Thiên Nhi lại chìm vào cơn hoảng loạng, nước mắt cô bắt đầu chảy. Ai cảm nhận được rằng tim cô đau thế nào. Ai hiểu được cảm giác người mình tin tưởng duy nhất lại bỏ rơi mình.
Những giọt nước trên khóe mắt rơi ra ngày càng nhiều khiến người khác nhìn vào không khỏi thương xót. Một cô bé vừa thoát khỏi thế giới riêng đầy cô độc, tìm được một chỗ dựa cho mình giờ lại thấy bản thân mình bị bỏ rơi, không ai cần cô nữa, ai cũng muốn hại cô.
Tiếng mở cửa, rồi im lặng, tiếp đó là tiếng bước chân gấp gáp, một bóng người nhỏ nhắn lao như bay vào cô, ôm chầm lấy cô. Linh Đan cất giọng lo lắng :
- Thiên Nhi sao vậy? Sao vậy? Sao cậu lại khóc? Ai bắt nạt cậu?
Nó vừa theo chân Chấn Phong vào bệnh viện để thăm cô, mới ba ngày chưa gặp mà tưởng chừng như đã ba thu. Nó nhớ Thiên Nhi lắm.
Bên tai truyền đến hàng loạt câu hỏi cùng giọng nói trẻ con, Nhi ngước gương mặt đẫm nước mắt từ trong иgự¢ phẳng lì của Linh Đan lên nhìn.
Hai má phinh phính như hai cái bánh bao, nhìn là muốn cắn, mắt to tròn long lanh, cái miệng chúm chím, mái tóc ngắn, bộ dáng của Linh Đan hiện vào trong mắt Thiên Nhi. Suy nghĩ của cô xuất hiện nghi hoặc. Người này rất thân thuộc với cô, đang lo lắng cho cô sao? Sao nhìn con bé này lại khá sợ sệt thế này? Cô rất bài xích người lạ, nhưng vừa nhìn thấy Linh Đan, cảm giác bài xích, ghét bỏ hay sợ hãi đều không còn nữa. Cô biết con bé này không hại mình.
Linh Đan tỏ ra bối rối, Nhi khóc, nó hỏi mà Nhi không trả lời...
- Thiên Nhi đừng khóc nữa mà, ai bắt nạt cậu để tớ bảo Phong xử đẹp nó.
Cô vẫn khóc.
- Đừng khóc nữa mà, nín đi, khóc sẽ nhanh già lắm, sẽ xấu xí nữa, Phong bảo tớ vậy đó, nên cậu đừng khóc nữa.
Linh Đan đưa cái tay bụ bẫm lên lâu nước mắt cho cô, mắt mũi cô đều đã đỏ ửng lên vì khóc. Cô vẫn không ngừng khóc.
- Thôi mà, tớ năn nỉ cậu đó, đừng khóc nữa, tớ và Phong đến chơi với cậu này.
Thiên Nhi vẫn khóc không phải là vì cô sợ, mà cô thấy tủi thân, lâu nay chỉ có mình Nghi là quan tâm đến cô, giờ Nghi bỏ cô rồi, hiện tại lại có Linh Đan đến quan tâm cô, cô vui, nếu con bé cũng bỏ cô đi thì sao?
Chấn Phong đã bước vào từ khi Linh Đan chạy vào, nhìn bộ dạng luống cuống dỗ dành Thiên Nhi của con bé, anh bật cười, càng nhìn càng đáng yêu mà, anh vui nhất vì Linh Đan khí cô nín mà một câu Phong, hai câu Phong, hầu như câu nào cũng xuất hiện tên của anh, điều đó chứng tỏ nó luôn nhớ đến anh.
Anh đã nghe qua tình hình của Nhi từ Thiên Vương. Lúc đầu anh và Linh Đan cũng không dám vào mà chỉ dám hé cửa ra để nhìn cô vì sợ cô vẫn bài xích người ngoài. Nào ngờ khi Linh Đan vừa hé cửa lại thấy Thiên Nhi khóc nức nở, con bé không thèm nhớ lại lời anh tỉ mỉ nhắc nhở lúc nãy mà hớt hả xông vào. Cũng thật may là cô không có bài xích con bé, nếu không thì không chỉ Thiên Nhi, mà Linh Đan cũng sẽ buồn mà khóc thôi.
Chấn Phong biết tình cảm của Đan giành cho Nhi là lớn thế nào, con bé thực sự rất yêu thích Thiên Nhi, nhiều khi còn chẳng thèm quan tâm anh ra sao, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cô, dù anh không vui về điều này nhưng cũng đành chấp nhận. Thôi thì mình là người đến sau.
Linh Đan phải dày công dỗ dành một hồi thì cô mới nín, tiếng nấc phát ra đều đặn. Lúc này cô mới để ý đến người con trai đi theo Linh Đan.
- Cậu đừng sợ, tôi cũng là bạn của cậu mà. Chấn Phong - bạn trai của Linh Đan.
Chưa kịp để cô phản ứng, anh đã nói.
- Chúng ta chia tay rồi!
Linh Đan nghe đến hai từ \'bạn trai\' đã tức giận phản bác, sau đó tiếp tục nói :
- Thiên Nhi đừng sợ nhé, Phong không dám làm gì cậu đâu, có tớ bảo vệ cậu rồi. Muốn hại cậu thì phải bước qua xác tớ.
Lại có tiếng mở cửa cùng tiếng giày cao gót vội vã chạy vào. Nghi vội vã chạy vào, giờ này chẳng Nhi đã tỉnh lại, Nghi đã hứa sẽ ở bên Thiên Nhi rồi, nếu dạy mà không thấy Nghi thì chắc chắn cô bé sẽ sợ lắm. Cô bé mới bình phục một chút thôi mà. Nãy mẹ Nghi gọi cô về nhà có việc gấp, ban đầu cô từ chối, nhưng mẹ cô bắt cô phải về, chắc là có việc gấp thật nên đành bấm bụng đi về xem có việc gì rồi nhanh chóng trở về với Nhi. Nào ngờ việc gấp đó lại là bị mẹ Nghi lôi đi xem mắt. Cô liền từ chối người ta ngay, lập tức chạy về bệnh viện.
Quả nhiên Nhi đã tỉnh, bên cạnh cô bé con có hai người : Phong và Đan. Cô đều biết, hai cô cậu này là bạn thân của Thiên Nhi. Tuy là bạn thật nhưng Thiên Nhi vẫn còn đang bị bệnh, con bé vẫn còn bài xích với người ngoài, hai đứa này tiếp xúc trực tiếp với Thiên Nhi không nghĩ đến việc cô bé có thể sợ hãi sao?
Cô đi đến bên cạnh Thiên Nhi, giọng đầy áy náy, lo lắng :
- Xin lỗi cậu, thật lòng xin lỗi. Mẹ tớ gọi tớ về có việc gấp, lúc đó cậu ngủ không nỡ gọi cậu dậy để báo mà bỏ đi luôn, xin lỗi Thiên Nhi, đừng giận tớ.
Thấy mắt của cô sưng đỏ, vài giọt nước vẫn còn đọng trên khóe mắt, tiếng nấc đều đều vang lên càng khiến Nghi thêm lo lắng.
Nghe Nghi giải thích, cô cũng gật đầu,tuy hơi buồn một chút, hơi giận một chút nhưng cô sẽ tha thứ cho Nghi, Nghi tốt với cô như vậy, cô không nên quá ích kỉ mà suốt ngày bắt Nghi kè kè bên mình.
Cô vừa uống sữa, vừa ngồi tán ngẫu với Linh Đan mặc dù chủ yếu toàn con bé nói, thi thoảng Thiên Nhi mới trả lời. Đó là một kết quả tốt, Thiên Nhi của bây giờ với Thiên Nhi của ngày trước đã khác xa. Không phải khác về hình dáng, mà là khác về tính cách. Trước đó cô luôn tỏ ra lạnh lùng, tự mình xa cách với bạn bè, không cởi mở, thân thiện khi tiếp xúc với người khác. Còn bây giờ nhìn cô rất dịu dàng, trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, làn da trắng sứ, mái tóc đen dài xõa xuống cùng gương mặt kiều diễm xinh đẹp, khi cô cười trông cô thật giống Thiên Thần.
Linh Đan nói với cô những chuyện ở trường, lớp và mách cô tội của Chấn Phong. Nghi vui vẻ vì nhờ có Linh Đan mà tình trạng bệnh của cô lại càng khả quan hơn.
Con bé liên miệng :
- Cậu không đi học các bạn trên lớp rất nhớ cậu đó.
- Họ thấy rất hối lỗi vì trước đó đã làm cậu buồn.
- Cậu đừng giận mấy bạn đó nhé. Mọi người biết lỗi rồi. Hình như cả lớp ngày mai sẽ đến thăm cậu đó.
- Sao cậu không trả lời tớ mà chỉ cười vậy hả Thiên Nhi?
Linh Đan nói rất nhiều, mắt chăm chú quan sát thái độ của cô. Nhìn cô cười thật xinh mà.
Thiên Nhi cười để lộ hàm răng trắng, cô cười tươi đến nỗi chiếc răng khểnh ít khi thấy cũng xuất hiện. Cách cô cười hoàn toàn khác với lúc trước, không phải cười nhếch miệng, cười miễn cưỡng mà cười thực sự. Cô rất vui. Cô cũng suy nghĩ về việc đã xảy ra trước đó. Cô khá thông suốt rồi và cũng chẳng còn quan trọng với cô nữa, cô không quan tâm điều đó. Khi nghe Linh Đan nói vậy, cô càng vui hơn.
- Cậu đúng là một thiên thần mà.
Thiên Nhi dịu dàng nói, đưa tay lên véo nhẹ cái má phúng phính của Linh Đan.
Nghi chứng kiến, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Đây chính là tính cách thật của Thiên Nhi, dịu dàng đến nỗi làm người khác nhìn vào cũng cho người ta cảm thấy yên bình, hưởng thụ.
Đan nghe cô khen liền ngớ người. Mắt long lanh liền xuất hiện rất nhiều tia cười cùng sung sướng. Trời ơi! Đây là lần đầu tiên Thiên Nhi khen nó đấy, Thiên Nhi khen nó là thiên thần kìa. Con bé vui mừng đến nỗi lao vào ôm chầm lấy cô. Mới ôm được vài giây, cổ áo đã bị ai đó kéo lên, Phong cau mày, giọng đầy khó chịu :
- Cậu là con gái đó, phải có chừng mực!