Chiếc khay trong tay Thanh Thu liền rung lên, ly cà phê lập tức bị đổ nghiêng. Thanh Thu vội vàng đặt cái khay sang một bên, bước chân cô gấp gáp chạy loạn đến ghế sa lon, sau đó cô nằm vật ra ở trên đó, ôm bụng cười lăn lộn, đến ૮ɦếƭ đi sống lại...
Thẩm Bắc Thành thấy Thanh Thu cười như phát điên lên như vậy, càng thêm sợ hãi, mặt cắt không còn hạt máu. Tóm lại, tối nay bà xã nhà anh có điều gì đó không được bình thường, khiến anh không thể không bắt đầu mơ tưởng viễn vông.
Anh nhớ có mấy lần anh cùng bọn Thiệu Đình đi ra ngoài uống rượu, cô cũng chỉ khẽ khàng oán trách anh mấy câu mà thôi. Nhưng đối với cô dâu của mình anh tuyệt đối rất yêu thương và tôn trọng, anh nâng niu cô trong lòng bàn tay không sao buông bỏ xuống được. Tối hôm qua hình như anh cũng đã nói mấy câu trong giấc mơ thì phải, hình như là...
Bà xã, em có thể dịu dàng một chút được hay không vậy...
Bà xã, em có thể đừng mải mê với trò chơi điện tử nữa được không, em có thể cùng người nhà đi thưởng hoa dưới ánh trăng được không...
Bà xã, em đừng có ăn mặc kiểu như nam giới nữa có được hay không...
Chẳng lẽ là, bà xã của anh đã nghe được, sau đó tối nay tới đây để xem sổ tính nợ với anh hay sao?
Thẩm Bắc Thành không sao kiềm chế được nữa, anh thoáng rùng mình, người run lên một cái.
Tình cảnh lúc trước anh đã phải khổ sở theo đuổi cô như thế nào, anh vẫn còn thấy rõ mồn một ở trước mắt, không một ngày nào anh dám quên, cũng không muốn mình lại phải làm lại từ đầu một lần nữa.
Nếu lúc trước anh biết được cả đời này anh cũng không thể nào rời bỏ cô được, thì ngay từ những ngày đầu, khi bọn họ mới ở chung một chỗ kia, nhất định anh xác định nề nếp sống của gia đình mình sẽ theo kiểu “thê thượng phu hạ” (vợ trên chồng dưới – ý nói cuộc sống tuân theo chế độ mẫu hệ, mọi việc trong gia đình đều do người vợ quyết định)
Anh nhớ trước kia có một lần anh bị tên khốn Lục Phóng kia xúi bẩy, nên đã uống hơn hai chén nước tiểu mèo, quyết định trở lại sẽ chấn chỉnh lại gia quy, chuyển sang chế độ phụ hệ, trong nhà người chồng phải nắm giữ vị trí quan trọng nhất. Vì thế khi anh đẩy cửa bước vào nhà, dòng máu nóng bắt đầu bốc lên hừng hực, anh bắt chước giọng điệu đại gia, lớn tiếng dạy bảo, sai cô ૮ởเ φµầɳ áo cho mình, nấu trà để anh uống giải rượu, phục vụ tắm rửa cho anh...
Anh nhớ rằng, lúc ấy bà xã đại nhân lợi hại của anh đã có những biểu hiện cực kỳ ưu tú, anh nói một cô không dám nói hai, còn bản thân cô thì bận trước bận sau...
Tiếp đó, vào sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh rượu, anh lăn lóc một lúc rồi ngồi bật dậy, lúc này mới nhớ lại những hành vi của mình vào buổi tối hôm qua, anh bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Càng nghĩ anh càng thấy sợ, càng nghĩ anh càng thấy nhức nhối, người co rúm lại giống như “tiểu thụ”, lập tức xuống giường đi tìm bà xã để chịu tội...
Ai ngờ, bà xã đại nhân nhà anh thật sự cũng quá tuyệt vời, người đã biến đi vô ảnh vô tung từ bao giờ rồi, điện thoại di động cũng tắt máy, tất cả hộ chiếu, thẻ căn cước, sổ tiết kiệm, bà xã đại nhân nhà anh cũng đã cầm đi sạch trơn, người cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa...
Anh gọi điện thoại một vòng cho bạn bè, nhưng mọi người đều nói không thấy cô, sau đó anh đến gặp Tĩnh Tri và Lưu Tô. Gặp hai người, nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ cũng sốt ruột không kém, không giống như người đang giả vờ.
Lúc này, rốt cuộc anh mới thấy mình trở nên hoảng hốt triệt để rồi.
Thanh Thu có thể đặc biệt nhẫn nhịn, Thanh Thu có thể đặc biệt giữ được sự bình thản, nhưng một khi Thanh Thu quyết định làm chuyện gì, có mười đầu Thẩm Bắc Thành cũng không thể kéo trở lại nổi...
Anh gần như đã đảo ngược, lật tung tất cả những địa phương mà anh nghĩ có thể tìm được cô ở đó, nhưng vẫn không có một chút mảy may tin tức của cô.
Đang lúc mỗi ngày vào buổi tối anh chỉ biết mượn rượu giải sầu, tựa như oán phụ ôm gối nhìn trăng rằm nhớ đến người phương xa, chỉ còn thiếu một chút “lệ rơi lã chã, ôm иgự¢ miệng phun máu tươi” nữa là giống như Tây Thi khi đào đất chôn hoa... thì bà xã đại nhân nhà anh hớn hở trở về nhà cùng với một soái ca...
Người ta lại còn làm như thật sự trước sau không hề có chuyện gì xảy ra vậy, nhìn thấy anh liền ôm lấy anh, gặm một cái, Thẩm Bắc Thành lập tức lệ rơi tung hoành, cũng ôm siết lấy cô, thề có ૮ɦếƭ cũng không bao giờ buông tay cô nữa...
Từ đó về sau, Thẩm Bắc Thành quyết định gia quy sẽ được giữ nguyên theo chế độ mẫu hệ, “thê thượng phu hạ”, còn lập tuyên cáo đó là phép tắc số một trong gia quy, cần phải được truyền lại từ đời này sang đời khác, cũng không bao giờ được phép sửa lại nữa...
Ặc, trở lại hiện tại.
Thẩm Bắc Thành cẩn thận đi tới bên cạnh bà xã đại nhân, “Bà xã à...”
Thanh Thu cười một hồi lâu mà không sao ngừng được. Cô không sao ngờ được, lần đầu tiên cô cải dạng để trêu đùa anh, kỹ thuật còn chưa được khéo léo như vậy, ấy thế mà lại làm cho tên khốn Thẩm Bắc Thành kia ngoan ngoãn tự cung khai “Lời trong lòng” của mình.
Nói thật, trong số mấy người phụ nữ các cô, cũng chỉ có mỗi Lưu Tô và Tĩnh Tri, phong cách hai người bọn họ vẫn còn mang đậm hương vị là một người phụ nữ một chút, Tương Tư thì như một cô gái nhỏ chưa trưởng thành. Chỉ có riêng cô là có phong cách khá phóng khoáng và ngang ngược, không chịu theo khuôn phép.
Xem ra, sự thay đổi của cô hôm nay cũng thật xứng đáng, thật sự cũng không đến nỗi tồi tệ.
Trong lòng Thanh Thu cũng không tự kìm hãm được sự suy nghĩ như vậy. Cô lại nghĩ đến từ khi hai người kết hôn tới nay, Thẩm Bắc Thành quả thực đã dung túng và che chở với cô vô hạn độ. Lúc trước, khi lần đầu tiên cô giận dỗi rời nhà trốn đi, sau khi trở về, phải đến hơn nửa năm, mỗi buổi tối Thẩm Bắc Thành đều phải ôm chặt lấy cô mới ngủ được.
Nói cô không cảm động là không đúng, anh đã nguyện ý thay da đổi thịt vì cô như vậy, cô có làm gì để lấy lòng ông xã của mình đi nữa, cũng không phải là chuyện gì quá mất mặt.
Trong bụng vừa nghĩ như vậy, Thanh Thu xoay người lại, đưa tay kéo chiếc cà vạt của Thẩm Bắc Thành...
Anh bị cô kéo như vậy, không thể không khom người xuống, nhưng anh vẫn rất cẩn thận nhắc nhở cô: “Bà xã, em chậm chậm lại một chút được không, chú ý ghìm chặt tay một chút.”
Thanh Thu không khỏi cong cong đôi môi lên, đúng là đồ cọc gỗ, người thế mà cũng không biết thế nào là phong tình là thế nào...
Sức kéo trên tay cô lại lớn hơn, mà Thẩm Bắc Thành lại không dám giãy dụa, lui người về phía sau, vì vậy thân thể anh liền lao thẳng luôn xuống trên người cô. Khi thấy thân thể sắp sửa đập xuống, sợ bị mình sẽ đè lên cô. theo bản năng anh muốn tránh ra, nhưng Thanh Thu lập tức với cánh tay lên ôm lấy cổ của anh. Thẩm Bắc Thành cứng rắn rầm rầm ngã xuống trước иgự¢ của Thanh Thu...
Cho dù là bản thân mình chủ động, nhưng cô cũng không thể kìm chế được sự thẹn thùng, mặt mũi đỏ bừng. Bọn họ, người nọ kéo người kia nên lúc này hai gương mặt đã ở rất gần với nhau, ánh mắt của anh đen nhánh sáng ngời, bên trong là hai hình ảnh nho nhỏ của cô, chỉ có một mình cô...
Trong lòng Thanh Thu bỗng nhiên thấy đau xót, rồi lại chuyển sang ngọt ngào đến vô hạn. Cô cũng vòng hai cánh tay lên ôm cổ anh, giọng nói thật khẽ khàng êm dịu: “Anh không thích bộ dáng của em như vậy phải không? Vậy để em thay bộ quần áo này ra rồi ném nó đi vậy!”
Thẩm Bắc Thành đầy vẻ mù mờ ngỡ ngàng, nhưng anh vẫn gật đầu: “Thích...”
Thấy vẻ mặt Thanh Thu như biến đổi, anh lại vội vàng lắc đầu: “Không, không thích, bà xã, anh vẫn thấy ưa thích dáng vẻ bình thường của em hơn, bộ dạng của em khi mặc đồ sơ mi nam của anh...
Anh ăn nói cẩn thận như chỉ sợ làm cô tức giận, khiến cô không nhịn được mà bật cười phá lên. Sau khi cười xong, cô chợt khẽ ngẩng đầu hôn vào đôi môi mỏng của anh: “Vậy khi em ăn mặc như thế này, anh cũng không thấy muốn em hay sao?”
Trong đầu Thẩm Bắc Thành chợt nổ ầm lên một tiếng, anh gần như không còn nghe thấy Thanh Thu đang nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy môi lưỡi mềm mại lành lạnh của cô lúc này đang anh di chuyển trên môi của anh, cọ sát... Hơn nữa, đầu lưỡi khéo léo ấm áp kia, hình như lại có khuynh hướng muốn vọt vào trong miệng của anh...
Anh có cảm giác lúc này trong bụng của mình như bị người ta thả một cây đuốc vào, sau đó ngọn lửa kia liền bị thổi bùng, bốc lên trên, thiêu đốt chính anh, làm cho anh miệng đắng lưỡi khô, hận không thể ăn luôn người phụ nữ đang nằm ở phía dưới thân mình, sau đó nuốt vào trong bụng. Vật liệu may mặc bộ trang phục của cô rất mỏng, bộ иgự¢ của cô vốn đã được phơi bày gần như hoàn toàn, lúc này lại bị anh đè ở phía trên, nên khe rãnh lại càng lộ ra rõ ràng. Một mảng da thịt trắng như tuyết, ở dưới ánh đèn lại càng thêm chói mắt, mà khe rãnh gần trong gang tấc kia, tựa như đang quyến rũ anh tới để liếm hôn một trận...
Thẩm Bắc Thành không nhẫn nại được nữa, giọng nói trở nên thô két, anh bị cô hôn đến thở hồng hộc: “Bà xã, anh muốn... Em ăn mặc như thế này quả thật như muốn đoạt mệnh anh rồi...”
Thanh Thu nghe vậy, mặt mày tươi cười, nhưng lại xấu xa cắn vào bờ môi của anh, mơ hồ hỏi thăm: “Vậy thì người khác ăn mặc thế này, có phải là cũng muốn đoạt mạng của anh hay không hả? Em không được 36D đâu...”