Dục Vọng Độc Chiếm Của Ma Vương - Chương 10 (hết)

Tác giả: Kim Cát

Hắc Thứ Khoan ở lại trên đảo ba ngày, sợ cô lại khóc trong khi ngủ, vào ngày thứ ba lúc anh phải đi, vẫn là Nguyễn Yến Hi thúc giục anh, và nghe được cô cam đoan là cô ổn thật sự rồi.
Kỳ thật không phải vậy. Nguyễn Yến Hi cô đơn nhìn biển rộng.
Cô đã cố gắng hứa với chính mình, nhất định phải kiên cường hơn nữa, không thể phát cáu không cho anh quản lý chuyện công ty.
Dự tính ngày sinh là hai tuần sau, Hắc Thứ Khoan nói khi đó anh có thể giải quyết hết mọi việc, sẽ quay về trên đảo cùng cô chào đón đứa con đầu tiên của họ.
Cô quyết định xem nhiều sách một chút, không thì xem tin tức cũng tốt, còn hai chuyên gia chiếu cố cô cho rằng xem nhiều tin tức kỳ quái cũng sẽ có ảnh hưởng tới cục cưng.
Vậy… Cô xem tin tức tài chính kinh tế đi? Như vậy, cục cưng mới có thể giống anh, lợi hại như cha. Nhưng mà mới xem một lát, cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, nghe không hiểu.
Không biết Hắc Thứ Khoan rời đi được mấy ngày… cô cảm thấy mỗi ngày dài như một năm, cô lại chuyển sang kênh tin tức, không quên nói với cục cưng trong bụng: “Trên TV đều là hình tượng bất lương, sau này con không được học nha”.
Mới nói như vậy, tiêu đề tin tức thứ nhất chói sáng như đèn huỳnh quang chạy qua, làm cô rùng mình, bật mình đứng dậy.
Ngay sau đó, CNN lập tức phát ra tin tức, Nguyễn Yến Hi vọt tới trước màn hình thật lớn, nắm chặt điều khiển từ xa, một cỗ sợ hãi tuỵêt vọng làm cô muốn hét chói tai, lại không sao phát ra được thanh âm, đột nhiên bầu trời mặt đất như xoay tròn, bóng tốt nuốt chọn cô vào trong đó.
Một nữ hầu hét chói tai gây chú ý cho mọi người trong nhà lớn, Nguyễn Yến Hi đã té xỉu trên mặt đất.
Tại sân bay Đài Loan, Hắc Thứ Khoan lọt vào trận đấu súng.
***
Những nhân viên chăm sóc và chữa bệnh không phụ công chủ nhà, Nguyễn Yến Hi và đứa nhỏ cũng không bởi vì thế mà bị sinh non.
Nhưng Nguyên Yến Hi bắt đầu yêu cầu người làm, người ở đây mang cô rời khỏi hải đảo, cô không thể ở trên đảo nữa, cũng không biết chồng cô sống ૮ɦếƭ ra sao.
Tin tức khác thường kia như một viên đá chìm sâu trong lòng biển rộng, không biết tin tức tiêp theo thê nào, có người cho rằng Hắc gia đã phong tỏa tin tức, dù sao sự sống chêt của Hắc Thư Khoan không chỉ liên quan tới cả tập đoàn, mà cả cổ phiếu Wall Street cùng kinh tế một nửa địa cầu, nếu Hắc Thứ Khoan thật sự bị sát hại, thị trường chứng khóan sẽ không thể điều khiển.
Nhưng mà mọi tin tức đều bị giữ kín, thế giới đang được tô son trát phấn một mảnh bình an.
Tâm Nguyễn Yến Hi lại không thể bình tĩnh, làm sao mà cô có thể bình tĩnh đây?
“Van cầu cô, giúp tôi đi.” Cô lần nữa van nài làm cho người chăm sóc cùng nhân viên chữa bệnh có chút dao động, cô càng thêm khẩn
cầu, “Nếu chồng cô mất đi, cô cũng hiểu được, lần cuối cùng gặp mặt cũng không thể, ngay cả thi thể cũng nhìn không được…” Cô nói xong, nhịn không được khóc lên, nếu không vì cục cưng, Nguyễn Yến Hi đã khóc cả ngày không ngừng, cô đã thề là phải kiên cường, nhưng giờ Hắc Thứ Khoan còn sống, là ông trời của cô, vẫn là điều kiện tiên quyết để cô dựa vào.
Giống với cô, nữ phụ khoa cùng chồng cũng bị ngăn cách, gặp không được, nhưng họ không thể tự quyết định, bời vì trực thăng trên đảo không thể bay một đường dài, nếu bay tới sân bay nhỏ gần nhất, nơi đó chỉ có xe buýt rất đơn sơ, đối với Nguyễn Yến Hi đang có bầu rất là nguy hiểm.
Ngày thứ ba, rốt cuộc có một vị cứu tinh tới đảo.
Một cái trực thăng tư nhân của Hắc gia hạ xuống đảo, Lão Lục Hắc Thứ Hàm lĩnh mệnh đến trấn an chị dâu.
(Muanho: nghe câu lão Lục thế này, muanho cứ nghĩ lão Lục là con trai, ai dè là nàng….)
“Đại ca không có việc gì, viên đạn chỉ bắn trúng cánh tay, tin tức nói bắn trúng иgự¢ chỉ là tin tức lá cải, do mất thêm chút máu nên mới đưa vào phòng bệnh thôi.”
Nguyên nhân việc Hắc Thứ Khoan rời đảo, quay về New York xử lý việc khẩn cấp có quan hệ, sau lại do vấn đề công ty tuy đã được giải quyết, bị đá ra khỏi trung tâm quyền lực của tập đòan, phó tổng giám đốc bị buộc cùng đường, không cam lòng, mà trả thù. Hắc gia phong tỏa tin tức là vì dụ ra người đứng sau màn thuê người nổ súng.
Hắc Thứ Khoan hôn mê hai ngày, tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là muốn em gái đến trấn an vợ anh, ở trên đảo Nguyễn Yến Hi sẽ rất sợ hãi.
Nhưng Hắc Thứ Hàm chưa bao giờ cho rằng nữ nhân nên ngoan ngoãn nghe theo an bài của đàn ông,vì thế khi Nguyễn Yến Hi khẩn cầu, liền bắt toàn bộ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc hộ tống Nguyễn Yến Hi quay về Đài Loan.
***
Nguyễn Yến Hi tuy rất sốt ruột, vẫn ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà lớn Hắc gia một ngày, kết quả Hắc Thứ Hàm lại không để ý cảnh cáo tạm thời đừng ra cửa của ba anh trai, chị gái, ngày hôm sau liền mang Nguyễn Yến Hi tới bệnh viện, chỉ nghĩ trực thăng hạ xuống tránh phóng viên, nhưng lo lắng đến trạng thái của Nguyễn Yến Hi, vẫn là cho xe đi trước.
Ở trên xe, Hắc Thứ Hàm điện thoại tới cho Lão út Hắc gia ở cửa bệnh viện, ở phố đối diện không xa dừng xe lại.
“Báo cáo, phóng viên ở cửa lớn đã bị Thất ca dẫn dụ rời đi” Khuôn mặt Lão út Hắc gia không thay đổi biểu cảm báo cáo, rất xa, cô liền thấy trong bụi cỏ trước cửa bệnh viện, một tên có cách ăn mặc như sẽ tham gia dã chiến, một thân ăn mặc không hề khiêm tốn, giống như chiêu cáo thiên hạ (ý là tên này muốn ẩn nấp nhưng mà cách ăn mặc quá nổi bật không thể ẩn nấp được ý, mọi người đều thấy rõ. Hóa ra tên này chính là Lão út đang nói chuyện với Hắc Thứ Hàm.
Muanho tưởng ai cơ, thở phào. Nhưng mà buồn cười… :-D )
“Đúng là ngu ngốc, em xác định hắn sẽ không làm gì sao?” Hắc Thứ Khoan không khách khí mà quở trách em trai, tuy rằng Lão Thất cùng Lao Bát khinh suất giống nhau, Hắc Thứ Hàm cũng chưa từng thừa nhận, chính anh cũng giống thế chuyên môn ra cửa.
“Vấn đề này quá khó trả lời.” Lão út Hắc gia đang ẩn nấp trong bụi cỏ, không thấy mọi người qua lại chỉ trỏ rồi cười anh. “Thất ca ngẫu nhiên cũng có lúc động não, chỉ là ở thời điểm nào, thì chỉ có ông trời mới biết.”
Hắc Thứ Hàm ngửa mặt lên trời, mắt trợn trắng.
Cô quyết định trực tiếp xuống xe, sợ có phóng viên ôm cậy đợi thỏ ở gần cửa bệnh viện, vừa thấy loại xe xa hoa như thế này tiếp cận bệnh viện, sẽ giống cá mập ngửi được mùi máu tươi, mấy hôm nay đã có rất nhiều danh nhân chính thương đến thăm hỏi Hắc Thứ Khoan đều bị phóng viên chộp lấy chăm sóc qua.
Hắc Thứ Hàm che chở Nguyễn Yến Hi đi vào bệnh viện, tránh ở trong bụi cỏ, Lão út cũng dán vách tưởng theo sát, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương…
“Không ổn. Các đơn vị ngay tại chỗ tìm cách che dấu. Nhiệm vụ Thất ca thất bại.” Chợt nghe Lão út Hắc gia kêu lên như vậy, rất nhiều phóng viên bị Thất ca dẫn dụ rời đi, nhưng lại xuất hiện ở đại sảnh bệnh viện.
Hắc Thứ Hàm nhẫn lại xúc động trách mắng lão Bát (Lão út= lão Bát), nếu lão Bát không kêu lên, thì không có người chú ý, kêu xong rồi, tất cả mọi người cùng nhìn lại đây.
“Cô ấy không phải là cô gái một năm trước vốn được định gả cho Lý Triết Kỳ sao?” Đột nhiên có người hô lên như vậy, quả nhiên là chó thì mũi vô cùng thính, mà khối thịt này, ngửi mùi thôi đã ra manh mối.
Hắc Thứ Hàm thầm kêu không ổn, rất nhiều phóng viên đã nhận ra Nguyễn Yến Hi, còn có SNG bắt đầu truyền đi tin tức độc nhất vô nhị, bảo vệ bệnh viện không ngăn cản được lũ cẩu phóng viên. (muanho: để câu nha, nghe chó phóng viên thì… không hay lắm)
“Xin hỏi Nguyễn tiểu thư, là do đã mang thai, nên mới trong ngày hôn lễ rời đi sao?” Một người sáp lại đây, tia sáng đèn máy ảnh sáng không ngừng, tiếng máy chụp kêu không ngừng.
“Thật sự Nguyễn tiểu thư tự ý rời đi Lý gia sao? Có phải do Lý Triết Kỳ sớm có người phụ nữ khác? Hay là thật ra Nguyễn tiểu thư có tình cảm với Hắc Thứ Khoan mà chưa công khai, cho nên hôn lễ kia mới thất bại?” Phóng viên có kinh nghiệm còn chuẩn hơn cả máy tính, rất nhanh, chuyện cũ rích từ tám trăm năm trước cũng bị đào bới lên
Nguyễn Yến Hi chưa bao giừo gặp phải cảnh tượng này, sợ tới mức đầu trống rỗng, mặc dù có Hắc Thứ Hàm đỡ cô, cố gắng ngăn chặn phần lớn bộ phận truyền thông, nhưng thân mình cô lại cứng ngắc không thể bước về phía trước.
“Có báo đã vạch trần thủ đoạn của Nguyễn tiểu thư để lấy được tín nhiệm của Lý gia, lại ở đêm trước hôn lễ thì bị vạch trần, xin hỏi Nguyễn tiểu thư có giải thích gì không?”
Nguyễn Yến Hi kinh ngạc há miệng, cô không biết sau khi cô đào hôn, các tiểu báo Đài Loan lại lấy ra xào nấu thành tiết cẩu huyết như vậy để viết báo, việc cô đào hôn tại hôn lễ thế kỷ kia, cùng việc thâu long tráo phượng… càng khiến người ta thêm phỏng đoán, mọi loại chứng cứ đều được lấy ra khỏi Ⱡồ₦g hấp
“Xin hỏi Nguyễn tiểu thư, thật sự là cô cùng mới nam minh tinh cấu kết sao? Do hòai đứa nhỏ lên mới bị Lý gia đuổi đi?” Lại một cái tin tức oanh tạc lại đâu, hóa ra là một tiểu nam minh tinh điện ảnh (minh tinh chưa nổi tiếng á), tự nhận là có một đêm tình với Nguyễn Yến Hi, làm đệm lót trở thành một sao nổi tiếng.
“Ngươi bị tàn não à?” Hắc Thứ Hàm tức giận, “Có người có bầu mười hai tháng sao?”
“Như vậy, đứa nhỏ là của Hắc Thứ Khoan sao? Báo XX đã viết vì cô cho rằng Hắc Thứ Khoan có địa vị cao hơn Lý Triết Kỳ, cho nên cô mới không để ý tới ân tình của Lý gia mà hướng tới ôm ấp của Hắc Thứ Khoan…”
“Đủ rồi” Thanh âm già nua nhưng vẫn trung khí mười phần mang đầy khiển trách, truyền tới từ cửa lớn bệnh viện, là viện binh của lão Thất Hắc gia.
Hiện trường đang nhốn nháo hỗn loạn, cuối cùng an tĩnh, dù sao thì gừng càng già càng cay, Lý lão thái gia được vợ chồng Lý Triết Kỳ đỡ vào đại sảnh bệnh viện
Lũ quỷ phóng viên hút máu người này, dù sao Lý lão thái gia ra mặt, cũng không dám làm càn.
“Lý gia chưa bao giờ đuổi Yến Hi ra khỏi cửa, Yến Hi vẫn là do lão tự tay giao cho Hắc Thứ Khoan, nhìn thấy họ lập lời thề ước trước các vị thần, là vợ chồng được pháp luật thừa nhận, ai dám tung ra lời đồn đại, Lý gia sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”
“Còn có Hắc gia, các ngươi cẩn thận không tè ra quần.” Lão Thất Hắc gia không quên cáo mượn oai hùm đe dọa.
“Nhưng là cô dâu trong hôn lễ thật sự đã thay đổi, xin lão thái gia nói rõ chuyện này ?” Một phóng viên gan lớn, lên tiếng hỏi.
Lý lão thái gia nháy mắt một cái, hừ lạnh nói, “Có cái gì tò mò đâu, lão đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định thu Yến Hi làm con gái nuôi, Triết Kỳ lại có thể lấy bác mình sao?”
Một câu liền dẫn tới sóng to gió lớn, vợ chồng Lý Triết Kỳ kinh ngạc, nhất là Lý Triết Kỳ, bởi vì Hắc Thứ Khoan là địch thủ khó đối phó, sau đó vợ lại quản nghiêm, chỉ có thể buông tha Nguyễn Yến Hi, không nghĩ tới anh lại phải gọi Nguyễn Yến Hi một tiếng bác.
Nguyễn Yến Hi không kịp cảm tạ Lý lão thái gia giải vây, cũng không kịp gọi một tiếng cha nuôi, liền vì đau bụng sinh, vỡ nước ối mà được đưa vào phòng sinh.
“Không thể nghĩ được, em có thể mang cái đầu này ra khỏi cửa, thật khó a...”
Ở ngòai phòng sinh, Hắc Thứ Hàm liền quở trách Lão Thất, nghe tin tức xong, Hắc Thứ Khoan cũng rời khỏi phòng bệnh ở ngòai phòng sinh, Hắc Thứ Khoan giờ chỉ nghĩ tới vợ ở trong phòng sinh, không còn lòng dạ nào, hiện tại không có tâm tình xử lý em gái cùng em trai.
“Đừng tưởng rằng chị hơn em một tuổi, là có thể khinh thường em.” Lão Thất Hắc gia vẻ mặt không ai bì nổi, “Lúc ấy, chị cũng chẳng biết làm gì, lão Bát lại càng vô dụng, chỉ đứng ở một bên xem diễn.”
“Anh sai rồi, anh cho rằng vì sao mà dây anten của SNG bị phá hỏng? Một cái tin tức hay hình ảnh cũng không thể phát ra.”
“Em chỉ là phá hỏng cái dây anten mà thôi, phóng viên còn không phát hiện chị dâu.”
“Vậy còn anh? Em thấy lúc anh bị phóng viên truy đuổi, phải gọi điện cầu cứu Tam ca, gọi Lý lão thái gia tới làm viện binh là do Tam ca dạy anh phải không?”
“Là thế thì sao chứ? Ít nhất anh không làm sai, em nhỏ hơn anh, còn dám tranh cãi với anh, muốn ૮ɦếƭ…”
“Muốn đánh lộn thì ra bên ngòai.” Nghe tiếng vợ yêu la khóc, Hắc Thứ Khoan tâm tình bấn loạn, giờ rốt cục nổi giận, ba người em gái em trai lúc này mới nối đuôi nhau, chuồn ra khỏi gió bão lửa giận của lão Đại.
***
Hết thảy được an bài, ba tháng sau, Nguyễn Yến Hi ở Đài Loan tròn tháng sinh, chuẩn bị cùng Hắc Thứ Khoan đến nước Mĩ.
Ngày đó Nguyễn Yến Hi được đưa vào phòng sinh, cô mới hiểu được dụng tâm của chồng, lại không kịp nhìn thấy anh trước khi sinh, sinh xong, liền nhìn thấy Hắc Thứ Khoan, hốc mắt cô liền đỏ lên, ở trong иgự¢ anh khóc lớn.
Nếu anh không dụng tâm như vậy, cô sao có thể bình yên mang thai ở trên đảo? Tiếng xấu tại hôn lễ Lý gia truyền đi gây mưa gió, cô lại hồn nhiên không biết gì, tất cả đều vì Hắc Thứ Khoan mang cô đi nước Mĩ, sau hôn lễ của bọn họ, Hắc Thứ Khoan lại suy tính không muốn phóng viên động đến cô.
Đương nhiên, nguyên nhân thực sự, Hắc Thứ Khoan lại không nói cho vợ, kỳ thật anh thật sự nghĩ tới nhốt cô trên đảo, hòan tòan thuộc về anh, nhưng mà nước mắt đêm đó của cô, khiến anh đầu hàng, thay đổi chủ ý.
Thành viên mới của Hắc gia, là trưởng tôn Hắc gia, gọi là Hắc Trí Hiên, mỗi ngày bị ông nội, bà nội, mấy bác, chú cô chiếm lấy, yêu thương, ôm cùng chơi đùa, còn Hắc Thứ Khoan lại có thời gian độc chiếm vợ yêu.
Nguyễn Yến Hi vừa cho con 乃ú sữa xong, đứa nhỏ liền bị bác ôm đi chơi, cô đổi quần áo ngủ trưa, Hắc Thứ Khoan ôm một bó hoa đi vào phòng, cắm hoa vào lọ lớn ở đầu giường, không đành lòng đánh thức vợ, giống như khi ở trên đảo, mỗi lần đêm khuya anh trở lại đảo, anh lén lút, thật cẩn thận nằm ở bên cạnh vợ, ôn nhu ôm cô vào lòng.
(Muanho: anh ơi, chị Yến thật hạnh phúc… Nơi hạnh phúc nhất có lẽ là ở trong lòng anh….)
Nguyễn Yến Hi không mở mắt ra, thỏa mãn mà thở một hơi, càng tiến sâu vào trong иgự¢ chồng, cho tới khi cô ngửi được mùi vị quen thuộc, mở mắt ra, tầm mắt lướt qua người chồng, liền thấy một bó hoa Angel Face ở đầu giường, trên mặt ở nụ cười ngọt ngào.
Đầu ngón tay Hắc Thứ Khoan nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của cô ra sau tai, giống mỗi một ngày có một khoảng không gian nhàn nhã chỉ có hai người, anh để cô ghé vào trong иgự¢ anh, cứ lẳng lặng như vậy làm bạn với cô.
(Muanhobaybay: có lẽ đấy chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất… anh ôm em vào lòng… cứ yên lặng vậy thôi.)
Hai má Nguyễn Yến Hi dán vào иgự¢ chồng, tay nhỏ bé để ở trái tim anh, trái tim có lực nhảy lên ở dưới lòng bàn tay cô, cứ ở giờ khắc này, cô luôn kích động mà cảm tạ ông trời, may là viên đạn kia chỉ bắn vào tay trái chồng cô, cô mới có thể gặp anh, gần anh như vậy. (muanho: Không phải chứ… chị Yến… tội thân anh Thứ Khoan chị phải mong là anh không trúng đạn chứ nhỉ). Cô thật sự không thể tưởng tượng được, nếu như mất đi anh….
Tay Hắc Thứ Khoan luôn không an phận được bao lâu, thỉnh thoảng anh lại xoa nhẹ người cô, bao giờ cũng thế, bàn tay anh xoa khắp người cô, cuối cùng là xoa nắn cặp tuyết lê càng đầy đặn sau khi sinh của cô, càng xoa càng nhẹ nhàng càng ôn nhu, … cô biết vì tĩnh dưỡng sau sinh, anh đã thực nhẫn lại, dưới thân cô cảm nhận được cứng rắn cùng buộc chặt.
Cô cũng muốn a! Nhưng mà… Nguyễn Yến Hi cắn môi.
Sau khi sinh, tuy cô đã cố gắng bảo dưỡng, nhưng vẫn lưu lại dấu vết, trong lòng cô luôn để ý thân thể không hòan mỹ, không muốn anh nhìn thấy cô như vậy.
“Yến Yến,” rốt cục, anh lên tiếng gọi cô, tiếng nói vì nhiễm tình dục mà khàn khàn, “Anh nghĩ muốn em.”
Nguyễn Yến Hi sẽ không cự tuyệt anh, chỉ cần anh mở lời, cô nhất định dâng tất cả chính mình cho anh, chỉ là hốc mắt đỏ lên, năm ngón tay nắm chặt áo trước иgự¢ anh.
Hắc Thứ Khoan nâng mặt cô lên: “Em không muốn anh yêu em, phải không?”
Cô lắc đầu, vẻ mặt khổ sở, cô không biết nói với anh thế nào. “Em nghĩ cho anh, nhưng mà…” Tay cô tự động đè lấy bụng mình.
Hắc Thứ Khoan ôm cô ngồi dậy, làm cho cô nằm ngửa ở trên giường, thân thể anh cao lớn ở trên người cô, quỳ gối giữa hai chân cô, kiên định cùng không cho kháng cự lấy tay nhẹ nhàng đẩy áo cô ra.
Nguyễn Yến Hi che mặt, chỉ cảm thấy thật sự khổ sở, cô muốn mở miệng nói với anh, nếu anh không thích, cô có thể đi mổ…
Nụ hôn nóng ẩm ở trên bụng cô, giống như hạt mưa mềm nhẹ, giống ánh mặt trời nóng cháy, nụ hôn bao hàm tình yêu này như mồi lửa, lập tức châm lên tình cảm mãnh liệt, thân thể anh khát vọng, Hắc Thứ Khoan đứng dậy, từ đầu giường lấy mũ anh đã chuẩn bị lâu rồi, tay anh thay thế cho nụ hôn, âu yếm vuốt ve bụng cô, dù hơi bị dạn da, nhưng với anh vẫn đẹp như ban đầu
“Yến Yến, em biết không? Đây là tạo hóa nói cho người đàn ông, phải quý trọng người phụ nữ của mình, chính là dấu vết trung thành vĩnh viễn với em.” Để cô ở dưới người anh, anh tiến vào trong cô.
Nguyễn Yến Hi nghẹn ngào, ôm người đàn ông của cô, khuôn mặt chôn ở gáy anh khóc lên
Một khắc kia, tất cả nhẫn nại cùng đau đớn, tất cả đều đáng giá.
***
Hai người quay về New York, lại không đi công ty, trước kia anh độc thân vẫn lấy công ty thành nhà, mặt tường sau của văn phòng kia có một vùng đất khác.
“Chúng ta có đi nơi mà trước kia anh ở không?” Nguyễn Yến Hi hỏi, bên ngoài cửa sổ là cảnh phố.
Hắc Thứ Khoan lắc đầu, “Đợi lát nữa em sẽ biết.” Anh ấn cái nút, cười đến thần bí.
Xe dừng lại trước hàng rào gỗ, nóc nhà màu trắng ở trên căn nhà lớn, Nguyễn Yến Hi kinh ngạc nói không lên lời.
Lại một lần nữa Hắc Thứ Khoan thực hiện giấc mộng lãng mạn nhỏ bé không đáng kể của cô, cô từng mơ có một cái nhà,… một căn nhà lớn với nóc nhà màu trắng, có hàng rào gỗ, phải có một cái sân lớn, có xe hoa, vườn rộng, có có thảm cỏ thật lớn… để cô cùng chồng , đứa nhỏ nướng thịt, chơi đùa vào ngày nghỉ…
Từ lúc bọn họ quay về New York, căn nhà đã trang hòang xong hết thảy, tất cả là những gì Nguyễn Yến Hi thích, phong cách bài trí ấm áp, đương nhiên còn một ít đợi nữ vương suy nghĩ bố trí, mới có thể đầy đủ.
“Sao anh lại biết?” Cô khó có thể tin, cảm động không thể nói lên lời, cô nhớ tới hôn lễ của hai người, cùng giấc mộng giống nhau.
Hắc Thứ Khoan cầm tay vợ, cười sủng nịnh.
“Bởi vì, lúc em uống rượu, giống một tiểu Ma Tước đáng yêu.” Cuối cùng anh nói ra đáp án, còn khiến cô thẹn thùng đỏ mặt.
Đêm đó, bọn họ gặp nhau ở La Mã, Hắc Thứ Khoan nghe Nguyễn Yến Hi say rượu nói, ngây thơ nói với anh “Giấc mộng nhỏ bé” của cô.
Anh phát hiện, anh không thể chịu đựng giấc mộng này của cô do một người đàn ông khác thực hiện và tham dự, cũng chính tại nơi này, anh cảm thấy anh không để ý cùng cô bước trên thảm đỏ.
Anh chưa từng nghĩ tới hôn nhân, nhưng không nghĩ nhìn cô ở trong ôm ấp của người đàn ông khác, vì có được tiểu Yến nhi này, anh cảm thấy kết hôn cũng có thể.
Nhưng mà tình yêu, không rõ là bắt đầu khi nào, chính anh bất tri bất giác đã không thể trở về cuộc sống không có nhau.
Hai má Nguyễn Yến Hi phiếm hồng, hốc mắt đỏ lên, cô ôm chặt lấy anh.
Tương lai của bọn họ là những ngày sống trong căn phòng nhỏ xinh đẹp, anh vì cô mà cởi hết những thứ ràng buộc cùng vinh quang.
Có lẽ anh là thiên tử mà mọi người đều ngưỡng mộ, đứng đầu cả tập đòan lớn, nhưng cô không cần làm mẫu nghi thiên hạ, cũng không cần làm cái gì cao sang, cô chỉ là cô vợ nhỏ của anh, có lẽ bọn họ sẽ sinh thêm một- hai người con trai, có lẽ: ngẫu nhiên sẽ trở lại hải đảo, chỉ có hai người bọn họ, vượt qua vô số lãng mạn cùng hôn môi thân thiết.
***
Anh yêu, em nguyện ý cho anh hết thảy những gì em có, cho dù em nhỏ bé bình thường, cho dù em có khả năng nhỏ bé không đáng kể. ..
Nhưng em nguyện ý lấy tòan bộ cuộc sống này để yêu anh.
Tất cả đều cho anh.
Anh yêu, em nguyện ý cho anh hết thảy những gì em có, cho dù em nhỏ bé mà bình thường, cho dù em có khả năng bé nhỏ không đáng kể. ..
Nhưng em nguyện ý lấy tòan bộ cuộc sống này để yêu anh.
Tất cả đều cho anh.
***
Tên tiếng Anh của anh là Eric, ở nhà đứng hàng út chót, lão cha ở phố người Hoa có chút danh tiếng Quán thịt trâu, rốt cục anh trúng tuyển trở thành nhân viên tập đòan toàn cầu, lão cha còn hứng chí quyết định ngày này người đến ăn ở quán không phải trả tiền.
Ách… Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là đi làm ngày thứ ba, hết thảy đều thuận lợi, anh tận tâm như khi chà lau bài vị tổ tông, thật cẩn thận chà lau chiếc xe Rolls- Royce đỗ ở vị trí dừng xe chuyên dụng của tổng giám đốc.
Hôm nay, người lãnh đạo trực tiếp của anh, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc- Jack phân phó anh đảm nhiệm lái xe tạm thời cho tổng giám đốc, bởi vì người lái xe ăn trưa bị ngộ độc, bây giờ còn phải nằm ở bệnh viện.
Có thể trở thành người lái xe tạm thời cho tổng giám đốc tập đòan, là người trong truyền thuyết, thần bí cao thâm khó lường, Eric liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tuy rằng anh là bí thư của trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, nhưng đi làm ba ngày còn chưa có cơ hội được gặp vị tổng giám đốc trong truyền thuyết. Trong ngày trúng tuyển, Eric có suy nghĩ, không biết vị tổng giám đốc mà truyền thông luôn ca tụng, là người có lực ảnh hưởng tới toàn cầu có bộ dáng như thế nào? Eric tưởng tượng, vị này hẳn phải có khuôn mặt nghiêm túc như Tổng thống Mỹ, có bộ tóc nửa trắng nửa đen như Thủ tướng Nhật Bản, và có dáng người giống đàn ông trung niên, chứ sẽ không giống…
Một hồi tiếng bước chân của phần tử tinh anh truyền tới, đừng hỏi anh vì sao lại biết đó là tiếng bước chân của phần tử tinh anh, ở đây mỗi người trở thành một phần tử của tập đoàn quốc tế lớn, ngay cả người dọn vệ sinh cũng thuộc giới tinh anh, cho nên không cần hoài nghi người nện từng bước nhanh chóng, không do dự là một người tinh anh trong những người tinh anh.
Eric đứng thẳng người, bày ra tư thế nghiêm chỉnh như trong quân đội nghênh đón người tới.
“Xe đã chuẩn bị xong chưa?” Jack- người lãnh đạo trực tiếp hỏi anh.
Eric ngây ngốc. Ba giây đồng hồ, khi ngẩng lên nhìn, há hốc miệng, vội vàng hòan hồn: “Thưa ngài, đã chuẩn bị xong rồi.” Làn điệu tiêu chuẩn quân đội.
“Tốt lắm.” Jack gật đầu, nói mấy câu với ông chủ, ông chủ trực tiếp ngồi vào ghế sau, hòan tòan mang phong thái đế vương.
“Cậu biết đường chứ?” Jack lại hỏi. Ông chủ vội vàng về dự sinh nhật của con.
Eric lại ngây ngốc hai giây, mới vội đáp: “Mục tiêu đã được xác định. Tôi nhất định đưa ngài về nhà an toàn và đúng giờ, mong ngài an tâm.” Anh ngẩng đầu ưỡn иgự¢, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trả lời mang trung khí mười phần (ý là: tự tin, chắc chắn), chỉ kém bước không thể đưa tay lên thề.
Jack nhịn xuống tiếng cười, khi phỏng vấn anh cảm thấy người này rất thú vị, mới có ấn tượng với người này, anh vỗ vỗ bả vai cấp dưới, sau đó nghênh ngang rời đi.
Eric tuy lái xe rất chăm chú, nhưng nhịn không được qua kính nhìn về ghế sau, vị này là tổng giám đốc đại nhân khiến nhiều người kính sợ, mở máy tính trên xe, một giây cũng không lãng phí mà xử lý công việc.
Anh vốn nghĩ tổng giám đốc đại nhân, hẳn sẽ hé ra khuôn mặt của một nhân vật lớn, không nên hỏi anh mặt của nhân vật lớn ra sao, mở tạp chí ra sẽ biết.
Nhưng vị tổng giám đốc đại nhân này càng làm cho anh thấy, so với những người ở trên báo…. Nói thật, thân là một người chịu huấn luyện trong môi trường quân đội, một trăm phần trăm là nam tử hán (đàn ông đích thực), anh cảm thấy những người đàn ông kia mùi son phấn quá nặng, còn tổng giám đốc đại nhân của bọn họ giống như vương tử của một quốc gia.
Eric lấy ánh mắt của một người đàn ông, Vương tử châu Âu có chút kiêu căng, còn khi ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân đảo qua, anh cảm nhận được một cỗ rung động, đại khái chỉ có ở những người được huấn luyện trong quân đội, như một vị tướng quân anh khí mười phần…
“Dừng xe.” Tiếng nói của ông chủ ở ghế sau đánh thức Eric, anh lấy lại tinh thần, chắc là ông chủ bất mãn với tốc độ lái xe quá chậm của anh, nên quyết định xuống xe đi xe khác.
“Tôi...” Anh muốn giải thích, nhưng lại bị ông chủ ngắt lời.
“Ở đây chờ tôi.” Mới nói xong, thân hình cao lớn đã xuống xe, đi vào cửa hàng hoa bên đường, Eric vội vàng lái xe tới phía trước cửa hàng hoa, dừng lại.
Ông chủ muốn mua hoa để tặng con sao? Thật sự là món quà sinh nhật lạ lùng.
Tổng giám đốc đại nhân vào cửa hàng hoa không đến mấy giây, liền ra khỏi, chắc là tổng giám đốc đại nhân đã gọi điện đặt trước.
Lên xe, trên tay tổng giám đốc là một bó hoa màu tím, mùi nồng đậm, hình bông hoa có chút đặc biệt, có chút giống hoa hồng, nở rộ lại có điểm giống hoa hải đường, tóm lại là anh không nghĩ ra tên của loài hoa này.
Thật sự là không tưởng tượng nổi, tổng giám đốc đại nhân rất bình tĩnh, tao nhã, tôn quý, cao thượng, nghiêm cẩn… Tóm lại là một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng cũng vào cửa hàng bán hoa ngắm hoa…
A… Không cẩn thận suy nghĩ tới nhập thần, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đã gần tới địa chỉ mà Jack đã cho anh, Eric sử dụng ánh mắt đã được huấn luyện, quét qua một loạt biển số nhà.
Lạ vậy. Anh có vắt óc suy nghĩ cũng không thể hình dung, một vị tổng giám đốc vô cùng vĩ đại như vậy lại có thể ở trong một tiểu khu gia đình và ấm áp như vậy, mà phải ở trong một sơn trang rộng lớn, có hoa viên lớn, có bể bơi lớn trong khu dân cư cao cấp mới đúng chứ?
Eric lại mở ra mảnh giấy mà Jack đã viết cho anh để nhìn lại địa chỉ, nhìn mãi… Đúng là ở gần đây mà, hơn nữa… lại ở ngay phía trước, có bức tường gỗ, hành lang màu trắng, hoa viên có đủ loại hoa hồng, cửa lớn có một hộp thư đáng yêu… Tóm lại chính là một ngôi nhà mộng ảo?
Anh cứ nghĩ là cái mà anh đang thấy chỉ là ảo giác, nhưng tiếng nói trầm thấp của vị tổng giám đốc đằng sau không giống như nói giỡn: “Tới rồi.”
Anh lấy lại tinh thần (sao anh có lắm tinh thần để đâu mà lấy lại thế? :-P ), vội vàng dừng xe, xuống xe mở cửa cho ông chủ: “Tổng giám đốc, ngài đi thong thả.” Lễ nghi không thể thiếu. Sau khi ông chủ xuống xe, anh vội vàng nói: “Cho tôi gửi lời chúc sinh nhật tới cậu chủ.”
Tổng giám đốc nhìn anh một cái, đường nét ngũ quan tôn quý trở nên nhu hòa, gật đầu với anh: “Lái xe cẩn thận, không nên xuất thần như vậy.” Nói xong, tổng giám đốc đại nhân bước vào tòa nhà mộng ảo kia.
Eric khi*p sợ cùng sùng bái.
Không hổ là tổng giám đốc đại nhân, biết là anh thất thần lúc lái xe, cửa lớn tòa nhà trắng bạc mở ra, một cậu bé tầm bốn tuổi có khuôn mặt phiên bản của tổng giám đốc đại nhân hưng phấn vọt ra, tổng giám đốc đại nhân với tư thế thẳng lưng đĩnh đạc, lập tức cúi người, ôm lấy tiểu quỷ, khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc cũng nở nụ cười ôn nhu tới cực điểm.
Từ trong tòa nhà ảo mộng đi ra là một thiếu phụ (phụ nữ có chồng còn trẻ), cô ấy làm cho người ta liên tưởng tới tiên nữ mùa xuân thẹn thùng. Cách ăn mặc của cô ấy rất thanh lịch, bụng hơi hơi nổi lên, chắc là đang mang bầu, nếu đoán không nhầm, vị này chính là tổng giám đốc phu nhân trong truyền thuyết, luôn ở tại nhà, còn làm cho tổng giám đốc đại nhân mỗi ngày đều trở về nhà ăn cơm chiều.
Vị tổng giám đốc vĩ đại đem bó hoa đưa cho vợ, nụ cười xinh đẹp của tổng giám đốc phu nhân còn kiều mỵ hơn cả hoa.
Eric bừng tỉnh, sinh nhật con, hoa đương nhiên phải đưa tặng bà xã có công lao to lớn mà. Anh quả là đầu heo.
Không thể tưởng tượng được, tổng giám đốc sắt đá của bọn họ thế nhưng lại có nhu tình như thế…
Ai, nói đi nói lại, dùng từ “sắt đá” để hình dung tổng giám đốc hơi lạ lạ, tuy thương giới đồn đại tổng giám đốc nnhà bọn họ có bề ngòai tao nhã, lễ độ, quý tộc, nội tâm lại cứng rắn, như ma vương…
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, đó là một bức tranh cực kì xinh đẹp… bà xã ôn nhu nghênh đón ông xã trở về, tươi cười ngọt ngào sẽ xóa tan mọi mệt mỏi… Mà tổng giám đốc với người ngòai lạnh nhạt, lạnh lùng, nhưng lại là một ba ba tốt, một người chồng tốt.
Khi người vợ tiến vào иgự¢ chồng, người chồng đưa một tay ôm vợ, không để ý tới có người vẫn đứng ở lối đi bộ, lập tức hôn vợ, hai người thâm tình hôn nhau, ngay cả người đi đường cũng luyến tiếc cắt đứt ngọt ngào thân thiết của bọn họ. Cho tới khi con trai kháng nghị, hai người mới lưu luyến tách ra, dắt tay con trai vào trong ngôi nhà mộng ảo.
Eric phục hồi tinh thần, phát giác khóe mắt đã ẩm ướt.
Anh rất dễ dàng cảm động, nhưng một màn kia chính là hạnh phúc mà ai ai cũng tìm kiếm, đột nhiên anh có xúc động muốn lấy vợ
Anh nghĩ muốn, buổi tối hôm nay, ah sẽ cầu hôn bạn gái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc