Bỏ Trốn
Lời nói đã lên tới cổ họng, thật sự anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại, anh lại không sao thốt ra nổi một chữ.
Anh nhìn thẳng về phía trước, con đường chạy tít tắp dường như không có tận cùng. Trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng tháng tư, những dãy núi lớn ở hai bên cửa sổ xe lướt qua nhanh chóng, chỉ còn thấy màu xanh biếc ánh lên lấp lánh, tựa như dòng nước chảy đang chảy về xuôi.
Ta nhìn thấy cảnh núi non xanh ngắt kia ngập tràn vẻ quyến rũ, nhưng ngược lại, núi xanh nhìn thấy ta chấp nhận như thế không? i
Anh siết chặt điện thoại di động trong tay, dần dần lòng bàn tay anh đã rịn ra một lớp mồ hôi, tiếng hít thở nhè nhẹ của cô vong vào trong tai của anh.
Ánh mặt trời giống như là những hạt vàng lấp lánh, xuyên qua cửa sổ xe rắc lên trên gương mặt của anh, giọng nói trầm trầm của anh ngập tràn sự dịu dàng, vang lên ở trong buồng xe: "Thanh Thu, em có biết không, anh yêu em...”
Thanh Thu chỉ cảm thấy hơi thở của mình lập tức như ngừng lại, sau giây phút giật mình kinh ngạc ngắn ngủi, cô chợt nhấn phím kết thúc cuộc gọi thật nhanh.
иgự¢ cô phập phồng lên xuống không ngừng, nhịp thở tựa như bị lạc nhịp, cổ họng chợt thấy khô rang nóng rực. Thanh Thu chậm rãi ngồi xuống ở trên ghế, khóe môi lại hơi nhếch lên lộ ra một ý cười nhàn nhạt mang vẻ châm biếm.
Mặc dù miệng cô đang mỉm cười, nhưng trong con ngươi lại ẩn chứa sự đau đớn sâu sắc.
Đã quá muộn rồi, tất cả những điều này giờ đây đã trở nên quá muộn màng.
Cô không biết những cô gái khác khi gặp phải những chuyện như thế này thì sẽ có phản ứng như thế nào, cô chỉ biết hiện tại, bản thân cô không sao chấp nhận nổi.
Đáy lòng của cô có một vết thương quá lớn, cho dù vết thương đã khép miệng lại, nhưng ở bên dưới vết sẹo kia lại đang cất giấu sự đau đớn khôn nguôi, cô không làm sao quên được.
Ngày trước, khi cô được gả cho anh, trong lòng anh oán hận cô đã chiếm đoạt anh mất vị trí của Kiều Mộc Miên, mối tình đầu của anh. Rốt cuộc sau khi anh cắt đứt chuyện tình cảm với Kiều Mộc Miên, bọn họ bắt đầu có sự gần gũi về da thịt, nhưng đột nhiên, giữa đường lại mọc ra một Lạc Tương, người bạn thanh mai trúc mã từ thủa nhỏ của anh.
Mọi người ai cũng nói cô khó mà giữ được vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Thẩm, ai ai cũng nói, anh và Lạc Tương là đôi thanh mai trúc mã do ông trời tác hợp, lúc đó nào có ai quan tâm đến cảm nhận của cô dù chỉ là một chút, có ai hiểu được ở bên trong lòng của cô đang phải chịu biết bao gian nan khó chịu?
Cô bị Lạc Tương đẩy ngã xuống dưới lầu, làm cô bị mất đứa con, lúc đầu anh hoảng sợ đến ngẩn người ra, nhưng sau đó anh lại giải vây giúp cho Lạc Tương.
Khi đó cô cũng đã hiểu, người đàn ông này, không thể chấp nhận được.
Hơn nữa về sau, nhà họ Triển bị phá sản hoàn toàn, cô cũng không cần phải vất vả khổ sở để chống đỡ nữa. Em gái, em trai của cô cũng đã như những chú chim mọc đủ lông cánh, không cần phải dựa vào sự che chở của cô nữa. Cô nén nhịn nỗi đau, để lại bản thỏa thuận li hôn cho anh rồi cao bay xa chạy. Mỗi ngày mỗi đêm trôi qua, cô đã phải trải qua biết bao vất vả khổ sở, đau đớn như thế, thử hỏi có ai đã từng hỏi qua một câu thăm nom rằng những ngày qua cô đã sống như thế nào hay không?
Mà trong khi đó bản thân anh, lại vẫn dây dưa không rõ với Lạc Tương như cũ. Những lưu luyến còn sót lại trong cô cứ như thế, từng chút từng chút một, đã bị tàn lụi đi, hầu như không còn.
Cho tới bây giờ, anh lại đột ngột nói ra câu “anh yêu em, Thanh Thu, anh yêu em”.
Rốt cuộc anh muốn cô phải như thế nào đây?
Muốn cô cảm động mà khóc thật lớn chăng? Muốn cô nằm trong vòng tay của anh mà khóc lóc nức nở, ôn lại giấc mộng uyên ương, mà quên đi tất cả, bỏ qua tất cả quá khứ hay sao?
Cô không phải là một người phụ nữ không có trí nhớ. Cô cũng không còn là một cô gái ngu ngốc hồi mười bảy mười tám tuổi nữa, chỉ cần người nghe thấy đàn ông cất tiếng nói lời ngon ngọt, dỗ dỗ dành dành một lát, là đầu óc trở nên choáng váng rồi.
Cô sẽ không quay đầu trở lại nữa, thiên hạ này lớn như vậy, cũng không phải chỉ có một người đàn ông Thẩm Bắc Thành kia, nếu như trên thế giới này chỉ còn có một mình anh, cô cũng tình nguyện sống cuộc sống độc thân.
Thẩm Bắc Thành sững sờ nhìn điện thoại của mình bị cắt đứt, mãi một lúc lâu cũng không có phản ứng lại nổi.
"Này, tôi còn muốn giữ lại mạng sống của mình để theo đuổi theo bà xã và con gái của tôi đấy, cậu đừng để cho tôi bị ૮ɦếƭ cùng với cậu đấy nhé."
Hà Dĩ Kiệt vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, với tay sang giữ lấy vô lăng khẽ xoay một vòng, xe ô tô lượn sát sạt qua hàng rào lan can bảo hiểm ven đường.
Lúc này Thẩm Bắc Thành mới tỉnh táo lại, vội vàng ổn định tay lái chuyên tâm lái xe.
Thanh Thu mặc quần áo tử tế thật nhanh, sau đó kéo cửa ra, đã thấy người quản gia, trên đầu đầy mồ hôi đứng ở bên ngoài. Cô vội vàng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, quản gia cũng không giấu giếm cô, chỉ nói em trai của Cận tiểu thư nghe nói Cận tiểu thư bị thương, đã phái người tới đón Cận tiểu thư đưa đi bệnh viện, Nặc Nặc cũng đi theo luôn. Ai ngờ, đi được nửa đường, xe của Cận tiểu thư chợt bỏ rơi xe của bọn họ vẫn đi theo ở phía sau xe kia, hiện tại, cũng không biết Cận tiểu thư đã đi nơi nào...
Nghe vậy Thanh Thu không khỏi thấy kinh hãi, chuyện Cận tiểu thư rời đi cũng không gấp, nhưng tại sao lại giống như cô đã bắt cóc Nặc Nặc mang đi vậy?
Chẳng lẽ chuyện này ngay từ lúc mới bắt đầu đã chính là một cuộc âm mưu? Chính là cố ý muốn đến gần Hà Dĩ Kiệt cùng Nặc Nặc, sau đó bắt cóc? Vơ vét tài sản?
Trong đầu Thanh Thu xoay chuyển thật nhanh, cũng liền mở miệng hỏi lại luôn: "Ông đã gọi điện thoại cho Hà tiên sinh, nói rõ sự việc này hay chưa?"
"Đã gọi điện thoại cho Hà tiên sinh rồi."
"Báo cảnh sát chưa?"
"Hà tiên sinh không cho báo cảnh sát."
Thanh Thu không khỏi cau mày, tại sao Hà Dĩ Kiệt lại không cho báo cảnh sát nhỉ?
"Như vậy đi, trước hết bây giờ ông cho người lập tức đi đến sân bay, ga xe lửa, tóm lại, những nơi nào có đường đi từ Hàng Châu đi đến nơi khác, ông cũng phái người đi trước chặn lại, bọn họ cũng không thể chắp cánh mà bay đi chứ?"
Quản gia lập tức thưa phải, nhanh chóng dẫn người đi, trong lòng Thanh Thu như có lửa đốt, chỉ đành phải gọi điện thoại lại cho Thẩm Bắc Thành.
Bởi vì này sự việc đột ngột phát sinh ra nên trong lòng cô hết sức lo lắng, khi nói chuyện giọng nói cũng có chút hoảng hốt, áy náy, dù nói thế nào...
Thẩm Bắc Thành đã đưa cô đến Hàng Châu để chăm sóc Nặc Nặc, nhưng Nặc Nặc đang ở ngay dưới mí mắt của cô liền bị Cận Tư Tư mang đi...
Nếu như Nặc Nặc mà xảy ra chuyện gì, cả đời này cô cũng không có cách nào để tha thứ cho mình!
Đây chính là huyết mạch duy nhất mà Tư Tư lưu lại, thân là chị em, vậy mà cô lại không chăm sóc cho Tư Tư được chu đáo, để cho cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy, cuối cùng đến cái ૮ɦếƭ không được rõ ràng, hiện giờ đứa con gái mà cô để lại giờ đây cũng lâm vào cảnh nguy hiểm...
Thanh Thu vừa mới gọi điện thoại, liền không nhịn được bật khóc ầm lên.
Thẩm Bắc Thành vừa lái xe thật nhanh, lại vừa nhẹ giọng an ủi cô, khi cô gặp phải chuyện lớn như vậy, ý nghĩ đầu tiên cô nghĩ đến chính là gọi điện thoại cho anh. Trong lòng Thẩm Bắc Thành bất giác xông lên sự ấm áp vô biên, giọng nói không tự kìm hãm được liền tràn ngập chan chứa sự dịu dàng.
Hà Dĩ Kiệt khẽ nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, trong lòng chợt thở dài một hơi.
Có phải thời điểm anh và Tư Tư đang đi chung với nhau, cũng sẽ không kìm hãm được mà trở nên dịu dàng chân thành như vậy hay không?
"Không sao đâu, yên tâm đi...Đã có anh ở đây, em không cần lo lắng, Dĩ Kiệt cũng sẽ không trách em đâu..."
Thẩm Bắc Thành lòng riêng nhưng bị quấy phá, anh cũng không muốn nói cho Thanh Thu sớm biết chuyện, Cận Tư Tư chính là Tương Tư, cô là mẹ của Nặc Nặc, sẽ không làm tổn thương đến Nặc Nặc, anh nghĩ cùng cô nói thêm mấy câu, tựa như muốn cô phải dựa vào mình vậy.
Nhưng lúc này thấy bộ dạng Thanh Thu khóc không thành tiếng, anh thực sự thấy mình không thể đành lòng, sau hai ba câu an ủi liền nói lại tất cả sự thật với cô.
Thanh Thu nghe thấy trong lòng kinh hãi, tâm tình cũng đã yên ổn trở lại. Sự lo lắng duy nhất của cô là Nặc Nặc, bây giờ nghe thấy Thẩm Bắc Thành nói như vậy, chỉ cảm thấy tảng đá lớn đang đè nặng lên tim mình , thoáng cái như được hất sang một bên, cả người cũng vui vẻ lên, lại nghĩ đến Tư Tư không bị ૮ɦếƭ, trong cuộc sống chị em các cô lại có thể được ở chung một chỗ, cười cười nói nói, không khỏi bị kích động lại khóc ầm lên. Trong khoảng thời gian ngắn, cô vừa khóc vừa cười ở ngay trong điện thoại, lại vừa vặn để cho Thẩm Bắc Thành ở đầu kia được nghe trọn vẹn...
Khóe môi anh cong lên vì buồn cười, thoáng chốc mặt mày cũng lấp lánh ánh sáng sáng ngời đầy hưng phấn, từng điểm nhỏ trên mặt anh cũng như đang nở nụ cười, chứa đựng sự dịu dàng, làm cho người ta không khỏi thấy động lòng.
Anh nghe thấy cô ở đầu điện thoại bên kia nói một thôi một hồi những câu không đầu không đuôi, hồi lâu, anh mới nhỏ giọng nhẹ nhàng gọi một tiếng tên của cô...
"Thanh Thu...”
Cô đáp lại theo bản năng"Dạ?" lên một tiếng, sau đó giữa hai người chợt trầm mặc lại.
Lời nói đã lên tới cổ họng, thật sự anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại, anh lại không sao thốt ra nổi một chữ.
Tư Tư ngồi ở trong xe, Nặc Nặc ngồi ở trên đùi của cô.
Cận Trường Sinh nhìn hai mẹ con Tư Tư ngồi ở bên cạnh, hàng lông mày dài nhíu chặt không hề giãn ra.
"Chị quyết định như vậy sao?" Cuối cùng anh vẫn không thể nhịn được nữa, liền lên tiếng hỏi thăm.
Tư Tư gật đầu một cái, lại siết chặt lấy con gái: "Ừ, đã quyết định rồi, bây giờ chị không muốn sống ở trong nước nữa."
"Vậy... còn Nặc Nặc thì thế nào đây?"
Trường Sinh đưa tay vuốt vuốt mái tóc Nặc Nặc, Nặc Nặc liền ngoan ngoãn nhoẻn cười với anh, đôi mắt cười cong lên thành mảnh trăng khuyết...
Tư Tư lập tức co lại cánh tay: "Nặc Nặc là con gái do chị sinh ra, không có liên quan đến anh ta..."
Cô nói xong, khép mắt buông hàng lông mi xuống, nhìn thật kỹ con gái đang nằm ở trong иgự¢ mình, trong lòng thấy đau đớn như bị đao cắt.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ ૮ɦếƭ, cho nên mới trao lại con gái cho anh, hiện giờ cô đã không sao rồi, nhưng cô lại không nói với anh một tiếng nào, cứ thế mang con gái đang sống ở bên cạnh anh bỏ đi, nếu như Nặc Nặc hỏi ba của nó, cô sẽ phải nói như thế nào với con gái đây?
Trên người của Nặc Nặc không chỉ mang dòng máu của một mình cô, trên người con gái của cô cũng đang chảy dòng máu của Hà Dĩ Kiệt...
Nhưng mà, cô không có cách nào khác, cô không thể bỏ được Nặc Nặc, nhưng cũng không chấp nhận việc ở lại nơi này, cô cũng không muốn lại nhìn thấy anh nữa.
"Liên hệ máu mủ, không phải chỉ một câu nói là có thể chặt đứt được."
Giọng nói của Trường Sinh sâu kín lành lạnh, những lời này đã thấm sâu trong người anh. Anh cũng đã từng hận ba của anh, nhưng đến bây giờ, cho dù anh vẫn còn chưa muốn tha thứ cho ba, nhưng anh vẫn chấp nhận ông.
Tư Tư khẽ cắn chặt vào môi dưới, sắc mặt của cô đã có chút tái nhợt, môi cũng đã tái nhợt đi. Nặc Nặc ngửa mặt lên nhìn mẹ của mình, bàn tay nhỏ bé mập mạp ôm lấy cô vẻ thân thiết: "Mẹ, chúng ta sẽ không ở cùng với ba nữa sao?"
Tư Tư không sao chịu đựng nổi câu hỏi của con gái được phát ra bằng giọng nói non nớt như vậy, cô ôm con gái khẽ dỗ dành: "Chúng ta len lén trốn đi trước, khiến ba gấp gáp, sau đó chúng ta sẽ trốn khiến ba không tìm được hai mẹ con, có được hay không?"
Cô đã nói tránh đi về sự thật tàn khốc của cuộc chạy trốn này, nói về cuộc chạy trốn như là đang chơi trò chơi của trẻ con.
Nặc Nặc mặt mày hớn hở, vỗ tay kêu lên: "Hay quá hay quá, chúng ta khiến ba phải gấp gáp, khiến ba không tìm được chúng ta!"
Tư Tư cúi đầu nhìn con gái đầy yêu thương, cười dịu dàng: "Nặc Nặc thật biết nghe lời, mẹ rất yêu con."
"Con cũng vậy, con rất yêu mẹ." Nặc Nặc bổ nhào vào trong иgự¢ của cô làm nũng, một lát sau, đột nhiên cô bé lại ngẩng đầu lên, chớp chớp hàng lông mi thật dài: "Mẹ, thấy như con đang nằm mơ."
"Hả?" Tư Tư không sao nhịn được, bật lên cười.
Nặc Nặc nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Mẹ, chỉ có khi nằm mơ con mới thấy mẹ."
Tư Tư nhìn con gái, nước mắtcủa cô chợt liền rơi xuống, "Nặc Nặc, con không hề nằm mơ, mẹ đã thực sự trở lại với con rồi."
"Mẹ tại sao mẹ lại bỏ con và ba ở lại vậy?" Mắt Nặc Nặc ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn quắt lại như giận dỗi.
Tư Tư ngơ ngẩn, cô không biết phải giải thích với Nặc Nặc như thế nào để cho con gái hiểu được. Chẳng lẽ cô lại trả lời cho con gái mình, một đứa bé nhỏ xíu như thế này biết rằng, mẹ của nó đã phải sống một cuộc sống giống như ở trong địa ngục hay sao?