Edit: Timy
Kiều Trăn từ sô pha đứng lên, cầm điện thoại đi đến nhà đối diện.
Hàn Tư Hành vẫn luôn ở nhà một mình. Sau khi nhắn xong tin nhắn đó cậu luôn ngồi trên sô pha chờ đợi, quả nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc.
Cậu mở cửa cho cô vào, cô quơ quơ điện thoại trong tay, thăm dò hỏi, " Em không nói đùa chứ?"
Hàn Tư Hành yên lặng mở giao diện điện thoại lên, đem kết quả trúng tuyển đưa cho Kiều Trăn xem.
Kiều Trăn nhìn thoáng qua, không tin mà thốt lên, " Em điên rồi!"
" Điểm của em cao như vậy học đại học S làm gì?! Ngày đó không phải em cùng thầy giáo đại học B đã tư vấn cẩn thận sao?" Vẻ mặt Kiều Trăn lộ ra một chút hoang mang, " Chẳng lẽ thầy giáo nói em không đủ điểm vào khoa công nghệ thông tin?"
" Em không nghĩ sẽ học ở thành phố B." Hàn Tư Hành lẳng lặng nhìn cô.
Đôi mắt cô mở to, miệng bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên, thấp giọng " Hả" một tiếng.
" Chỉ vì lý do này!" Kiều Trăn nhíu mày, khó có thể lý giải được lý do này.
" Tuy thành phố B cách xa thành phố chúng ta một chút, nhưng mà... nhưng mà... Nhưng mà chuyện này không quan trọng lắm!"
Nếu lấy tương lại cả đời đem ra so sánh, căn bản nguyên nhân này không đáng bận tâm.
" Em không đi." Hàn Tư Hành nhấp môi, trong giọng nói có vài phần bướng bỉnh.
Kiều Trăn biết tính tình của cậu rất quật cường, cho dù lúc nhỏ bị đòn roi đánh vào người cũng không la khóc hay cầu xin Hàn mẹ. Chuyện gì cậu đã quyết định thì không có khả năng thay đổi.
Cô thở dài, " Chị mặc kệ em, cuộc sống của em do em quyết định." Nói xong, cô liền xoay người bước ra cửa.
" Không được." Phía sau lại truyền đến giọng nói nhỏ của Hàn Tư Hành.
Kiều Trăn quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu. Hàn Tư Hành dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, trong ánh mắt mang vài phần cố chấp.
" Em muốn học đại học S, chị phải quản cuộc sống của em."
Cậu nghiêm túc sửa lời cô nói lúc nãy.
*
Tháng 8, tàu điện ngầm của thành phố T đi vào hoạt động. Hai người bọn họ học chung một trường, lại còn là chị em hàng xóm, tất nhiên Kiều Trăn sẽ chiếu cố cậu một chút.
Từ nhà của Kiều Trăn đi đến trạm tàu điện ngầm chỉ mất 5 phút đi bộ, cô quyết định ngày khai giảng cùng Hàn Tư Hành ngồi tàu điện ngầm trở về thành phố S.
Có Hàn Tư Hành đi cùng, cuối cùng ba mẹ Kiều Trăn cũng từ bỏ ý định đưa con gái ra trạm tàu.
Sáng sớm hai người bọn họ đã mang theo hành lý từ nhà xuất phát đi đến thành phố S. Thời gian không sai lệch lắm, buổi trưa bọn họ đã đến nơi.
Hai người dùng cơm trưa ở gần trạm tàu điện, Kiều Trăn lại dẫn Hàn Tư Hành ngồi tàu điện ngầm đi đến đại học S, trên tàu đã xuất hiện không ít sinh viên cùng trường.
Sau khi đến trường, Kiều Trăn đưa Hàn Tư Hành đến ký túc xa nam, còn dặn dò cậu mấy câu rồi quay trở về ký túc xá của mình, chờ cậu làm xong thủ tục nhập học bọn họ lại cùng nhau đi ăn cơm.
Hàn Tư Hành gật đầu, đem hành lý lên phòng, làm thủ tục nhập học, sắp xếp đồ đạc trong phòng. Từ nhỏ cậu đã sống tự lập, cho nên những việc này đối với cậu cũng không có gì khó khăn.
Kiều Trăn quay về ký túc xá nữ, cả một kỳ nghỉ hè không có ai ở đây cô quyết định dọn dẹp phòng một chút, sau đó lại đăng một tin lên nhóm chát Wechat " Tiểu tiên nữ đại học S phòng 405" của mình.
[ Kiều Trăn: Mình đã trở về trường học. Các cậu khi nào mới về vậy?]
Trong nhóm chat này đều là bạn cùng phòng của Kiều Trăn, Ninh Ngữ ௱ôЛƓ là bạn cùng quê với Kiều Trăn, ngày thường bọn họ rất có nhiều đề tài để tám với nhau.
[ Trái chanh nhỏ: Mình trở về ngay đây! Chờ mình!!]
[ Yến Tử: Có thể buổi tối mới đến nơi.]
[ Đan Ngưng: Mình nói này các cậu trở về trường học sớm làm gì? Ngay mai mình mới về.]
Sau đó hai đứa bạn cùng phòng liền nói đề tài khác với Lục Đan Ngưng. Bọn họ nói về đề tài năm nay các đàn em khoá dưới vào nhập học.
Kiều Trăn cười cười, gia đình của Lục Đan Ngưng sống ở thành phố S, cho nên có tin tức gì ở trường học mà cô ấy không biết trước.
[ Nhất Chanh: Đúng rồi tiểu Trăn Trăn, học trưởng của chúng ta có bí mật đến đón cậu không. [????][????] ]
Kiều Trăn bất đắc dĩ, nhắn một tin " Không có."
Chương Du là sinh viện của khoa kinh tế, lại lớn hơn Kiều Trăn một tuổi, còn là phó chủ tịch hội học sinh. Lúc Kiều Trăn học năm nhất đã tham gia vào hội học sinh, cho nên mới quen biết với anh ta.
Mấy ngày trước Chương Dù có hỏi Kiều Trăn khi nào trở về trường, anh ta muốn đi đón cô.
Nhưng Kiều Trăn muốn đi cùng Hàn Tư Hành trở về trường, không muốn phải phiền anh ta đến đón mình, vì vậy đã từ chối.
[ Nhất Chanh: Ai da, với cái tác phong mập mờ này của học trưởng, biết khi nào mới theo đuổi được cậu?]
[ Kiều Trăn: anh ấy không theo đuổi mình, đừng có nói lung tung.]
[ Nhất Chanh: [ ????????] [ ????????????]]
Chương Du thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho Kiều Trăn, cho nên bạn cùng phòng đều nói anh ta đang theo đuổi cô.
Nhưng Kiều Trăn có chút không xác định được, đây có phải là theo đuổi không? Cứ coi như là quan tâm lẫn nhau đi.
Phòng ký túc của Kiều Trăn đều là bốn cô nàng độc thân, chỉ có cô và Tiểu Yến là chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương.
Thời còn học cao trung, Kiều Trăn cũng được rất nhiều nam sinh yêu thích. Nhưng không biết vì sao cậu nhóc Hàn Tư Hành luôn biết được chuyện này, mỗi lần cô có chút xúc động muốn yêu đương, cậu luôn hung hăng cảnh cáo: " Chị không được yêu sớm! Nếu không em sẽ đem chuyện nói với dì và chú đấy."
Ba mẹ Kiều Trăn đã ra một yêu cầu cấm cô không được yêu đương trong lúc học cao trung, tất nhiên cô không dám làm trái ý bọn họ.
Cứ như vậy, Kiều Trăn hoàn toàn không còn suy nghĩ về vấn đế yêu sớm một lòng chuyên tâm học tập.
Không ngờ tới cô như vậy mà có thể thi đậu vào đại học S. Nghĩ đến chuyện này, cô vẫn phải cảm ơn Hàn Tư Hành.
Hai ngày sau, hoạt động đón tân sinh viện cũng đã kết thúc. Năm nhất Kiều Trăn đã trở thành thành viên của hội học sinh, cho nên cô có nhiệm vụ phải giúp các tân sinh viên làm quen với môi trường mới. Cho nên mấy ngày qua cô luôn bận rộn công việc trong ban cán sự.
Chờ sau khi cô quen với mọi việc trong ban cán sự, thì kỳ học sự mỗi năm của tân sinh viên cũng đã bắt đầu.
Kỳ học quân sự được diễn ra vào đầu năm học, các tâm sinh viên sẽ học ở sân thể dục phía Bắc của trường.
Ngày quân sự đầu tiên, sau khi Kiều Trăn và bạn cùng phòng lên lớp xong liền cùng nhau quay trở về ký túc xá.
Thời điểm đi ngang qua sân thể dục, liền nghe thấy những khẩu hiệu cứng rắn vang lên không ngừng.
Ninh Ngữ ௱ôЛƓ nhìn đám tân sinh viên mặc quân phục, nhịn không được liền cảm thán: " Tân sinh viên năm nay tốt số thật, thời tiết không đến mức quá nóng. Không giống chúng ta năm trước, phải đứng ngoài nắng gắt đến đen cả người."
Kiều Trăn cười, " Nào có khoa trương như vậy."
" Hừ, cậu không bị ăn nắng nên không có tư cách bàn chuyện này." Ninh Ngữ ௱ôЛƓ bất mãn, cô hâm mộ nhất chính là làm da của Kiều Trăn, trắng mịn giống như sữa, còn không dễ bị ăn nắng.
" Này, Trăn Trăn, năm nay có giáo quan nào đẹp trai không, hay có tiểu ca ca nào đẹp không?" Ninh Ngữ ௱ôЛƓ đột nhiên hỏi.
" Không chú ý, bọn bọ đều đội mũ không nhìn rõ lắm." Làn da các giáo quan đều rám nắng, đội mũ che nửa gương mặt, căn bản cô không nhìn ra ai là ai.
" Không được, cậu hãy dẫn tớ vào sân thể dục xem sao. Mình cảm thấy các cậu nhóc này rất đẹp trai nha."
Ninh Ngữ ௱ôЛƓ hưng phấn nói lên, còn khoác vai Kiều Trăn đi vào sân thể dục.
Kiều Trăn dẫn Ninh Ngữ ௱ôЛƓ đến doanh trại của tân sinh viên. Khoa kinh tế nữ nhiều hơn nam, đại khái tỷ lệ 3:1. Thời điểm bọn họ đến đó, vừa lúc giáo quan hô lên thả lỏng tại chỗ.
Nháy mắt các cô bé đều mềm nhũn ngồi xuống đất, đưa tay lau mồ hôi, hoặc đấm vai vài cái. Nhưng vẫn có tiếng nói nhỏ vang lên, " Công nghệ thông tin" những chữ đó lại lọt vào tai Kiều Trăn.
Khoa công nghệ thông tin cũng ở đây?
Kiều Trăn nhìn về phía doanh trại bên cạnh, phát hiện mình đến đây là một ý tưởng sai lầm. Không phải không nhận ra ai là ai sao, chỉ là chưa đến gần nên không nhìn thấy thôi.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng xếp hàng ngay ngắn ở đó.
" Tớ phát hiện có một học đệ rất đẹp trai. Da dẻ trắng y như cậu!" Ninh Ngữ ௱ôЛƓ đứng bên cạnh hô lên một tiếng kinh ngạc, " Mau mau, chúng ta đi lên một chút. Đến gần xem sao."
Khoa công nghệ thông nam nhiều hơn nữa, bởi vì Hàn Tư Hành khá cao cho nên đứng cuối hàng. Mặc trên người bộ quân phục càng tôn lên vẻ đẹp trai của cậu.
Cậu đội mũ, tóc mái bị đè gần sát chân mày, không có một chút cảm giác lôi thôi nào, ngược lại càng tôn lên gương mặt đẹp trai. Làn da trắng, đứng trong đám nam sinh da bị phơi đen, cảm giác như hạc lạc trong bầy gà.
Giống ai nhỉ? Kiều Trăn bất giác nhìn chằm chằm cậu đến phát ngốc.
"Giống Rukawa Kaede! Có phải không?!" Ninh Ngữ ௱ôЛƓ đứng bên cạnh kéo Kiều Trăn thấp giọng nói, " Ngoài trừ mái tóc không giống, nhưng ngũ quan và khí chất thực sự rất giống nha. Oa! Không biết cậu ta có chơi bóng rổ không. Nếu có thì càng giống, quả thực là đẹp trai quá đi!"
" Có." Kiều Trăn thấp giọng nói câu đó. Nhưng Ninh Ngữ ௱ôЛƓ vẫn đang thao thao bất tuyệt nên không nghe thấy.
Giống Rukawa Kaede sao?
Khi còn nhỏ Kiều Trăn rất thích phim hoạt hình SLAM DUNK, tuy cô không thích hoạt hình nhật bản, nhưng cô lại giống như nữ chính trong phim thích nhân vật Rukawa Kaede.
Cô nhìn gương mặt Hàn Tư Hành, tâm trí đã bay đến phim hoạt hình đó.
Chờ sau khi hồi phục tinh thần, trên mặt trắng nõn của Hàn Tư Hành đã nhiễm một tầng hồng nhạt.
Hả? Nóng quá sao?
Ngay sau đó, cô phát hiện dường như ánh mắt của Hàn Tư Hành hướng về phía minh. Cô nhận thấy, tất nhiên giao quan cũng nhận thấy.
" Cậu đứng thứ 4 hàng thứ 5 kia! Cậu đang nhìn nơi nào đó!?! Lại nhìn chăm chú như vậy!" Giọng nói của giáo quan rất lớn.
" Ai nha, cái vị giáo quan này thật là, phải đối xử với trai đẹp khoan dung một tí chứ!" Ninh Ngữ ௱ôЛƓ đứng một bên lải nhải.
Kiều Trăn khẩn trương nhìn chằm chằm Hàn Tư Hành, cô sợ cậu sẽ làm ra chuyện gì đó.
Đánh tiếc, cái gì càng sợ càng xuất hiện.
Ánh mắt Hàn Tư Hành dường như vô ý nhìn về phía Kiều Trăn.
Kiều Trăn.....
" Cậu! Bước ra khỏi hàng!" Giáo quan nhịn không được lên tiếng.
Hàn Tư Hành ngoan ngoãn hô lên một tiến " Vâng."
" Đứng lên ngồi xuống 100 lần! Làm!"
Hàn Tư Hành cũng không cãi lại, lập tức dạng hai chân ra, tay đặt lên đầu.
" Còn ai muốn nhìn nữa không? Nếu còn nhìn đông nhìn tây thì ra đây làm cùng cậu ta!" Giáo quan đi một vòng qua đám sinh viên, cảnh cáo bọn họ.
Kiều Trăn kéo tay Ninh Ngữ ௱ôЛƓ, " Chúng ta nên đi thôi."
Cô sợ mình còn đứng ở đây thì cậu sẽ lại bị phạt.
Ăn cơm tối xong, Kiều Trăn nghĩ rằng tập huấn cũng đã kết thúc, vì vậy cô liền nhắn tin cho Hàn Tư Hành.
[ Trăn Trăn: Chân em có ổn không? Trong lúc học quân sự không thể nhìn lung tung, phải tập trung lắng nghe lời giáo quan nói.]
Quả thực Hàn Tư Hành đã nhanh nhắn tin lại.
[ Tư Hành: Tại sao chị lại bỏ đi?]
[ Trăn Trăn: Sợ làm ảnh hưởng đến em.]
[ Tư Hành: Chị nhìn em, em nhịn không được phải nhìn lại.]
Kiều Trăn hít một hơi, đây là muốn trả đũa sao? Được lắm, cô không thèm đến nhìn cậu nữa.
Ngày hôm sau, thời điểm đi vào sân thể dục Kiều Trăn chỉ nhìn thẳng. Lo tập trung nhìn đến chỗ tập huấn của khoa kinh tế.
Buổi tối lúc cô ở trong phòng lại nhận được tin nhắn của Hàn Tư Hành.
[ Tư Hành: Hôm nay em bị phạt.]
[ Trăn Trăn: Tại sao lại bị phạt?]
[ Tư Hành: Hôm nay chị không nhìn đến em.]
Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Kiều Trăn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện giờ của cậu, có lẽ đang nhấp môi, bộ dạng mang ba phần chất vấn và bảy phần uỷ khuất.
Không còn biện pháp nào với cậu, Kiều Trăn đành nhẫn nại giải thích.
[ Trăn Trăn: Chị sợ làm em lại bị phạt mà.]
[ Tư Hành: Nhưng trong lúc em lén nhìn chị đã bị giáo quan phát hiện.]
Hôm qua lúc ở sân thể dục nhìn thấy cô, cậu cực kỳ vui vẻ. Thời điểm thấy cô nhìn đến mình, cậu lại khẩn trương và hưng phấn, còn có chút ngượng ngùng. Cho dù bị giáo quan phát hiện, cậu vẫn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hôm nay, cô luôn đứng ở chỗ của khoa kinh tế, chỉ đứng yên, ngay cả một ánh mắt cũng bủn xỉn không cho cậu. Thừa dịp lúc tập đi và xoay người bất giác cậu lại lén nhìn cô nhiều lần, cô cũng không phát hiện ra.
Cô chỉ đứng trò chuyện cùng chủ nhiệm khoa. Có rất nhiều chuyện để nói như vậy sao?
Từ lúc đến tới rời đi cô không liếc mắt nhìn cậu một cái. Thế là cậu nổi giận, thời điểm nhìn cô rời đi không cẩn thận lại bị giao quan bắt gặp, vậy là bị phạt chạy 1 cây số.
[ Trăn Trăn:!!! Không phải đã nói với em đừng nhìn lung tung sao?]
[ Trăn Trăn: Ngày mai chị sẽ không đến đó nữa. Em cũng đừng mãi lo nhìn chị, tập trung học quân sự đi. Ngoan ngoãn nghe lời giáo quan đấy. ]
[ Tư Hành: Không được.]
Kiều Trăn đặt điện thoại lên bàn, chống cằm thở dài, không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Đầu bên kia dường như có chút luống cuống, lại nhắn liên tiếp mấy tin nhắn, âm báo điện thoại vang lên không ngừng.
[ Tư Hành: Không được, chị phải đến.]
[ Tư Hành: Em sai rồi. Sau này em sẽ không nhìn lung tung nữa.]
[ Tư Hành: Em đảm bảo sẽ học quân sự thật tốt, sẽ không bị phạt nữa.]
[ Tư Hành: Được không?]
[ Tư Hành: Chị đến nhé.]
[ Tư Hành: Tới nhé! ]
Kiều Trăn rất hiểu tính tình của cậu, nếu mình không đáp ứng, có thể cậu sẽ trực tiếp đi đến đây tìm cô.
[ Trăn Trăn: Em phải ngoan ngoãn nghe lời, chị sẽ thường xuyên đến đó. Nhưng không phải nhất định mỗi ngày sẽ đến, có thời gian rãnh chị sẽ đến.]
Vài phút sau, Hàn Tư Hành nhắn lại.
[ Tư Hành: Em đảm bảo sẽ nghe theo lời chị. Nhưng chị đừng nói không đến nữa nhé!]