Gặp Lại Nhau Trong Lúc Khốn CùngNếu như anh thật sự thích cô, hoặc có thể nói, nếu anh có một chút cảm xúc tốt đẹp nào đối với cô, thì cũng sẽ không có chuyện anh không hề có phản ứng gì khi cô cởi hết quần áo ra và cọ sát với anh như vậy.
Hà Dĩ Kiệt tự nhận chính mình không phải là người chính nhân quân tử gì. Anh cũng có nhu cầu sinh lý như những người đàn ông bình thường khác. Nếu như không phải anh thật sự chán ghét cô tới cực điểm, thì chỉ cần anh nhắm mắt một cái tất cả mọi việc sẽ qua. Nhưng bây giờ, anh lại thấy rất mừng vì sự ngộ nhận và áy náy của cô, vừa vặn mượn cơ hội này thuận nước đẩy thuyền, rốt cuộc anh cũng không cần phải dây dưa với cô nữa, cũng không cần buộc bản thân mình phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng để ứng phó nữa.
Sau mấy tháng bị Đỗ Phương Phương lăn qua lăn lại, cuối cùng Hà Dĩ Kiệt đã trút được gánh nặng. Anh thì mải bận rộn gánh vác trách nhiệm nặng nề của công việc, Đỗ Phương Phương thì ngày ngày cùng Đặng Hoa ở chung một chỗ. Trong khoảng thời gian này, tuy hai người vẫn sống chung trong cùng một căn nhà, nhưng thường xuyên mười ngày nửa tháng chẳng hề thấy mặt nhau.
Vào một ngày nắng gắt, Đỗ phu nhân đích thân đến thành phố A một chuyến. Bà còn dẫn theo một bà bảo mẫu đã sống nhiều năm trong nhà họ Đỗ, rất am hiểu cách làm các món ăn trị bệnh. Đỗ phu nhân tận tâm tận lực ở lại nơi này chờ đợi suốt một tháng, chỉ đạo bà bảo mẫu thay đổi cách ninh nấu đủ các loại canh bổ dưỡng, nhưng kết quả vẫn không thay đổi được chuyện gì.
Sau khi nghe những lời răn dạy của Đỗ lão tướng quân, bà đứng ngồi không yên, nhà họ Đỗ bọn họ ba đời nay luôn chỉ có một con, đến đời của Đỗ Phương Phương cũng như vậy. Nhà họ Đỗ chỉ có một người con gái là cô. Ngay từ lúc đầu, tâm ý của lão tướng quân đã rất rõ ràng, ý ông là chờ sau khi Đỗ Phương Phương kết hôn, sống ૮ɦếƭ gì cô cũng phải sinh hai bé trai. Một bé sẽ mang họ Hà, bé trai còn lại sẽ mang họ Đỗ. Bé trai mang họ Đỗ sẽ là huyết mạch của nhà họ Đỗ. Nhưng hiện tại thì hay rồi, hiện giờ Hà Dĩ Kiệt đã "không được" rồi!
Lão tướng quân tự mình gọi một cú điện thoại cho Đỗ Phương Phương, mập mờ đề cập tới chuyện ly hôn. Ai ngờ Đỗ Phương Phương lại tức giận, to tiếng một hồi với lão tướng quân sau đó cúp luôn điện thoại. Trong lòng cô, Hà Dĩ Kiệt thành ra nông nỗi như bây giờ, đều là bởi vì anh quá yêu cô, quá quan tâm tới cô, cho nên anh mới không chịu nổi đả kích vì thế mới biến thành như vậy. Vào thời khắc này, cô tuyệt đối không thể bỏ anh mà đi được, huống chi, cô lại yêu Hà Dĩ Kiệt như thế, cho dù anh không thể làm được những chuyện yêu đương, nhưng cô vẫn rất yêu anh! Cô không sao hình dung ra nổi, nếu cô ly hôn với Hà Dĩ Kiệt sau đó tái giá với người đàn ông khác, không biết vào thời điểm thân mật, cô có thể khống chế nổi bản thân mình để không đá người kia xuống giường hay không!
Còn nữa, cô không tin Hà Dĩ Kiệt vĩnh viễn "Không được". Anh trước kia sinh long hoạt hổ như nào cô cũng đã biết. Cô tin là một thời gian nữa nhất định anh sẽ hồi phục, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ nên cô không vội!
Sau một tháng chờ đợi, Đỗ phu nhân cũng nản lòng thoái chí dự định quay trở về kinh. Đêm trước khi bà quay về kinh, Đỗ phu nhân và Hà Dĩ Kiệt nói chuyện với nhau đến tận khuya, trong câu chuyện bà đã mơ hồ đưa ra ẩn ý đề nghị anh ly hôn. Trong lòng Đỗ phu nhân có chút mâu thuẫn, bà thật sự yêu quý người con rể Hà Dĩ Kiệt này. Anh hiểu chuyện, thành thục, ổn trọng, tiền đồ sáng lạn, thật sự là đốt đèn Ⱡồ₦g đi tìm cũng khó tìm được. Nhưng nếu như cả đời này anh cứ bất lực mãi như vậy thì chẳng phải là quá thiệt thòi cho Phương Phương hay sao? Huống chi, lão tướng quân lúc trước gọi điện tới đã dặn đi dặn lại bà rằng không thể để cho huyết mạch của nhà họ Đỗ bị đứt đoạn được!
Chỉ có điều, nếu tin tức này bị truyền ra bên ngoài, thanh danh của cả hai nhà, nhà họ Đỗ và nhà họ Hà sẽ không được tốt lắm. Hơn nữa bà cũng cảm thấy có lỗi với Hà Dĩ Kiệt. Anh bị rơi vào tình trạng như vậy, chẳng phải là do tính khí bất trị của con gái bà đã làm hại sao!
Đỗ Phương Phương vừa nghe thấy liền nổi nóng, lại thấy bộ dạng lưỡng lự của mẹ mình, cô hoàn toàn tức giận, sau khi to tiếng cãi lộn một trận, cô buông một câu lỗ mãng, cùng lắm thì cô sẽ nhận nuôi hai người con trai. Cô muốn sống cùng Hà Dĩ Kiệt cả đời này, sau đó lôi kéo Hà Dĩ Kiệt đi lên lầu.
Đỗ phu nhân biết rõ tính tình con gái mình, sau khi nghe cô nói sẽ không ly hôn, bà chỉ thở dài một cái. Dù sao một người phụ nữ được hưởng nền giáo dục truyền thống như bà, ngay từ trong tiềm thức cũng không mong muốn Phương Phương phải ly hôn. Trong cái xã hội này, sau khi ly hôn, người phụ nữ thường bị đối xử hà khắc hơn người đàn ông.
"Em không ly hôn, có ૮ɦếƭ cũng không làm. Cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh, đừng hòng có ai nghĩ bắt em rời khỏi anh!" Đỗ Phương Phương đóng sầm cánh cửa phòng ngủ lại, kiễng chân ôm lấy Hà Dĩ Kiệt. Ánh mắt cô sáng quắc nhìn sang Hà Dĩ Kiệt, trong nháy mắt, trong lòng anh mơ hồ có sự áy náy lướt qua.
Phải thừa nhận rằng sau những hành động đêm nay của Đỗ Phương Phương, trong lòng Hà Dĩ Kiệt có chút rung động. Ngoại trừ những hành động bộc phát đáng sợ kia của Đỗ Phương Phương ra, thì cảm tình của cô đối với anh rất kiên định, chỉ tiếc là, anh đã hoàn toàn chán ghét cô đến tận xương tủy mất rồi.
Có lẽ con người luôn có sự ích kỷ như vậy. Cho dù người kia có đối xử với anh tốt đến cỡ nào anh cũng không thèm để mắt tới, đơn giản bởi đây không phải là người anh thích, cho nên tất cả những việc người đó làm cũng chỉ là vô ích.
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, anh cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Phương Phương, cho tới hôm nay, anh đã không còn gì để tiếc nuối. Điều anh lo lắng duy nhất, ngoại trừ bí thư Tiếu ra thì chỉ có em. Bí thư Tiếu đã lớn tuổi rồi, đứa con trai của ông đã khiến ông phải hao tâm tổn trí như vậy. Đến bây giờ, tuy rằng những việc xảy ra trước kia, dưới sự trợ giúp của ông ngoại đã được giải quyết, nhưng mấy lần anh tới thăm bí thư, đều nghe bảo mẫu nói, ông luôn sợ hãi, lo lắng, đến nỗi không có một buổi tối nào có thể ngủ ngon giấc. Lúc anh còn nhỏ, ông đã giúp đỡ anh quá nhiều, nên cả đời này đối với anh mà nói, ông là ân nhân mà anh cần phải báo đáp. Anh chỉ hi vọng ông có thể sống thanh thản nốt quãng đời còn lại. Nếu như có thể để ông ra nước ngoài sống thì tốt quá, anh muốn ông tránh xa chốn thị phi này, để ông được sống cuộc sống an nhàn lúc tuổi già, như vậy anh cũng có thể yên tâm phần nào.
"Vậy thì chúng ta nghĩ biện pháp đưa bí thư Tiếu ra nước ngoài sống là được rồi." Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng cọ xát ở trong иgự¢ anh, tìm một tư thế dễ chịu: "Thực ra, cũng không phải là không có cách, để qua một khoảng thời gian nữa, từ từ sẽ đưa ông ấy ra nước ngoài sống."
"Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt càng ôm chặt lấy cô: "Em thật tốt. Em nói xem, em như vậy thì anh làm sao có thể buông tay với em được đây?"
"Vậy thì anh đừng rời khỏi em là được, cả đời này chúng ta sẽ cùng ở một chỗ..." Trái tim của Đỗ Phương Phương trở nên mềm nhũn như sắp nhỏ ra nước. Chỉ có những lúc ở trước mặt anh, cô mới có thể cảm thấy bản thân mình vẫn còn là một người phụ nữ, còn có thể nói được những lời nói mềm mại khiến đàn ông động lòng.
"Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại anh thế này... Anh thật sự thấy mình quá vô dụng..." Hà Dĩ Kiệt nói đầy vẻ tự trách, giọng điệu trùng xuống, Đỗ Phương Phương nghe anh nói vậy cực kỳ đau lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng anh, trấn an: "Dĩ Kiệt à, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, người em cần là anh, chỉ chính con người anh thôi... Những thứ khác em đều không để ý..."
"Nhưng chuyện này như vậy thật sự không công bằng đối với em, em còn trẻ như vậy..."
Đỗ Phương Phương thấy vành mắt anh hơi hồng hồng, không khỏi bật cười một tiếng, nhẹ nhàng đập anh một cái: "Em không tin cả đời anh cũng không tốt hơn được!"
"Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm tay cô, thở dài một tiếng thật sâu: "Em hiểu được như thế, anh làm chồng còn dám đòi hỏi gì hơn nữa!"
Thời tiết của thành phố A đã chuyển sang hè, tiết trời nóng bức cực kì khó chịu. Đối với những kẻ có tiền, sống trong mùa đông hay mùa hạ cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với tình hình hiện nay của Tương Tư mà nói thì cô như đang chịu sự tra tấn của địa ngục. Gian nhà đi thuê cô đang ở nóng như trong Ⱡồ₦g hấp, chưa tới giữa trưa mà ánh nắng đã chiếu xuyên vào đến giữa nhà. Tiền lương của Tương Tư tuy không phải là thấp, nhưng Nhất Nặc cần phải được bổ sung dinh dưỡng, cho nên cô phải cho con gái ăn thêm sữa bột, rồi cả tã bỉm để khi con gái đi tiểu ra không bị ẩm ướt. Những thứ đó khiến số tiền một tháng cô phải chi tiêu không phải là nhỏ. Cô cũng đã từng muốn dùng số tiền mà Hà Dĩ Kiệt đã đưa để mua một cái máy điều hòa nhiệt độ. Dù sao thì hiện tại anh cùng đã biết cô ở đâu rồi, không cần phải bận tâm lo lắng như trước kia. Nhưng Tương Tư lại nghĩ mình và anh đã hoàn toàn chia tay, cũng đã nói rõ ràng giữa hai người đã không còn liên quan gì với nhau nữa, do đó cô càng không thể động đến số tiền kia của anh. Cô hối hận lần trước khi gặp mặt anh cô đã không trả lại cho anh tấm thẻ tín dụng đó. Ngày qua ngày Tương Tư cố gắng chịu đựng nhẫn nhịn sống như vậy. Nhưng đến giữa tháng Bảy thì cơ thể của cô không thể gắng gượng được nữa, cô lăn ra ốm.
Sức khoẻ của cô vốn không được tốt, lúc trước lại còn bị Đỗ Phương Phương ban cho vài roi, ૮ɦếƭ đi sống lại như thế, nên tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xuống dốc. Cô lại cố ý muốn sinh Nặc Nặc, sau khi sinh con ra, chính bản thân cô cũng cảm thấy là sức khỏe của mình vốn đã kém giờ đây không thể nào kém hơn được nữa. Cô thấy mình tựa như một cái cây mà thân đã bị sâu mọt ᴆục rũa lấy đi hết sức sống rồi. Lần này cô phát bệnh, sốt cao li bì nhiều ngày, người không thể gầy thêm được nữa, may mà còn có Trường Sinh ở bên cạnh. Cậu khăng khăng yêu cầu cô phải đến bệnh viện.
Trường Sinh là nhân viên thời vụ của siêu thị, tiền lương một tháng chỉ có 1200 tệ. Tương Tư vẫn còn ốm, không thể đi làm, tiền lương liền bị ngừng trả, vẻn vẹn chỉ còn lại một ít tiền cô đã dành dụm được, nhưng cũng chỉ đủ chèo chống cho hai ngày nằm viện là hết. Tương Tư sốt cao, mặt vẫn còn đỏ rực đã phải xuất viện. Cô biết tình hình sức khỏe của mình, cô không thể động đến số tiền sinh hoạt của Nặc Nặc được. Con gái cô còn nhỏ như vậy, cô không thể để con gái bị ăn uống khổ sở. Trường Sinh cố chấp không chịu, nhờ thím Phúc ở lại bệnh viện chăm sóc Tương Tư, cậu liều mạng đi ra bến cảng tìm việc làm thêm. Nhưng thứ nhất là cậu không có bằng cấp gì, thứ hai là không có năng lực gì đặc biệt, thứ ba là không có bối cảnh, thứ tư không có sức lực. Vòng vo suốt hai ngày trời ở đây cậu vẫn không tìm được việc gì để làm. Sau vài lần do dự, cậu gạt bỏ lòng kiêu ngạo của tuổi thiếu niên sang một bên, dứt khoát hỏi bằng được thím Phúc những tin tức về các mối quan hệ của Tương Tư, từ đó cậu đã có chút ít thông tin về mối liên quan giữa người đàn ông tối hôm trước với Tương Tư.
**************
Khi Trường Sinh xuất hiện Hà Dĩ Kiệt đang xử lý công việc ở trong phòng làm việc của mình. Chẳng những thư ký Triệu sợ ngây người, mà ngay cả Hà Dĩ Kiệt cũng giật nảy mình. Cậu thanh niên trẻ tuổi này dường như không biết sợ hãi gì, cũng không cần biết là ở trước mặt "Quan lớn quyền quý" thì phải biết bớt chút phóng túng. Cậu ta cứ như vậy báo tên người mình cần gặp là Hà Dĩ Kiệt, sau đó theo con đường lớn bước rầm rầm vào trong, tìm đến phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt.
Sau khi Hà Dĩ Kiệt đưa xe đến, Trường Sinh gặp chút ít phiền toái khi lên xe. Phải mất ba lần ᴆụng đầu cậu mới thành công nhét được mình vào trong xe. Cho dù như thế cậu vẫn không chút lúng túng, bình tĩnh giải thích một câu: "Tôi chưa từng ngồi xe bao giờ, thật xấu hổ, đã để các anh chê cười rồi."
Hà Dĩ Kiệt không khỏi nhìn liếc nhìn chàng trai trẻ này. Cậu ta không có một chút ngượng ngùng của những người trẻ tuổi, cũng không có mặc cảm tự ti bởi sự vì nghèo túng của mình. Đối mặt với Hà Dĩ Kiệt cậu cũng không cảm thấy tự ti kém cỏi trước một “vị quan lớn” như anh. Cậu là người như thế nào cứ biểu lộ như thế, sạch sẽ, trong suốt khiến Hà Dĩ Kiệt cảm thấy tự mình phải xấu hổ!