Dục Tổng - Chương 24

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- Không phải là đi ăn sáng sao, sao lại đưa tôi đến công ty?
- Em cứ đi theo anh là được!
Hứa Hiểu Hy cau nhẹ mày, không hiểu người đàn ông này muốn làm gì nữa. Dục Nhất Ngôn cứ ngân nga vài câu hát, câu nào cũng tràn ngập vui tươi.
"Mang đến đời anh một vầng hào quang chói lóa
Là em, là em đó
Mang đến cho anh cuộc đời thấm đẫm ngọt ngào
Là em, chính là em đó"
Xe chạy nhanh xuống bãi đỗ xe, nơi đây có khá nhiều chiếc xe hơi khác. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, thều thào:
- Nhân viên của công ty anh giàu có vậy sao?
- Cũng không rõ nữa. Chắc tại có ông sếp phóng khoáng, tăng lương mãi nên mua được xe ấy mà!

- Vậy tôi cũng đến đây làm để kiếm tiền mua một chiếc nhé?
- Thích chiếc nào, bao nhiêu chiếc, anh cho?!
Nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của hắn, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn cười.
- Này, nếu tôi bảo thích mười chiếc anh cũng mua cho tôi cả mười đấy à?
Dục Nhất Ngôn gật nhẹ đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa khi nào tắt.
- Không đủ tiền thì đi vay. Với thực lực của anh thì có hai chục chiếc anh cũng mua được!
- Sao chồng tôi tự tin thế nhỉ?
- Thì tại anh...khoan, em vừa gọi anh là gì?
Khi bị hỏi câu này, chính cô cũng phải giật mình thon thót. Hai chữ "chồng tôi" ấy được thốt ra trong vô thức, cô hoàn toàn chẳng chú ý đến hay có chủ ý ban đầu. Xe đã dừng rồi nhưng hắn vẫn không chịu xuống, cứ liên tục bắt cô lặp lại lời vừa rồi một lần nữa. Cô xấu hổ không thôi, nhất quyết khẳng định bản thân lỡ lời, còn nói hắn nghe lầm. Ai mà ngờ hắn đưa tay chọc lét cô, khiến cô cười mãi không ngừng được. Sau cùng, cô cũng phải chịu thua, giương cờ trắng đầu hàng.
- Được, em nói em nói! Em nói sao chồng em lại tự tin như thế, sao chồng em lại tài giỏi như...
Cô còn chưa nói hết câu thì hắn đã áp lên môi cô, nhẹ nhàng мơи тяớи. Hiểu Hy từ từ khép lại đôi mắt vốn nhuộm màu u sầu, hoàn toàn tình nguyện quấn quýt lấy hắn, thậm chí còn chẳng muốn buông.
Nhất Ngôn dĩ nhiên nhận ra điều này, vì quá vui sướng mà lỡ cắn vào đầu lưỡi cô. Hắn vội buông cô ra, ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Cô chẳng nói chẳng rằng, cứ ngỡ là cô giận rồi, nào ngờ...
Dục Nhất Ngôn mở to mắt, nhìn cô gái mình đê mê suốt một thời trai trẻ tự động hôn mình. Thậm chí, cô còn đưa tay ôm lấy cổ hắn, si mê triền miên không ngừng. Lúc cô rời khỏi đôi môi mình, hắn vẫn chưa hết kinh ngạc. Nhìn đối phương mắt chữ A mồm chữ O, cô khẽ bật cười khúc khích:
- Anh sao thế? Bị em dọa sợ à?
- Không...không phải! Tại anh...
- Em cũng thế, rất hạnh phúc!
- Sao cơ?
- Sau khi tống được tên họ Vương kia vào tù, em muốn ở bên anh, ở bên cạnh anh.
- Tại anh cho em mười chiếc xe sao?
- Không, mười lăm chiếc!

Cả hai vẫn ở khoảng cách rất thân mật, gần tới nỗi hơi thở vừa thoát ra khỏi cánh mũi liền hòa quyện lại. Hiểu Hy bỗng vì chuyện gì đó mà chột dạ, giọng thấp hẳn:
- Như thế này rất đột ngột...ý em là...anh có cảm thấy em đang lợi dụng anh không?
- Anh tình nguyện!
- Nhất Ngôn...
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào phiến má ửng hồng ấy, trong mắt ngập tràn tia phong tình, ấm áp tựa ánh nắng ngoài kia.
- Chỉ cần được bên em, lợi dụng cũng được, thật lòng cũng được!
- Sẽ có lúc anh phải hối hận.
- Ít nhất là không phải lúc này!
Hắn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, tham lam hít một hơi thật sâu mùi hương mình say đắm. Vào khoảnh khắc ấy, cô hệt như một người đang mỏi tìm thấy được chiếc giường êm, hoàn toàn muốn dựa dẫm, buông thả mà thôi. Cô, không muốn rời khỏi vòng tay này, một chút cũng không.
Hứa Hiểu Hy thật lòng không muốn vượt nắng vượt gió nữa. Ngoài vòng tay này ra, cô sẽ chẳng mong muốn gì nữa.
Cứ ôm em thế này thôi, được không?
*
*
*
- Cô gái đó là ai vậy? Nhân viên mới sao?
- Anh ngốc à? Nhân viên mà sao lại thân thiết với giám đốc thế? Nhìn xem, bọn họ còn nắm tay nhau!
- Không lẽ là người yêu?
- Cô gái này quen lắm, hình như tôi đã thấy ở đâu đó.
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên khi cả hai xuất hiện trong đại sảnh. Cô khá ngại ngùng khi ngang nhiên "rải cẩu lương" ở chốn đông người, thế nhưng chính hắn lại người nhất quyết làm điều đó. Dục Nhất Ngôn dẫn cô đến trước mặt họ, đang định lên tiếng giới thiệu thì bỗng một kẻ nào đó thốt lên.
- Tôi nhớ rồi! Cô ta là tiểu thư là họ Vương, từng đâm ba dượng của mình và đi tù hai năm!
Hứa Hiểu Hy dĩ nhiên nghe được, nụ cười trên môi và niềm vui dâng ngập trong lòng bỗng dưng mất sạch. Cô thậm chí còn đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, rất may hắn đỡ kịp. Nhất Ngôn bế thốc cô lên, ánh mắt dần hóa thành vô vàn con dao sắc nhọn:
- Trưởng phòng Lí, tôi không thích những kẻ lắm mồm nhiều chuyện!
- Vâng vâng, tôi biết rồi!
Trưởng phòng Lí bị hắn dọa sợ, kể cả kẻ vừa nói ra lời kia cũng sợ tái mét mặt. Cô ta biết bản thân không xong rồi, chỉ vì một câu tai bay vạ gió mà sắp mất một công việc tốt như thế.
Ngu ngốc!
- Thi An, cô liệu mà lựa lời nói với giám đốc đi! Lần này cô chọc nhầm tổ ong rồi!
- Cơ mà cô gái trong lòng giám đốc kia từng đi tù thật sao?
- Thảo nào cứ thấy quen quen.
- Này, không phải bọn họ đang là người yêu thật chứ?
- Mấy người có về chỗ không?
Trưởng phòng Sơn phải quát tháo lên thì đám người này mới thôi nhiều chuyện. Ai nấy đều cho rằng cô không xứng với hắn, dĩ nhiên rồi.
Trong khi đó, Nhất Ngôn đang không ngừng an ủi cô, bảo rằng hắn không hề để tâm đến quá khứ hay chuyện gì của cô cả. Hiểu Hy thẫn thờ ngồi bên cạnh hắn, giọng nhẹ tựa gió thoảng mây bay.
- Anh không để ý nhưng xã hội lại để ý. Em chỉ khiến anh mất mặt thêm mà thôi.
- Hứa Hiểu Hy!
- Em nghĩ chúng ta không thể bên...
- Nếu anh sợ những điều đó thì sao anh không vạch trần em từ lúc ở trong khách sạn?
Cô mở to đôi mắt đầy mảnh vỡ nhìn hắn, sau đó được hắn ôm vào lòng. Hắn nghiến răng ken két, không biết bày tỏ lòng mình như thế nào cho thỏa.
- Anh...anh hoàn toàn có thể bỏ rơi em bất cứ lúc nào, chỉ cần anh muốn. Nhưng anh thậm chí còn đã nghĩ đến tên con của chúng ta!
- Con sao?
- Người anh cưới và người anh yêu là em, không phải xã hội mà em nói!
Đột nhiên người phụ nữ ngồi trong lòng hắn run lên bần bật rồi bật khóc nức nở. Hắn chẳng biết dỗ dành cô như thế nào cả, đang loay hoay sốt vó thì cô đưa tay ôm hắn, nghẹn ngào:
- Anh quá tốt với em! Dục Nhất Ngôn, anh không phải là người, anh là một vị thiên sứ mà thượng đế đã ban tặng cho em!
- Hy...
- Sau này đừng rời xa em nữa! Ở bên anh em mới yên tâm làm một cô gái, có thể bất chợt òa khóc rồi lại bất chợt mỉm cười. Vậy nên xin anh đấy, yêu em và bên em như hiện tại được không?
- Chỉ cần em yêu anh là được! Anh...khá vụng về trong chuyện tình cảm, chỉ là anh muốn nói rằng...trái tim và tâm tư của anh đều dành cho em từ hai mươi hai năm về trước rồi. Nói chính xác hơn, từ lúc em cất tiếng khóc đầu tiên, từ lúc em bắt đầu hiện hữu trên thế gian này thì anh đã yêu em, không thể rời!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc