Dục Tổng - Chương 25

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

Cô không rõ bản thân đã về nhà vào lúc nào và với tâm trạng gì, chỉ biết lúc vào trong thì vừa hay cả Vương lão gia và Vương phu nhân đều có việc phải ra ngoài. Hoặc là cô vẫn còn đang run rẩy trước những lời đám tiếu về bản thân, hoặc là cô hoàn toàn bị những gì ngọt ngào giữa hai người làm cho lu mờ lí trí. Nếu không phải Luyến Ái chủ động tìm đến cô, có lẽ cô sẽ bỏ qua cơ hội để có thể đột nhập vào phòng lão ta một cách không tưởng.
- Hack camera đơn giản hơn tôi nghĩ nhỉ?
- Cô hiểu mấy thứ này sao?
- Nếu được học hành tử tế thì giờ tôi đã là một dân IT thực thụ.
- Vậy thì...lần này để tôi đột nhập vào phòng lão Vương? Tôi là cảnh sát, thân thủ nhanh nhẹn, sẽ an toàn hơn là...
- Không, lỡ như trong lúc cô đang ở đấy mà máy tính có vấn đề gì thì ૮ɦếƭ chắc. Cứ để tôi!
Hai người phụ nữ nhanh chóng thỏa thuận xong, bởi vì họ đều có chung một mục đích là tống tên khốn nạn kia vào tù. Cũng như lần trước, Luyến Ái dễ dàng khiến camera ngừng hoạt động trong năm phút, còn Hiểu Hy thì ngó trước ngó sau mới đi nhanh vào phòng Vương lão gia. Cô tốn hết chừng một phút mới hoàn toàn để lộ được chiếc két sắt được giấu kĩ càng. Hứa Hiểu Hy hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhập mật khẩu.
Ra, mở ra rồi!
Cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến mức này. Lúc cánh cửa nhỏ mở ra, thậm chí cô đã không ngừng run rẩy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân tìm được chứng cứ phạm tội của lão già đó là cô xúc động chịu không nổi.
Thật không ngờ...

- Hai lớp mật khẩu?
Cô trợn tròn mắt nhìn chiếc két sắt, phía sau cánh cửa vừa được mở ra lại xuất hiện một cánh cửa khác nữa. Thậm tệ hơn là cánh cửa này in dấu vân tay, chắc chắn chính là vân tay của Vương lão gia.
Phải làm sao đây?
Còn chưa tới phút thứ tư thì Hiểu Hy đã xuất hiện trở lại với bộ dạng rất bi thảm. Cô đi còn không vững, từ từ ngã quỵ xuống đất khiến Luyến Ái một phen hoảng hồn. Cô cứ như người mất hồn, miệng liên tục thều thào:
- Mật khẩu vân tay!
- Sao cơ?
- Mật khẩu vân tay!
- Ý của cô là mật mã không phải mật mã số?
Hứa Hiểu Hy giương đôi mắt thẫn thờ nhìn đối phương, suýt chút đã bật khóc nức nở.
- Còn một lớp mật khẩu nữa, phải có dấu vân tay!
Vừa nhìn thái độ này của cô, Luyến Ái liền hiểu cô đã phải hi vọng và trông chờ đến nhường nào. Cái cảm giác bản thân sắp đạt được một chuyện mình mơ ước từ lâu nhưng trong phút chốc lại chẳng thể thực hiện nữa không phải ai cũng thấm được. Thật may loại chuyện này vẫn còn đường tính toán, không hoàn toàn vô vọng.
- Chắc chắn là vân tay của lão Vương!
- Làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây? Cầu xin tên khốn nạn đó mở két sắt cho chúng ta sao? Làm sao...
- Cô bình tĩnh!
- Luyến Ái!
- Tôi dám đảm bảo với cô là trong ngày mai, lão Vương sẽ bị bắt!
Sự tự tin và khảng khái của đối phương khiến cô như bị tát một cái thật đau vào lí trí.
Tại sao cùng là người, cùng một mục tiêu nhưng Luyến Ái lại có thể bình tĩnh đến cực độ, còn cô lại chỉ biết rơi lệ như thế này?
Là chính bản thân cô có dã tâm quá lớn sao?
- Lúc ngồi trực chờ máy tính, tôi thật sự rất muốn xông vào trong phòng lão Vương để lấy được bằng chứng tố cáo lão nhanh nhất có thể. Tôi đã phải bỏ việc suốt ba tháng để làm một con hầu trong căn nhà tệ hại này. Đáng lẽ tôi phải được cầm súng để đi săn lùng tội phạm mới đúng. Vậy nên, chỉ cần nghĩ đến chuyện được giải thoát là tôi sung sướng hết cả lên. Thế mà cô lại trở về và nói rằng vẫn chưa thể kết thúc. Luyến Ái này cũng như Hứa Hiểu Hy, rất thất vọng, chẳng qua là không tuyệt vọng. Bởi chúng ta còn thở mà, còn biết suy nghĩ và hành động, phải không?

Cô không lên tiếng trả lời, lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt rồi hít thở một hơi thật sâu.
Cô ta thật sự rất xuất sắc!
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Một kế hoạch mà đối với cô sẽ vô cùng quá đáng!
- Là?
- Quyến rũ ông ta đi!
***
Vương lão gia hôm nay về nhà sớm hơn mọi ngày, việc đầu tiên sau khi về chính là tìm gặp cô. Ông ta bảo cô ra ngoài vườn để nói chuyện riêng. Cuộc gặp này dĩ nhiên bị đám người hầu nhòm ngó, định bụng sẽ mách lẻo lại với phu nhân. Thế nhưng, trước khi đi gặp cô, lão lại khéo uy ђเếק bọn họ, hoặc là câm mồm hoặc là cút khỏi nhà. Bọn họ biết khó mà lui, tự động tản đi hết, chẳng dám nhiều chuyện nữa.
Hứa Hiểu Hy bước ra sân, vừa hay bắt gặp Vương lão gia đang nhìn mình. Cô lén hít một hơi thật sâu rồi bước những bước dứt khoát đến trước mặt lão. Lão nhếch nhẹ môi, hai tay chắp ra sau lưng, bắt đầu lời ngon tiếng ngọt:
- Hình như chưa bao giờ dượng và con cùng nói chuyện như thế này!
- Giữa ông và tôi còn có chuyện để nói ư?
- Con nói xem?
- Có chuyện gì?
- Nào nào, có cần phải đối xử với dượng như vậy không cơ chứ!
Lão bật cười khanh khách, chầm chậm ngồi xuống bộ ghế đá được chạm khắc tinh xảo. Cô chần chừ trong chốc lát rồi ngồi xuống đối diện với lão, trong mắt toàn là dao găm.
Vương lão gia rót ra hai tách trà rồi đặt xuống trước mặt cô một tách. Dĩ nhiên cô chẳng uống ngay, hơn nữa còn nghi ngờ liệu trong trà có bỏ thứ gì hay không. Cô nhìn lão một hơi uống sạch tách trà, sau đó vẫn trơ mắt nhìn như thế. Lão bày ra bộ dạng khoan thai khó cầu, từ tốn thều thào:
- Chính dượng cũng không hiểu tại sao bà ấy lại ghét con như thế.
- ...
- Con đã có 2 năm chịu khổ.
- Còn không phải là do ông?
- Đúng, là do dượng! Tại vì lúc đó dượng suy nghĩ non dại nên...
- Ông giả nhân giả nghĩa đến bao giờ? Ông nghĩ tôi sẽ vì mấy lời này mà quên hết quá khứ sao?
- Dượng nào ép con quên đi quá khứ, chỉ mong con hãy bỏ qua và cùng chung sống hòa thuận.
Cô hờ hững nhếch môi, tay mau mắn đập mạnh xuống bàn:
- Đồ khốn nạn!
Lão không trả lời, lại chậm rãi rót một tách trà khác. Lần này, lão nâng tách trà lên, hướng về phía cô:
- Một ly để hạ hỏa!
Chẳng hiểu cô nghĩ gì mà lại cầm tách lên, lúc sắp đưa vào miệng thì lại khéo đổ hết trà ra ngoài. Hiểu Hy nhìn lão với vẻ mặt thách thức. Vương lão gia không nói không rằng mà tiếp tục rót thêm một tách trà khác, sau đó một hơi uống sạch ly của mình. Cùng rót từ một bình ra, ắt hẳn trong ly của cô sẽ chẳng có gì, thế nhưng cô vẫn nên cẩn thận, đề phòng thì vẫn hơn.
Hứa Hiểu Hy dự đoán không sai, quả nhiên là tách trà có vấn đề, chỉ là thuốc ngủ có ở trong tách chứ chẳng phải trong trà. Thấy cô mãi vẫn chẳng rơi vào lưới, lão chẳng có phản ứng gì quá đặc sắc, bởi ngoài việc bỏ thuốc ra thì còn một phương án khác nữa.
Đó là dùng sức người!
Một tên đàn ông cao lớn âm thầm bước về phía cô, thân thủ vừa dứt khoác vừa nhanh nhẹn, trong chốc lát đã khiến cô phải ngất đi nhờ chiếc khăn tẩm thuốc. Sau khi bế cô vào trong chiếc xe đắt tiền, lão lấy ra một xấp tiền dày, ngỏ lời không rõ là khen ngợi hay đâm chọt:
- Không hổ là ăn ςướק, giỏi lắm!
Lão tự mình chạy xe đến khách sạn rồi lại tự mình dìu cô lên phòng mình đã thuê sẵn. Vương lão gia để cô nằm trên giường đến tận lúc cô tỉnh, khi ấy đã là hai mươi giờ. Hiểu Hy chẳng bị trói hay bị khống chế, ngoại trừ việc đầu hơi đau nhức ra thì cô hoàn toàn được thả lỏng. Cô cũng chẳng dại tới mức không biết lão gia muốn làm gì, chỉ là...
- Khốn nạn!
- Ở đây sẽ không có ai cứu nổi con cả con gái yêu!
Cô nghiến răng ken két, chỉ hận không thể một cước đâm ૮ɦếƭ lão. Nhưng cô phải nhịn, buộc phải nhịn!
- Và cũng sẽ chẳng có kéo hay dao để con đâm dượng. Hứa Hiểu Hy, con biết mình nên làm gì rồi chứ?
- Ông sẽ phải hối hận!
- Ý con là chồng con sẽ khiến dượng hối hận sao? Thằng nhãi đó thì làm gì dượng được đây? Hay là ỷ bản thân có một chút danh tiếng nên đòi ăn ђเếק lão già này?
Vừa nói, lão vừa bước đến chỗ cô đang nằm. Cô cuộn tay lại thành quyền, nghiến răng ken két, ánh mắt sắc nhọn khiến lão càng thêm hứng thú. Chỉ cần nghĩ tới cái cảnh cô nằm dưới thân lão mà ՐêՈ Րỉ là lão đã sung sướng hết cả lên.
- Rất tốt! Càng phản kháng dượng càng thích!
- ...
- Con hệt như một con thỏ bị nhốt trong Ⱡồ₦g vậy, biết rõ mình không thể dùng răng để cắn nát Ⱡồ₦g nhưng vẫn không ngừng cố gắng.
Vương lão gia cởi từng cúc áo một ra, dần dần để lộ vòm иgự¢ vạm vỡ nhưng cũng chi chít sẹo dài. Cô mở to mắt nhìn mấy vết sẹo kia, lão nhận ra nên liền nhún vai:
- Dấu vết của một quá khứ tăm tối đấy!
- Sao cơ?
- Sau đêm nay, con sẽ phải phục tùng dượng như một con chó, vậy nên dượng cũng chẳng ngại ngùng mà giấu giếm con điều gì cả. Thật ra thì trước đây, dượng là một tên buôn thuốc phiện, lăn lộn trong giới xã hội đen không ít. Nhưng rồi có chuyện xảy ra, công an triệt phá được đường dây buôn bán mα túч, rất may dượng phúc lớn mạng lớn, thoát thân được. Đổi lại, dượng bị chính bọn đàn em của mình chém vài nhát lên mặt, lên người. Và rồi?
Lão vứt tấm áo mình vừa cởi ra sang một bên, môi hờ hững nhếch nhẹ:
- Chính mẹ con là người cứu dượng một mạng, để dượng được đi phẫu thuật thẩm mĩ, thay đổi hình hài để khỏi bị công an vây bắt. Toàn bộ gia sản của chồng cũ bà ta cũng mang cho dượng hết, bởi vì dượng biết bà ta rất yêu dượng.
- Ông...
- Kể cũng lạ thật đấy! Chồng cũ của bà ta tốt như vậy bà ta lại chẳng yêu, vô tình gặp phải một kẻ chẳng tốt đẹp như dượng thì lại say đắm không thôi. Dĩ nhiên chuyện này khiến dượng một bước lên mây, từ chim cút hóa thành đại bàng. Nhưng dượng nào biết kinh doanh, nào biết làm ăn, vậy nên để có thể có nguồn vốn duy trì Vương thị cũng như cuộc sống sung túc, dượng lại tiếp tục công việc cũ: buôn thuốc phiện!
- Tại sao ông lại kể hết cho tôi nghe?
Lão tiến đến trước mặt cô, ở trên cao nhìn cô bằng đôi mắt đầy dụς ∀ọηg. Dù đã dặn lòng là phải bình tĩnh, thế nhưng hơi thở của cô vẫn rất gấp gáp, khiến cho vòng иgự¢ cứ thế phập phồng lên xuống. Lão nhếch nhẹ môi, đằng nào thì tất cả mọi thứ của cô cũng sẽ thuộc về mình.
- Con đã quan hệ với thằng nhãi đó chưa?
- Ông hỏi tôi quan hệ với chồng chưa sao?
- Rồi cũng được, chưa thì càng tốt. Dù sao thì dượng cũng sẽ cho con nếm thử mùi vị của việc ngoại tình!
Nói rồi Vương lão gia đưa tay cởi thắt lưng ra, cô bất giác lùi dần về phía sau, đôi mắt giảo hoạt tìm xem thử có vật gì để chống cự được không. Thế nhưng lão già khốn nạn kia dường như đã dọn dẹp hết tẩt thảy, ngay cả một bình hoa nhỏ cũng chẳng có. Thế là cô chỉ biết trơ mắt nhìn lão thoát y, sau cùng chỉ còn độc nhất một chiếc quần đùi trên người mà thôi.
- Thế nào? Dượng không như những tên nhà giàu khác, cơ thể dượng rất vạm vỡ.
- Cút!
- Tốt lắm! Dượng rất thích cách con phản kháng!
- ...
- Con rất xinh đẹp, nếu chịu chiều chuộng dượng thì đôi khi sẽ được dượng giúp cho xinh đẹp hơn. Tiền tài và quyền lực dượng đều sẽ cho con, đôi khi còn cho con làm vợ!
- Nếu tôi không chịu theo ông thì sao?
Từ đầu cho đến bây giờ, lão vẫn giữ nụ cười đểu cáng ấy trên môi. Vương lão gia nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ gần cửa ra vào. Cô kinh hãi trông thấy một chiếc máy quay đã được đặt sẵn ở đấy, khoảnh khắc này chỉ muốn vồ đến mà cắn nát ông ta ra như một con mồi. Lão lại chầm chậm quan sát cô, thều thào:
- Không dụ được thì buộc phải ép!
Nói rồi lão trực tiếp đè cô ra, không để cho cô có thì giờ chống cự. Cô có giãy giụa thế nào cũng không đọ lại nổi sức đàn ông lực lưỡng. Nhìn cô như một con cá mắc lưới, lão càng thêm phần hưng phấn, muốn tấn công lên đôi môi mỏng nhưng bị cô cự tuyệt. Thế là lão hôn lên cổ cô, từ từ nhấm nháp cơ thể thiếu nữ tuổi hai mươi hai. Cô nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ròng rã, không sao thoát được nỗi ê chề đang dâng ngập trong trái tim.
Vương lão gia hôn dần xuống phía dưới, có lẽ vì bị dụς ∀ọηg che mờ lí trí nên trong chốc lát quên mất việc khống chế cô. Lão ϲởí áօ cô ra, để lộ vòng một giấu sau chiếc áo иgự¢ bó sát. Tên cáo già cúi xuống hôn khắp nơi trên cơ thể cô, hoàn toàn không chú ý đến cô đang làm gì. Hiểu Hy nhân cơ hội này lấy cây kim tiêm có trong chiếc áo vừa bị cởi kia, trực tiếp ghim thẳng vào cổ lão. Lão trợn tròn mắt nhìn cô, vài giây sau liền gục xuống, bất tỉnh.
Hứa Hiểu Hy khóc cạn nước mắt, cảm giác râm ran trong cơ thể biến thành biết bao nhục nhã, nhẫn tâm giày vò lương tâm của người con gái tội nghiệp. Giọng nói đầy lạnh lùng của Luyến Ái khe khẽ vang lên bên tai, thế nhưng cô không cách nào nghe rõ được cả.
Hình như cô ta nói mọi chuyện đã kết thúc.
Cô ta khen ngợi cô, nói rằng cô làm rất tốt, bây giờ chỉ cần đợi cảnh sát đến bắt Vương lão gia mà thôi.
Luyến Ái kéo tên khốn nạn kia ra khỏi thân thể gầy guộc ấy, sau đó giúp cô mang lại áo quần một cách chỉnh tề. Cô ta ôm lấy cô, cẩn thận dỗ dành:
- Không sao cả, mọi chuyện không phải đã diễn ra theo đúng những gì chúng ta dự đoán sao?
Thật ra, không cần đến lão, bọn họ cũng đã có dự định là sẽ dùng chiêu mĩ nhân kế quen thuộc, muốn đánh gục lão ở trên giường để lấy được dấu vân tay. Không ngờ lão cũng có ý định làm chuyện đồi bại với cô, rất may trước đó Luyến Ái đã chuẩn bị sẵn một liều thuốc mê, chỉ cần cô đủ bình tĩnh để đâm lão là được. Giờ thì tốt rồi, tất thảy đã xong xuôi.
Hiểu Hy dựa vào người Luyến Ái, khóc nức nở. Có lẽ cô đã quá sợ hãi, thậm chí lúc cầm kim tiêm trên tay cô còn cầm không vững. Tại vì sao cô sợ ư? Rất đơn giản, trong quá khứ cô đã từng bị như thế này một lần, ít nhiều sẽ để lại tổn thương tâm lí; mặt khác, việc bị lão già kia động chạm khiến cô thấy bản thân rất dơ bẩn, cô thà cắn lưỡi tự vẫn còn hơn để lão làm cho ô nhục. Nếu ban nãy lão phát giác được chuyện cô muốn làm và hất văng được ống tiêm, chắc giờ này cô đã...
Như cô đã nghĩ đến đấy thôi, thà ૮ɦếƭ còn hơn!
Đúng lúc này thì cảnh sát ập vào. Luyến Ái hất cằm về phía người đàn ông lực lưỡng gần như tʀầռ tʀʊồռɢ bên cạnh, rất nhanh lão đã bị còng tay và giải đi. Không những có cảnh sát, lần này còn có cả sự xuất hiện của một người.
Dục Nhất Ngôn trông thấy cô khóc đến thở không nổi liền hoảng hốt chạy lại, đón lấy cô từ vòng tay ai đó mà hắn chẳng để ý đến. Hắn chỉ chăm chăm đến vợ mình, hoàn toàn chẳng đặt ai trong mắt cả. Hiểu Hy nhận ra người đàn ông này là ai, trông thấy hắn cô càng yếu ớt hơn, tội nghiệp gục đầu vào lòng hắn. Dục Nhất Ngôn chỉ hận không thể đâm ૮ɦếƭ lão già biến thái kia, một tay nắm chặt tay vợ, một tay ân cần vỗ lưng an ủi vợ.
- Anh ở đây, không sao cả!
- Chỉ một chút nữa thôi là em...là em...
- Em chịu khổ quá nhiều rồi.
- Nhất Ngôn, em không muốn về lại căn nhà đó nữa, em không cần giành lại bất kì thứ gì nữa. Anh đưa em về được không? Anh mang em đi đi có được không?
- Được! Chúng ta cùng về nhà, nhà của chúng ta!
Hắn từ từ bế thốc cô lên, đang định rời khỏi thì vừa hay bắt gặp ánh mắt của ai đó. Cho tới lúc này, hắn mới phát giác ra sự tồn tại của một người khác. Nhất Ngôn để cô yên vị trong lòng mình, giọng thều thào khe khẽ:
- Cảm ơn!
- Lâu quá không gặp!
- ...
- Như thế này là trùng phùng hay là chia ly?
- Chưa từng bắt đầu nên không thể có chia ly được. Cứ xem như là đồng đội tốt gặp lại nhau. Luyến Ái, cô cũng vất vả rồi!
Nói rồi hắn rời đi, đôi bàn tay vẫn giữ thật chặt cô gái mình yêu. Luyến Ái nhìn theo bóng lưng cao ráo kia, trong mắt dần nổi lên một màn sương mỏng manh.
Chưa từng bắt đầu sao?
Đúng vậy! Bọn họ còn chưa từng có điểm bắt đầu thì làm sao có điểm kết thúc?
Nực cười, rất nực cười!
Còn không phải là do cô ta luôn nghĩ về lời tỏ tình đêm ấy mà tự mình chìm trong mơ mộng sao?
Những lời xin lỗi và phũ phàng của ngày hôm sau cô ta đâu nhớ?
Luyến Ái chỉ nhớ rằng Dục Nhất Ngôn uống rất say, sau đó ở trước mặt Luyến Ái nói câu tỏ tình, và rồi còn gọi Luyến Ái bằng cái tên Hứa Hiểu Hy nữa. Cô ta biết mình và người con gái hắn đê mê có nhiều nét tương đồng, vậy nên hắn đã lẫn lộn, hoặc là do quá nhớ cố nhân nên hắn phải giãi bày với một kẻ xa lạ cho thỏa nỗi nhớ. Qua hôm sau, hắn có đến xin lỗi cô ta, bảo cô ta đừng xem những lời này là thật. Vậy mà hai năm rồi, suốt hai năm qua cô ta vẫn chỉ nhớ về lời tỏ tình ấy mà chẳng hề nhớ về lời giải thích sau khi tỉnh rượu. Thế nên, cô ta tự cho mình cái đặc quyền trở thành tình đầu của hắn.
Ban nãy là lần đầu tiên họ gặp lại sau hai năm cách biệt. Chỉ là hắn hoàn toàn thuộc về, nghĩ về người khác, thậm chí hắn còn không chú ý đến cô ta.
Dục Nhất Ngôn yêu chiều cô gái kia bao nhiêu thì Luyến Ái đau lòng đến bấy nhiêu. Cô ta cũng được hắn quan tâm, chăm sóc, thế nhưng mọi thứ đều xuất phát từ hai chữ bạn bè, không hơn không kém.
Luyến Ái từ từ đứng dậy, thẫn thờ rời khỏi căn phòng vừa xảy ra một màn náo loạn. Hoặc là do sự bộn bề ấy làm lòng cô ta xáo động, hoặc là do sự xuất hiện của cố nhân làm lòng cô ta dao động. Cũng không rõ nữa...
"Chưa từng bắt đầu nên không thể có chia ly được. Cứ xem như là đồng đội tốt gặp nhau. Luyến Ái, cô cũng vất vả rồi!"
Đồng đội tốt mà lại khách sáo như thế?
Hay là vì hắn có vợ rồi nên phải biết giữ chừng mực với người khác giới?
Bây giờ cô ta còn hỏi những câu này làm gì?
Tại sao lại không nghi hoặc rằng bản thân sẽ tốn bao nhiêu thời gian để quên đi đối phương?
1 ngày, 2 tháng hay 3 năm?
Hay là cả đời?
Hiện tại, mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ. Thứ gọi là tình yêu đang phủ lên tâm trí Luyến Ái vô vàn màn sương dày đặc. Để xua đi màn sương ấy là chuyện gì đó khó khăn.
Nhưng sẽ xua được thôi.
Dục Nhất Ngôn, dường như anh và cô gái ấy đã đi đến được trạm dừng chân, an an ổn ổn trong quãng thời gian dài còn lại. Riêng em vẫn cứ lao đao như thế, bởi do chính em cố chấp đâm đầu.
Chỉ là sau cùng, em không chấp mê bất ngộ nữa, em biết bản thân nên buông tay.
À không, em và anh còn chưa từng nắm tay.
Hóa ra, đi qua bao nhiêu thăng trầm, vượt qua muôn ngàn nỗi nhớ, song hành với bước chân thời gian, cho tới cuối cùng em cũng chỉ có thể chúc anh một lời trong âm thầm.
Dục Nhất Ngôn, đời này hạnh phúc nhé?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc