Dục Tổng - Chương 22

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- Tình đầu năm nào cuối cùng cũng tìm được tri kỉ rồi!
- Sao cơ?
- Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch!
Luyến Ái rời khỏi chỗ mà cô ta vừa bảo là góc ૮ɦếƭ của camera, sau đó giả vờ mang cây chùi nhà lên phòng cô chủ lau dọn. Hiểu Hy hoàn toàn nghe được một câu tình đầu của đối phương, chỉ là tình thế cấp bách, cô không còn tâm trạng để suy nghĩ viển vông nữa.
Sau khi mở máy tính cho kẻ tự xưng là cảnh sát kia, Hiểu Hy nhường chỗ cho cô ta ngồi. Ban đầu, cô rất nghi ngờ, không tin vào khả năng của Luyến Ái. Thế nhưng, cái cách mà đối phương điêu luyện gõ trên bàn phím cũng như giải từng dãy lệnh một khiến cô phải thán phục. Luyến Ái vừa thoải mái làm việc vừa mở miệng trò chuyện:
- Tôi từng nghe Nhất Ngôn kể về cô rất nhiều lần. Trong mắt anh ấy, cô là một người hoàn toàn tuyệt vời!
- Nhưng...
- Tôi biết bây giờ cô muốn hỏi rất nhiều điều nhưng để sau nhé? Tôi sẽ để camera ngưng hoạt động trong 5 phút. Nào, đưa số cho nhau đi, lúc gần hết thời gian tôi sẽ gọi điện, cô chỉ việc sắp xếp mọi thứ lại gọn gàng và rời khỏi. Nhớ là không được để lại dấu vết!
Hai người phụ nữ nhanh chóng trao đổi số điện thoại. Xong việc, Luyến Ái thao tác một vài lệnh đơn giản nữa là hack thành công. Hiểu Hy hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi phòng. Trước khi đột nhập vào trong, cô cẩn thận ngó trước ngó sau, cảm thấy an toàn rồi mới bắt đầu hành động.
Cô không nhớ số lần mình được vào nơi này đủ một bàn tay chưa, chỉ là từ bé cho đến lớn, nơi này vẫn là nơi mà cô hoàn toàn bị cấm kị. Bất cứ nơi nào cũng được, riêng phòng của mẹ và tên dượng khốn nạn kia cô không được phép bén mảng đến. Là do bọn họ kinh tởm cô hay là do nơi này có những bí mật cô tốt nhất là không nên biết?
Tuy suy nghĩ ௱ôЛƓ lung và phức tạp nhưng Hiểu Hy vẫn rất tỉnh táo, biết bản thân cần phải làm gì. Cô lục lọi từng hộc bàn, từng chiếc tủ, thậm chí là cả trong những chiếc túi xách đắt tiền của người đàn bà mình từng xem là mẹ. Cô tìm được một ít tiền, nữ trang, một số hóa đơn tiền điện, tiền nước chứ không có gì đáng nghi. Hứa Hiểu Hy đưa mắt quan sát xung quanh, trong lòng dấy lên một thắc mắc.
Chẳng lẽ lão không dùng két sắt?
Giàu có như thế sao lại...
Cô tiếp tục lần mò đến những nơi chẳng tưởng như dưới gầm giường, dưới gối, thậm chí là ở sau những bức tranh treo tường. Hiểu Hy phải rất cẩn thận sắp xếp mọi thứ gọn gàng như ban đầu, mặt khác còn phải canh thời gian. Ba phút thoăn thoắt trôi qua mà chẳng thu được kết quả gì cả. Cô nghĩ đến chuyện muốn Luyến Ái hack thêm năm phút nữa nhưng chắc không khả thi. Nếu có thể thì cô ấy đã hack luôn mười phút cho đỡ phiền phức rồi.
Hứa Hiểu Hy đứng giữa phòng, đôi mắt giảo hoạt liên tục ngó nghiêng. Mọi ngóc ngách đều tìm hết rồi nhưng vẫn...
Khoan, khoan đã! Còn kệ sách kia nữa!
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, chính xác là còn một phút hai mươi ba giây nữa. Cơ mà cả tủ sách kia lớn như vậy, làm sao tìm hết được trong một khoảng thời gian rất ngắn?
Cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức bước tới kéo sách ra rồi đặt xuống sàn. Bưng bê hai hàng sách đã hết mất mười mấy giây, chưa kể đến thời gian xếp lên còn lâu hơn. Đang lo lắng đến độ thở không đều, đột nhiên có thứ gì đó làm cô trợn tròn mắt. Một góc của chiếc két sắt lộ ra, Hiểu Hy chuyển xuống những hàng sách bên dưới, muốn xem thử đây là loại két sắt gì. Xem ra bên trong có chứa nhiều thứ tối mật, vậy nên két sắt này là loại rất tốt, sẽ không dễ dàng phá như vậy.
Đồng hồ điểm ba mươi giây cuối cùng. Hiểu Hy mau lẹ xếp sách về vị trí cũ, trước khi rời đi không quên kiểm tra xem sách có bị lẫn lộn gì không. Đang định rời đi, đột nhiên ngoài kia có tiếng ai đó cười nói. Hiểu Hy lập tức trốn ở sau tủ, cùng lúc này thì đồng hồ báo hết giờ.
Không xong rồi!
Cô không cách nào bình tĩnh được bởi camera trong phòng này lại được gắn ở vị trí đối diện với nơi mà cô đang đứng. Cô nhắm tịt mắt, biết bản thân sớm muộn cũng sẽ ૮ɦếƭ chắc. Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại reo lên khe khẽ, cô đánh liều nhấn nút nghe máy, bên kia đầu giây truyền tớ giọng của Luyến Ái:
- Còn mười giây nữa mới hết giờ, cô mau ra đi!
Tia hi vọng nhỏ nhoi xuất hiện khiến coi vui sướng đến tột độ. Đến gần cửa và lắng nghe, bên ngoài không còn tiếng nói cười nữa Hiểu Hy mới mau lẹ mở cửa rồi rời khỏi, bình thản trở về phòng mình như chẳng có gì xảy ra. Lúc đứng vào trong phòng mình, cô không đứng vững được nữa, từ từ quỵ xuống sàn nhà. Luyến Ái cười nhẹ nói vài câu khích lệ:
- Cô làm tốt lắm!
- Sao lại có thêm từng ấy thời gian?
- Hệ thống camera trong nhà này cũ lắm rồi mà còn bị hack nên trục trặc ấy thôi! Đây chính là cái giá của việc ki bo!
Cô bật cười khúc khích khiến đối phương cũng không khép được mồm. Luyến Ái nhìn cô một lượt, thều thào:
- Sao đấy? Có tìm được gì không?
- Có lẽ toàn bộ đều được ông ta cất trong két sắt ở sau kệ sách rồi. Trước hết chúng ta phải tìm mật khẩu đã.
- Game này dễ quá!
- Sao cơ?
- Trong nhà này ngoài Vương lão gia ra thì còn một người nữa biết mật khẩu.
- Ai?
- Cậu chủ nhà họ Vương kiêm đứa em trai thứ hai của cô - Vương Quyền!
Hiểu Hy từ từ đứng dậy, giọng dần lạc lại:
- Chắc thằng bé đã đi du học rồi, làm sao ...
- Không, thằng bé không đi du học. Trà trộn ở đây ba tháng, tôi biết được thằng bé hiện đang học đại học năm nhất ở thành phố L. Chúng ta vẫn còn cơ hội!
- Luyến Ái, tôi thật không biết cô là bạn hay thù của tôi nữa!
- Không là bạn cũng không là thù, bởi chúng ta chính là tình địch!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc