Dục Tổng - Chương 26

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

Vương lão gia bị bắt tại trận với tội danh cưỡng Hi*p. Sau đó, Luyến Ái còn lấy được từ trong két sắt một quyển sổ dày, trong đó ghi chép lại toàn bộ những lần lão giao dịch thuốc phiện với "đối tác". Ban đầu, lão rất cứng đầu, nhất định không chịu thừa nhận. Thế nhưng nước chảy đá mòn, sau cùng lão cũng chịu thú tội, hơn nữa còn phối hợp với lực lượng cảnh sát để triệt phá đường dây buôn bán Mα túч ngấm ngầm suốt mấy năm trời. Với những tội danh trên, bản án duy nhất dành cho lão chỉ có chung thân mà thôi.
Toàn bộ gia sản nhà họ Vương - nói chính xác hơn là gia sản nhà họ Hứa - không thể thoát khỏi cảnh bị đóng băng. Từ nhà cửa đến tập đoàn, hết thảy đều bị niêm phong, một cắt cũng không được mang theo. Trong chốc lát, từ một gia đình giàu có có tiếng, nhà họ Vương bây giờ chẳng còn lại gì cả, chẳng còn lại gì.
Có một điều cô luôn thắc mắc bao năm cuối cùng cũng có lời giải đáp. Vương phu nhân không hề lập bàn thờ cho người chồng quá cố của mình. Tro cốt bà ta gửi lại trong chùa, có lẽ cũng chẳng khi nào đến đó thắp nổi một nén nhang. Cái ngày cảnh sát niêm phong lại căn nhà lớn, bà ta đã xông tới đánh mắng cô, nguyền rủa cô rất lâu. Bà nói rằng cô là thứ sao chổi, vừa chào đời đã mang lại đủ điều xui xẻo. Thông qua đó, Hiểu Hy biết được lý do tại sao mình tại bị chính mẹ ruột nhẫn tâm hất hủi như vậy.
Hóa ra ba cô và bà ta kết hôn không tình yêu, những thứ ngọt ngào bên ngoài chỉ đơn giản là một vỏ bọc. Cho đến lúc cô chào đời thì mọi chuyện mới bắt đầu diễn biến theo hướng xấu đi. Ba cô phát hiện mình bị bệnh nặng, riêng Vương phu nhân lại bị gia đình nhà chồng mắng nhiếc không thôi. Bởi ông bà nội cần cháu trai, không phải cháu gái. Thế là Vương phu nhân vừa phải tự mình chăm chồng bệnh tật, chăm con ngây thơ vừa phải chịu áp lực từ gia đình nhà chồng. Mỗi lần cô bật khóc những tiếng khóc chua chát là lòng bà lại dâng lên một nỗi căm hận sâu sắc. Bởi bà cho rằng, hết thảy những gì bà phải chịu đều xuất phát từ cô.
Nếu cô chào đời với giới tính còn lại...
Chỉ cần cô là nam, là một đứa con trai thì cuộc sống sau này của bà đã khác.
Chả trách cô chưa bao giờ được gặp ông bà nội.
- Mày hài lòng chưa? Bây giờ mày đã hài lòng chưa?
Vương phu nhân quỳ rạp dưới đất, khóc thảm thiết. Cô đứng chôn chân tại chỗ, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Hài lòng chưa sao?
Tại sao có thể hài lòng được khi kết cục lại khác hoàn toàn với những gì cô phấn đấu?
Rõ ràng là muốn giành lại gia sản nhà họ Hứa, thế mà ngoài hai chữ niêm phong ra thì cô có nhận lại được gì đâu?
- Mày là thứ khốn nạn! Mày tồn tại trên đời làm gì cơ chứ? Sao mày không ૮ɦếƭ đi, không ૮ɦếƭ đi?!
- ...
- Mày còn muốn để thiên hạ sỉ nhục tao cơ à? Mày mang chồng mày và mẹ chồng mày tới đây để cười vào mặt tao à?
- ...
- Không những ςướק đi tương lai của tao, bây giờ mày còn hại chồng tao vào tù nữa! Cả đời còn lại tao không muốn thấy mặt mày, mày cút đi!
- Hiểu Hy, chúng ta về thôi!
Dục Nhất Ngôn sợ những lời chửi rủa kia kinh động đến Hiểu Hy nên vội dìu cô ra xe. Dục lão phu nhân cũng bảo con đưa con dâu về trước, còn mình sẽ ở lại đây để "cười" như lời Vương phu nhân nói. Chiếc xe sang trọng nhanh chóng mất hút, trước cổng căn nhà lớn giờ chỉ còn lại hai người đàn bà. Vương phu nhân vẫn thảm thiết dưới đất, nấc nghẹn:
- Cùng mất chồng nhưng bà thì sống sung sướng, còn tôi...
- Vì tôi không hất hủi con cái mình!
- Bà thì hiểu cái gì? Bà có bị nhà chồng quay lưng như tôi không? Bà có bị con cái trả thù như tôi không?
- Còn chẳng phải là do bà đổ lỗi cho con bé?
- Bà Dục!
- Nếu khi ấy bà biết nghĩ cho con, khi ấy bà không đi thêm bước nữa thì bây giờ thảm cảnh này có xảy ra không?
Dục lão phu nhân khoanh tay lại trước иgự¢, giọng đanh lại:
- Bà nói đúng lắm, tôi đến đây để cười vào mặt bà! Bởi ông trời đã cho bà cái thiên chức mà cả đời bà chẳng gánh nổi. Nhìn Tiểu Hy không dám gọi bà là mẹ, tôi đã biết được con người bà khốn nạn đến độ nào. Giờ thì hay rồi, cứ dành quãng đời sau này để ăn năn sám hối đi!
Trong khi đó, Nhất Ngôn đã chạy xe về đến nhà nhưng cô không chịu vào trong. Hiểu Hy lặng thinh trên ghế như một bức tượng, một bức tượng có trái tim và biết đau lòng.
- Vậy là...tất thảy đã kết thúc rồi sao?
- Anh và em chỉ vừa bắt đầu thôi.
- Sao em lại chẳng hạnh phúc nổi thế này?
- ...
- Là do em không giành lại được gia sản nhà họ Hứa sao? Hay là do...
Hắn biết cô đang muốn nhắc đến ai. Vào khoảnh khắc ấy, đột nhiên hắn thấu hiểu được phần nào nỗi lòng của người con gái mình yêu.
Thậm chí cô còn chẳng thể gọi đối phương là mẹ.
Khốn nạn thật!
- Bây giờ em nên vui hay nên buồn đây hả anh?
- Việc của em là khóc!
- Nhất Ngôn...
- Ở bên anh em không cần phải kiềm chế!
Một lời này như một đòn đánh, trực tiếp khiến bức thành trì cuối cùng trong lòng cô sụp đổ. Hứa Hiểu Hy nghiến răng, ngăn cho mình thốt ra những tiếng khóc nức nở. Thế nhưng, sau cùng, cô vẫn phải ôm lấy hắn, tựa vào vai hắn mà khóc thật lâu, thật thê thảm. Vừa khóc, cô vừa thốt lên những lời cay đắng:
- Em có tự quyết định được mình là nam hay nữ đâu anh? Em...thậm chí còn chưa được thấy mặt ba. Em cũng đâu có...đâu có bảo ông bà nội ghét mẹ đâu? Tại sao lại đổ lỗi cho em chứ? Tại sao...tại sao...
Hắn dịu dàng vuốt lưng cô, hệt như đang an ủi đứa trẻ vừa mới mất đi thứ mình yêu quý nhất trên đời. Bởi đứa trẻ này chẳng còn kẻ mình có thể tâm sự về những nỗi buồn, có thể dựa vào để lắng nghe những lời hay lẽ phải. Cô, chẳng còn ai để gọi là mẹ nữa.
Một tiếng mẹ ấy nghe sao khó khăn quá!
- Nhất Ngôn, em bị bỏ rơi rồi! Em rõ ràng là không có cha lẫn không có mẹ, vậy mà tới bây giờ em mới chịu hiểu! Em không nên tồn tại trên đời này, em không nên xuất hiện mà anh ơi!
- Nếu em không tồn tại, không xuất hiện thì anh phải làm sao đây?
- Em là sao chổi, em sẽ khiến anh xui xẻo. Anh mau rời xa em đi, hãy từ bỏ em, làm ơn!
Tuy miệng liên tục xua đuổi nhưng cô lại ôm chặt hắn hơn, sâu trong thân tâm thật sự lo sợ hắn sẽ vứt bỏ mình. Nhưng làm sao có chuyện đó xảy ra được khi mà hắn yêu cô như thế...
- Sao anh không trả lời em? Sao anh không buông em ra? Trước khi có thể, làm ơn hãy rời đi!
- Cô gái ngốc!
- Dục Nhất Ngôn!
- Cho dù có bỏ đi thì anh cũng phải về nhà, mà nhà của anh lại có em.
- Đừng chấp mê bất ngộ nữa có được không?
- Xin lỗi em, anh chấp mê bất ngộ suốt hai mươi hai năm rồi. Có như thế thêm bảy mươi năm nữa anh cũng cam lòng!
Hứa Hiểu Hy giương đôi mắt long lanh nhìn hắn, nụ cười dịu dàng kia lẳng lặng khắc sâu vào trong trái tim.
Sao cô lại có thể gặp may như vậy, vừa sinh ra đã gặp được tri kỉ của đời mình rồi.
Hay Dục Nhất Ngôn chính là sự bù đắp thỏa đáng của ông trời dành cho cô?
Không được bên cạnh ba, không được hưởng tình thân từ mẹ, sau cùng, thứ duy nhất cô có trên đời chính là tình yêu.
Từ tình yêu, mai về sau cô có thể có được nhiều thứ khác. Có đơn giản quá không?
Một đời của cô tới đây là yên ổn rồi sao?
***
Vì toàn bộ gia sản đã mất sạch nên hai đứa trẻ nhà họ Vương chẳng có điều kiện để tiếp tục chuyện học hành. Hiểu Hy có đề cập chuyện này với chồng, muốn hắn giúp đỡ chúng hoàn thành chương trình học tập. Vương Quyền và Vương Bảo không chịu nhận sự đãi ngộ này, thế nhưng khi cô bảo mình là chị của hai đứa, hai đứa đã đồng ý. Thế nhưng, có một nỗi trăn trở lớn trong đời chúng là mẹ phải làm sao. Hiện giờ, bà cứ suốt ngày lảm nhảm rồi cười nói như một kẻ ngốc. Chỉ cần ai nhắc đến cái tên Hứa Hiểu Hy là bà lại phát cáu, không ngừng chửi rủa. Xem chừng, bà hận cô tới nỗi kể cả khi đầu óc không còn minh mẫn vẫn biết mình nên hận cô. Hiểu Hy chỉ còn cách âm thầm gửi bà vào viện dưỡng lão, toàn bộ chi phí đều là bản thân chi trả. Bởi giờ cô đã vào làm việc trong công ty của chồng, không thể cả đời ăn bám chồng được. Dục lão phu nhân thì ở nhà nấu cơm nấu nước, đỡ đần hai con một chút giữa biết bao bộn bề. Cuộc sống bây giờ căn bản ổn thỏa như thế.
Cho tới cái ngày viện dưỡng lão báo rằng Vương phu nhân đã cắn lưỡi tự vẫn...
Hôm chôn cất, trời đã đổ mưa rất to. Vương Quyền và Vương Bảo khóc cạn cả nước mắt, riêng Hiểu Hy lại chẳng thể khóc được. Hoặc là cô biết bản thân không có tư cách, hoặc là cô thật sự cạn tình cạn nghĩa với người này rồi.
Có lẽ, cho tới cuối cùng, đối phương vẫn căm hận cô sâu sắc như vậy.
Thời gian âm thầm thoi đưa, còn nhớ ngày nào cô từng bước rời khỏi nhà tù, bây giờ đã ở bên cạnh chồng được một năm rồi. Trong suốt thời gian bên nhau, hắn nhiều lần đề cập đến chuyện tổ chức hôn lễ nhưng cô đều lờ đi. Bởi bọn họ có giấy đăng kí kết hôn rồi, là vợ chồng rồi, không nhất thiết phải vung tiền ra để làm một buổi lễ. Cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt nhiều người, bởi cô sợ bản thân lại bị lôi ra chuyện từng có tiền án, sẽ làm gia đình hắn ảnh hưởng. Mặt khác, phía bên nhà cô dâu không có người đại diện...
Không sao cả, cô không cần hình thức.
Dù những chiếc váy cưới ấy thật sự xinh đẹp...
- Chị Hy, sao chị không tổ chức hôn lễ?
- Anh chị là vợ chồng rồi, cần gì phải làm hôn lễ chứ.
- Vậy chị em xuất giá mà chẳng được mang váy cưới sao?
- Dù gì cũng chỉ là một cái váy thôi.
- Nói dối! Hôm qua em bắt gặp chị cứ mê mẩn mấy cái váy trong tiệm áo cưới mãi!
- Thằng quỷ, chẳng lẽ chị không được nhìn đồ đẹp sao?
Vương Bảo hít một hơi gần cạn ly matcha, nhún vai:
- Mà anh rể nữa, đáng nhẽ phải tự động bế chị đi thử váy cưới!
- Thôi đi cậu, cậu lo mà ôn thi đại học đi kìa!
- Em chắc chắn mình đậu đại học, chỉ là...anh rể thật sự bỏ tiền ra nuôi em học đại học sao?
- Một năm qua Vương Quyền cũng như thế mà?
- Nhắc anh trai mới nhớ, hình như anh có người yêu rồi hay sao ấy, dạo này em thấy cứ đăng mấy bài tâm trạng, rồi gì mà yêu yêu đương đương, gớm ૮ɦếƭ!
Cô bật cười khe khẽ, mắt nheo lại:
- Quyền cũng 20 tuổi rồi, không lẽ không được có người yêu?
- Căn bản là giờ đến nhà tụi em còn chưa có mà ở!
Hiểu Hy tắt vội nụ cười, quả thật hiện giờ hai đứa vẫn phải ở nhà trọ. Cô chẳng dám mở miệng nhờ vả chồng nữa, hắn đã giúp đỡ quá nhiều rồi. Với số tiền lương hiện tại, để có thể mua được một căn nhà trong thành phố này thì cô cũng phải tích cóp vài năm mới đủ. Khó thật đấy!
- Tiểu Bảo có hận chị không?
- Dạ?
- Tại chị mà hai đứa phải rơi vào hoàn cảnh này...
- Biết sao giờ, ai bảo ba phạm pháp!
Nhìn đứa em nói chuyện một cách vô tư, cô chỉ có thể cười chát đắng mà thôi.
So với Vương Quyền, Vương Bảo đáng yêu và ngây thơ hơn rất nhiều. Thằng bé đã sang tuổi 18 nhưng vẫn hệt như một đứa trẻ, thích học là học thích chơi là chơi. Thế mà Bảo vẫn học rất giỏi, phải nói là cuộc đời của Bảo cho đến hiện tại vẫn khá thuận lợi.
Còn Vương Quyền thì lại trầm tính, sau vụ của ba và cái ૮ɦếƭ của mẹ thì lại ít nói hơn. Nhưng cô biết thằng bé vẫn rất thương mình. Quyền giỏi tin giống cô, đang học IT nên tính tình lại càng khô khan. Vậy nên lúc Bảo nói rằng cậu có người yêu, cô cũng khá bất ngờ và hứng thú. Lúc nào rảnh cô sẽ gọi điện để trò chuyện với Quyền.
- Tới giờ em phải học nhóm rồi, bai chị!
- Tụi em ôn thi đại học bằng cách học nhóm à? Chị tưởng em một ngàn phần trăm đậu đại học rồi.
- Thì...thì...
Vương Bảo đưa tay gãi gãi đầu, mặt bỗng chốc đỏ ửng lên. Cô dĩ nhiên đoán ra được gì đó nên liền bặm môi trêu chọc:
- Không lẽ trong nhóm có cô nào em...
- Không có, không có đâu! Em đi đây, tạm biệt chị!
Nhìn đứa em mặt đỏ bừng bừng chạy đi, cô chỉ biết lắc nhẹ đầu, nụ cười trên môi thêm vài phần vui vẻ.
Hai đứa đều lớn rồi, cả cô cũng thế, chồng cô nữa.
Hắn đã ba mươi rồi, nhanh thật đấy.
Vậy mà đã đi hết một phần ba cuộc đời.
Còn cô hiện tại đang hai mươi ba, có lẽ vẫn đủ trẻ để tiếp tục những thú vui đầy tinh nghịch. Chỉ là cô chẳng muốn chúng, thay vào đó cô lại thích bình yên bên gia đình hơn.
Thật ra vài hôm trước, có một kẻ từng là bạn tù của cô đến xin việc trong công ty. Lúc gặp lại cô, đối phương vô cùng kinh ngạc khi thấy cô ngồi ở chiếc ghế quản lí nhân sự. Khi xem xét hồ sơ, rõ ràng đối phương là người học hành rất tốt, điểm rất cao, nhưng thật tiếc là cũng như cô, đều bị dòng đời nhốt ở sau song sắt một quãng thời gian. Thế là cô để đối phương được vào công ty thử việc, muốn tạo một cơ hội mới để một cuộc đời mới được bắt đầu.
Ở tù thì sao? Chỉ cần tâm họ hướng thiện.
Điện thoại trong túi xách reo lên khe khẽ. Là chồng gọi.
"Vợ anh đang ở đâu đấy?"
- Em vừa đi uống nước với Tiểu Bảo. Có chuyện gì sao?
"Ở nhà có việc gấp, để anh tới đón em"
- Xảy ra chuyện gì?
"Để anh đến đón em trước, em đang ở quán nào?"
Đợi tầm năm phút thì cô trông thấy bóng dáng chiếc xe hơi quen thuộc. Hắn phóng xe đến như tên lửa thì lúc chạy về cũng thế. Chẳng biết có chuyện gì mà cô có gặng hỏi thế nào hắn cũng không trả lời. Về đến nhà, hắn kéo tay cô chạy như bay lên phòng, gấp gáp mở cửa tủ ra rồi thở đứt quãng:
- Trong này...trong này có hiện tượng lạ!
Cô cau nhẹ mày, tiến đến gần tủ áo quần. Đôi con người bỗng chốc giãn nở tột độ, cô sững người lại hệt như hóa đá. Hiểu Hy khó khăn lắp bắp từng chữ:
- Cái...cái này...
- Cái váy cưới này ở đâu ra mà xinh thế nhỉ? Chắc ông trời tặng váy xinh cho vợ xinh của anh rồi!
- Nhất Ngôn...
- Anh không biết gì đâu, anh...
Đột nhiên cô lao tới ôm chầm lấy hắn, bên mi ngấn từng hạt lệ long lanh. Hắn cũng thôi trêu đùa cô, dịu dàng ôm lấy người phụ nữ mình đê mê suốt một đời.
- Chúc mừng sinh nhật!
- Sao cơ?
- Em lại quên mất sinh nhật của mình nữa rồi!
Cô bật cười khe khẽ, mắt nhìn về phía chiếc váy lộng lẫy. Hắn giục cô mang chiếc váy vào, không cần phải trang điểm vì cô đã đủ xinh đẹp rồi. Hiểu Hy chiều theo ý hắn, loay hoay mãi mới mang váy vào được. Nhất Ngôn cứ nhìn vợ mãi, còn bắt vợ ngồi xuống giường để mình ngắm. Cô bật cười khúc khích, thều thào:
- Dạo này em tăng cân, ngồi xuống mà mỡ thành ngấn ấy.
- Hạnh phúc mới tăng cân đấy!
- Gớm quá nhỉ?
- Em thật sự không muốn làm đám cưới sao?
- Không, không muốn. Thay vì làm đám cưới, em thích lâu lâu anh lại tặng em những món quà như này. Hạnh phúc thật sự!
- Anh chỉ sợ em tủi thân thôi.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, tay nhẹ vuốt ve gò má hồng hào. Cô mỉm cười dịu dàng, lắc đầu:
- Đám cưới cũng mang váy cưới, bình thường cũng được mang váy cưới, sao em tủi thân được?
- Nhưng bình thường không có lời thề nguyền nào cả.
- Vậy giờ chúng ta tự làm điều đó đi!
Hứa Hiểu Hy nhìn sâu vào mắt đối phương, biết bao tình yêu dâng trào trong tim.
- Dục Nhất Ngôn, anh có đồng ý cùng Hứa Hiểu Hy đầu bạc răng long, dù có nghèo khổ, bệnh tật cũng sẽ bên nhau không?
- Anh đồng ý!
Dục Nhất Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, tia phong tình vụt qua nơi đáy mi.
- Hứa Hiểu Hy, em có đồng ý cùng Dục Nhất Ngôn đầu bạc răng long, trải qua giàu sang, bệnh tật, nghèo khổ vẫn song hành cùng nhau hay không?
- Em đồng ý, đồng ý, đồng ý!
End.
Đọc tiếp những truyện hay của tác giả tại đây nhé các bạn ~> TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN NGỌC THANH TRÚC
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc