Đại Kết Cục BốnTừng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, trượt qua giữa các khe ngón tay, rơi xuống đất, vỡ vụn ra thành những giọt nước nhỏ li ti lan rộng trên nền đất bóng loáng, in rõ bóng người trên mặt đất. Nhưng giọt nước mắt tròn trịa làm mờ mịt nền đất, giống như những đóa hoa đau thương đang nở rộ ở trên sàn nhà...
Có người nói, có lẽ vĩnh viễn bạn sẽ không bao giờ có thể biết được rằng, tình cảm của bạn đối với người kia sâu đậm đến mức nào.
Nhưng khi thời điểm vĩnh biệt chợt đến gần trong gang tấc, khi đó bạn mới hiểu ra rằng bạn đã vĩnh viễn bỏ lỡ một khoảng thời gian quý báu, lẽ ra bạn đã có thể sẽ được sống ở bên họ nhiều hơn.
Những cảm nhận đó gần như muốn làm cho bạn bị ngã gục vì nỗi đau đớn khôn cùng, nỗi đau thương đó tựa như xuất phát từ trong xương tủy, đã chứng minh rằng tình yêu của bạn đã được khắc sâu vào trong tâm can của mình mà bạn không hề nhận ra...
Nó đã chứng minh bạn đã từng toàn tâm toàn ý yêu người ấy thật sự, đã chứng minh cho bạn thấy rằng cho đến bây giờ bạn cũng không thể nào quên được người ấy, chứng minh rằng, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, nếu như trời cao lại rủ lòng thương xót với bạn một lần nữa, thì bất luận như thế nào, bạn cũng sẽ không bao giờ cho phép bản thân mình rời khỏi người đang ở bên cạnh mình mà bỏ đi nơi khác....
Nước mắt của Tư Tư nhỏ xuống ở trên nền gạch men sứ trơn bóng, dần dần nối lại với nhau thành một dòng chảy...
Tương Tư cứ ngồi như vậy mãi, vùi mặt ở trên đùi.
Nếu như thời điểm cô chạy tới Califoia, đã không còn kịp nữa...
Nếu như thời điểm cô mang theo con gái đi tới đó, chỉ còn nhìn thấy anh giờ đây là một thi thể lạnh băng, cô sẽ phải làm thế nào đây?
Cô sẽ đau đi ૮ɦếƭ cùng anh, hay là cô sẽ tiếp tục sống để ngày qua ngày tự ђàภђ ђạ bản thân cho tới khi hao tổn bỏ rơi tính mạng của mình?
Tương Tư không thể tìm ra được câu trả lời.
Thời điểm bọn họ đi đến Califoia, bên đó đã là buổi hoàng hôn.
Khi đi ra đại sảnh sân bay rộng lớn sáng ngời, cô nhìn thấy bầu trời tràn ngập ánh nắng chiều tà đỏ ối như máu.
Bước chân của Tương Tư đột nhiên ngừng lại, cô chợt thấy mình không dám bước lên trước nữa.
Nặc Nặc được Thẩm Bắc Thành ôm vào trong иgự¢ đã ngủ thi*p đi, Cận Trường Sinh đỡ cô đứng ở một bên.
Hai người thấy cô dừng lại, bất giác cũng có chút kỳ quái: "Tư Tư, sao lại không đi vậy?"
Hai chân Tương Tư lúc này tựa như đã bị nhũn ra, nếu không phải quá nửa sức nặng của người cô đã được Cận Trường Sinh đỡ cho, thì cô gần như đã không thể đứng vững nổi nữa.
"Tư Tư, Thiệu Đình đã phái người tới đón chúng ta rồi, xe đã sớm đến, chúng ta mau đi ra thôi."
Thẩm Bắc Thành lo lắng không dứt, lòng anh đang lơ lửng bởi bệnh tình của Hà Dĩ Kiệt, chỉ hận không thể lập tức chạy ngay tới bệnh viện.
Cận Trường Sinh nhìn sắc mặt cô tái nhợt đến dọa người, đỡ cánh tay của cô vẫn còn đang run rẩy không ngừng, mồ hôi trên trán cô toát ra đầm đìa, trong lòng anh thấy có chút không đành lòng.
"Tư Tư, nếu như chị thấy trong người không thoải mái, chúng ta sẽ đi tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi một chút trước đã, sau đó lại tiếp tục đi có được hay không?"
Tương Tư chậm rãi khoát khoát tay, trong con ngươi thoáng vẻ trống rỗng kia toát ra vẻ khổ sở vắng vẻ: "Đi thôi."
Cô cất bước đi ra ngoài, mỗi một bước đi của cô cũng tựa như đang giẫm ở trên lưỡi đao vậy, thân thể gầy yếu lung la lung lay. Cận Trường Sinh phải mất một phen hơi sức, mới đỡ được cô đi đến nơi xe ô tô đang dừng đỗ chờ ở bên ngoài, bước lên trên xe.
Một khi mặt trời đã lặn, bóng tối liền phủ xuống rất nhanh.
Xe chạy băng băng ở trên đường lớn, sắc trời mỗi lúc một sẫm hơn một chút, mới đầu nền trời còn như thùng thuốc màu bị đổ ra loang lổ, dần dần sắc màu rực rỡ kia mới rút đi, chỉ còn lại một màu đen nhờ nhờ.
Nơi chân trời những đám mây đã biến thành màu xám tro nhàn nhạt, những tia nắng cuối cùng đã khảm quanh rìa những đám mây thành đường viền vàng chói, nhưng những đường viền vàng đó cũng là dần dần trở nên ảm đạm trở nên nhợt nhạt...
Đột nhiên giữa lúc này, bầu trời liền thay đổi thành màu hoa hồng lam.
Ánh sáng biến mất, càng làm cho trong lòng người sinh ra cảm giác cô đơn không nói ra được, tâm tình dường như cũng trở nên xuống dốc bởi sắc màu xám xịt đó.
Cận Trường Sinh lặng lẽ nghiêng đầu đi nhìn Tương Tư, cô nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
Trên gương mặt của cô còn mang dấu vết của những giọt nước mắt, trên hàng lông mi vẫn còn ươn ướt....
Cận Trường Sinh nhìn cô hồi lâu, lúc này mới thấy cô nở nụ cườinhàn nhạt, ánh mắt anh cũng rời khỏi gương mặt của cô nhìn sang chỗ khác.
Anh cũng không cảm thấy có quá nhiều thương tâm, cũng không cảm thấy hết sức khổ sở.
Trong tình yêu này, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là đơn phương của một mình anh, một mình anh bắt đầu kéo màn bắt đầu buổi biểu diễn, một mình anh ở trên sân khấu hát đơn ca, một mình anh cúi chào cảm ơn, rồi cũng một mình anh tự rời đi...
Còn chưa kịp hé nở, cũng đã bị lụi tàn.
Nhưng anh không cảm thấy khó chịu.
Nếu như cô biết anh yêu cô, cô sẽ cao hứng, như vậy anh vui vẻ chấp nhận hàng ngày đều nhắc lại một lần với cô.
Nhưng nếu như, anh yêu cô, lại làm cho trong lòng cô trở nên nặng nề mệt mỏi, như vậy, anh chấp nhận, vĩnh viễn anh sẽ chỉ cười híp mắt gọi cô là “chị” cả đời này...
Là chị cũng rất tốt.
Cận Trường Sinh tựa lưng vào lưng ghế trên chỗ ngồi trước, chậm rãi nheo đôi mắt thanh tú lại.
Là chị thật sự cũng rất tốt, ít nhất, cũng là một loại quan hệ thân thiết, một loại quan hệ mà cả đời này cũng không sao dứt bỏ được.
Đối với anh mà nói, như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Trái tim và linh hồn của cô cũng giao cho người đàn ông khác, bọn họ giống như là liên kết lại với nhau thành một thể thống nhất, cho dù người khác có làm như thế nào cũng k bao giờ có thể chen vào được.
Nếu như nhất định phải tranh giành chém Gi*t, đến cuối cùng, chỉ có hại người cũng tự làm hại chính mình, chỉ sợ rằng ngay cả mối quan hệ thân thiết trước mắt như bây giờ cũng sẽ không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Anh tự khuyên nhủ vớ bản thân mình nhưng vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
Người trẻ tuổi trẻ lần đầu tiên biết yêu, nhưng tình yêu lại đã bị ૮ɦếƭ từ trong trứng nước, làm sao trái tim có thể không bị đau khổ được chứ?
Khi xe vẫn còn đang chạy trên đường, Nặc Nặc liền tỉnh ngủ.
Vừa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trên xe, thân thể nho nhỏ kia tựa hồ vẫn chưa thích ứng kịp, liền dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Bắc Thành, sau đó lại quay đầu để tìm mẹ, nhìn thấy Tương Tư, lúc này Nặc Nặc mới tựa như thở phào một cái nhẹ nhõm, thân thể lại mềm ra nằm ở trong lòng của Thẩm Bắc Thành.
"Lúc nào thì con có thể được gặp ba ba vậy?" Nặc Nặc níu lấy cà vạt của Thẩm Bắc Thành, co kéo làm rối lại một nùi, ngây thơ hỏi anh.
Thẩm Bắc Thành chỉ cảm thấy trong lòng chợt ê ẩm, nhưng anh vẫn cô gắng chống đỡ, thoáng hiện một ý cười: "Nhanh thôi."
Nặc Nặc khẽ ngước mặt lên, nụ cười rực rỡ: "Con rất nhớ ba, nhớ ba muốn ૮ɦếƭ đi được!"
Thẩm Bắc Thành vuốt ve mái tóc của cô bé, mái tóc mềm mại và bóng loáng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự khổ sở và yếu ớt, tất cả người cảm xúc ấy tựa như đã lan ra khắp thân thể anh, khiến đầu ngón tay của anh cũng hơi run rẩy một cái: "Nặc Nặc thật biết nghe lời, ba của con cũng rất mong nhớ con đó!"
"Lần này đi gặp ba rồi, con sẽ không phải đi nữa chứ?"
Nặc Nặc đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đàu về phía sau nhìn quanh tìm Tương Tư: "Mẹ, mẹ, có phải là chúng ta sẽ không rời khỏi ba nữa hay không vậy? Vĩnh viễn sẽ không đi nữa phải không?"
Trong đôi mắt to của Nặc Nặc tràn ngập kỳ vọng, đôi con ngươi đen giống như hai viên bảo ngọc đen bóng, lúng liếng, nét mặt tươi như hoa. Sự chờ mong trong đôi mắt của con gái rơi vào trong đáy mắt của Tương Tư, lại tựa như một lưỡi kiếm lạnh lẽo sắc bén, đâm xuyên vào trái tim của cô!
Cô cũng muốn được vĩnh viễn, cô cũng muốn không rời đi, vĩnh viễn không đi nữa...
Nhưng mà, ông trời sẽ cho cô cơ hội này sao?
"Đúng thế, không đi nữa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời đi nữa. Chúng ta sẽ ở cùng với ba, sẽ không bao giờ xa cách nữa." Tương Tư buồn cười trả lời với con gái như vậy, nhưng vừa mở miệng trong nháy mắt đó, rốt cuộc cô cũng không thể nào kiềm chế được lòng mình nữa, nước mắt của cô đã trào ra, thi nhau lăn xuống...