lại về phía sau một bước, thì sau này cô sẽ bị mất thế thượng phong. Tất nhiên nếu như cô bị anh bức bách phải lùi từng bước về phía sau, dứt khoát không bằng được ăn cả ngã về không bằng bất cứ giá nào, nói không chừng có thể quay ngược lại tình hình bị động này.
Mà giờ khắc này xem ra, sự kiên quyết của cô lúc này đã có hiệu quả như vậy. Anh không thể làm gì cô được.
Hà Dĩ Kiệt thấy rất rõ biểu cảm có chút thỏa mãn của cô, đáy mắt thoáng qua nụ cười. Cô gái nhỏ này chính là điển hình của kiểu người mạnh miệng yếu lòng. Thoạt nhìn cứ tưởng cô rất hung dữ, nhưng thật ra cô là người nhát gan hơn bất cứ ai khác, rõ ràng cô rất sợ anh, nhưng bộ dáng vẫn giả bộ là người rất can đảm, chẳng qua cô cũng chỉ là một con hổ giấy.
Còn việc đối phó với cô nhóc này, hiện tại cũng chỉ có cách cương quyết cứng rắn hơn nữa, nhượng bộ cô một lần, cô sẽ chỉ ngọt ngào lúc đầu, những lần sau tính tình của cô sẽ trở lại ngang ngược.
Anh cũng không thể quá cưng chiều cô, cưng chiều quá sẽ tạo thói xấu cho cô. Nếu như về sau này, cô có người đàn ông khác ở bên cạnh chăm sóc, liệu người đó có thể chịu đựng nổi cái tính xấu này của cô hay không?
Chính anh là người đã làm hư cô. Hiện tại anh muốn nhổ hết từng cái gai nhỏ kiêu ngạo kia của cô đi, biến cô trở thành một cô gái biết khiêm nhường, dịu dàng, hiền lành.
Hà Dĩ Kiệt ăn sạch chỗ cháo trong thìa, bỏ bát xuống, đột nhiên anh giơ bàn tay đang để trống lên nhẹ nhàng nâng cao cằm của Tương Tư lên. Cô thoáng giật mình ngơ ngẩn, môi của anh chợt đè xuống, mớm ngụm cháo còn ấm áp vào trong miệng cô. Tương Tư khi*p sợ hai mắt trợn tròn, cũng không tự chủ được mà nuốt xuống. Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại thì đã thấy anh đang ưu nhã dùng giấy ăn lau khóe miệng mình. Tròng mắt xinh đẹp chứa đựng nụ cười, bộ dáng đắc ý vì đạt được ý muốn.
Tương Tư có cảm giác mình sắp ngạt thở bởi sự ngột ngạt. Anh quá vô sỉ, quá hèn hạ!
Giữa lúc này, đột nhiên cô cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi. Hà Dĩ Kiệt giống như một con cáo già thành tinh sống hơn ngàn năm. Văn Tương Tư cô cho dù có tu luyện thêm một ngàn năm nữa cũng không thể vượt qua nổi anh!
"Hương vị rất ngon! Em có muốn nếm thử một chút nữa hay không?" Anh nhếch môi khen ngợi, chỉ có điều không biết là anh khen ngợi hương vị của cháo ngon, hay là khen ngợi cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó.
Tương Tư hung hăng quay mặt qua chỗ khác, cô không muốn nhìn anh nữa! Một chút cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng cười như hồ ly của anh.
Anh là một kẻ biến thái, cực kỳ biến thái!
Cô chỉ biết, mình quyết không thể lùi bước, quyết không thể nương tay. Cô không thể ở chỗ này chờ thêm được nữa. Ai biết được ngày mai trong đầu óc của Hà Dĩ Kiệt sẽ nghĩ thêm ra chuyện gì nữa!
"Tôi muốn về nhà!" Đôi tay cô siết thành hai quả đấm nhỏ hung hăng nện ở trên giường. Tương Tư hét to một tiếng, nước mắt lại ào ào rơi xuống tới...
Cô cảm thấy quá uất ức quá uất ức.
"Anh đã nói rồi, bắt đầu từ hôm nay, tốt nhất em nên quen với việc ở lại chỗ này đi, Tư Tư. Anh sẽ không để em trở về cho đến khi em khỏi hẳn, cho đến khi bác sĩ nói thân thể em đã hoàn toàn bình phục. Nếu không em cũng đừng mong mình có thể trở về."
Hà Dĩ Kiệt bưng bát cháo lên đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt chuyên chú: "Nếu em muốn tự mình ăn, vậy thì hãy tự xúc cháo ăn đi. Còn nếu em vẫn bướng bỉnh không ngoan, anh lại có biện pháp để khiến em phải nghe lời."