- Sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy?
Hứa Hiểu Hy cau nhẹ mày, từ nãy đến giờ cứ bị Dục Nhất Ngôn nhìn chằm chằm khiến cô khá khó chịu. Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hơn mọi ngày:
- Nhìn kẻo chốc nữa lại không được thấy em.
- Cứ làm như là tôi đi luôn không bằng.
- Không, em sẽ không đi đâu ngoài đi suốt đời với anh cả!
Cô quay đầu ngắm phố xá qua ô kính nhỏ, dường như đang muốn cự tuyệt mấy lời đường mật kia. Hành động này của cô làm hắn có chút buồn bã.
Sao cô lại luôn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy nhỉ? Cô cũng biết rằng cả hai đâu phải người xa lạ?
Hay là...
- Hiểu Hy, em từng thất tình chưa?
- Sao lại hỏi chuyện này?
- Thì...
- Tôi còn chưa có tình đầu!
Cô thở dài khe khẽ, tay đưa lên chống cằm, mắt bắt đầu lơ đãng về phía người đàn ông bên cạnh.
- Ở một nơi mà hằng ngày phải nghĩ đến chuyện mình có được ăn cơm không thì làm gì đủ tâm tư bàn tình cảm nam nữ. Vả lại tôi chưa từng gặp người khác giới nào quá ưu tú nên chẳng thể rung động nổi.
- Đàn ông ưu tú mới được sao?
- Điều đó đã ghi được điểm trong mắt phụ nữ rồi. Không ưu tú cũng được, căn bản phải thật sự là một người đàn ông.
- Thật sự là đàn ông?
- Sau này lập gia đình rồi thì hiểu thôi.
- Xin lỗi em, anh có vợ rồi, làm gì còn chuyện đó sau này?
Phía bên kia đường có một chiếc xe tải lớn đi ngược chiều, ánh đèn vàng rọi sáng vào trong, đủ để cô trông thấy một phần gương mặt của đối phương. Ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười nhè nhẹ bỗng khiến lòng cô thắt lại, một chút.
Cô biết, đôi mắt kia bỗng long lanh là do có tia sáng truyền vào, chỉ là...
"Xin lỗi em, anh có vợ rồi, làm gì còn chuyện lập gia đình sau này?
Hắn có vợ sao?
Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
Là cô sao?
Tại sao hắn cứ năm lần bảy lượt thốt ra những lời, làm ra những hành động khiến tim cô rối bời thế này? Hay là...
- Anh yêu tôi thật sao?
- So với việc dùng lời nói suông để trả lời, anh thích dùng hành động để chứng minh hơn!
- Được, tôi chờ xem anh sẽ làm gì để thể hiện rằng anh hoàn toàn có tâm ý với tôi!
- Trước đó em phải chịu cho anh thể hiện đã!
- Sao cơ?
Đột nhiên hắn dừng xe lại, tháo dây an toàn ra rồi nghiêng người về phía cô, trực tiếp tấn công vào đôi môi nhỏ. Cô trợn tròn mắt, trong ánh sáng lu mờ từ ngọn đèn đường không cách nào nhìn rõ được đối phương, hệt như màn sương dày đặc bỗng bủa vây tâm trí, khiến cô chỉ có thể hòa quyện cùng đầu lưỡi kia chứ chẳng thể chống cự. Nếu không phải bị tiếng còi xe làm cho giật mình, có lẽ họ sẽ còn làm điều gì đó xa xôi hơn nữa, thân mật hơn nữa.
Cô rơi vào trạng thái mơ màng suốt chặng đường về nhà. Cho tới lúc hắn đưa cho một cái bọc kín, cô mới nhận ra bản thân muốn gì và sẽ làm gì. Hắn bảo đã chồng lên trên máy tính hai cuốn sách có kích thước tương đương máy tính, nếu bị dò hỏi thì cứ lấy một quyển sách ra để đối phó. Cô nói lời cảm ơn sáo rỗng, vốn định bỏ đi thì hắn lại níu tay cô, ôm cô vào lòng. Nhất Ngôn tham lam hít thật sâu mùi hương của người con gái mình yêu, thều thào:
- Đây mới là lời cảm ơn mà anh thích nhất!
Lần này, hắn liền buông cô ra, để cô được tự do rời đi. Không hiểu sao cô lại tần ngần ở trong lòng hắn một lúc, dẫu chẳng còn ôm ấp nhưng cô chẳng giữ khoảng cách với hắn. Điều này làm lòng hắn bỗng sáng lên một tia hi vọng mong manh. Liệu cô sẽ ôm hắn ngược lại?
Những bước chân quạnh quẽ của cô làm tia hi vọng đó lập tức vỡ tan. Hắn đợi cho đến lúc cô khuất bóng hẳn sau cánh cửa lớn rồi mới yên tâm rời đi, dẫu vậy trong tim vẫn có chút gì đó thất vọng khôn cùng. Trong khi đó, Hiểu Hy thông qua ô kính nhỏ ở cửa lớn trông thấy xe hắn rời đi mới lặng lẽ trở lên phòng. Chẳng hiểu cô nghĩ gì nữa, chẳng biết.
Cả căn nhà ngập tràn trong ánh sáng huyền ảo từ chùm đèn đắt tiền. Cô bình thản xách cái bọc dày lên phòng, lúc mở cửa thì bỗng nhớ ra điều gì đó. Ban đầu định mở đèn phòng, nhưng sau đó thì cô cứ dựa theo những gì mình còn nhớ của hai năm trước mà lần mò trong bóng tối. Khi đã ngồi yên vị trên giường, đôi mắt giảo hoạt bắt đầu ngó nghiêng mọi ngóc nghách. Cô cứ yên tĩnh như thế rất lâu, sự im lìm của căn nhà khiến người ta không rét mà run. Một lúc sau, cô quyết định thử cách khác, lập tức mở điện thoại ra rồi gọi điện cho Dục Nhất Ngôn. Vừa mới đổ chuông đã nhấc máy, cô lặng im nghe hắn thao thao bất tuyệt và đi khắp phòng. Mãi vẫn chẳng có gì xảy ra, Hiểu Hy tạm thời ngồi xuống giường thì bất chợt âm thanh bên tai bị rè, mấy lời hắn nói cũng không rõ. Cô lần mò dần từ đầu giường đến chân giường, khi ở cuối giường thì âm thanh càng nhiễu loạn hơn. Hiểu Hy lập tức cúp máy, âm thầm quan sát thật kĩ nơi cuối giường, cuối cùng sau 1 giờ đồng hồ cũng tìm được thứ mình muốn tìm.
Hứa Hiểu Hy bật đèn flash lên, quả nhiên khi đưa tới nơi có camera ẩn thì ánh sáng liền khúc xạ lại. Cô đưa tay gỡ nó ra, lặng lẽ nhìn vật vuông vức rất nhỏ nhắn trong lòng bàn tay liền cười khẽ.
Ông bố dượng bệnh hoạn, không những đặt camera ẩn để theo dõi đứa con riêng của vợ mà còn đặt ở vị trí vô cùng nhạy cảm.
Nếu cô nằm xuống, từ cuối giường quay thẳng lên thì sẽ thấy những thứ gì? Hơn nữa, nếu cô mặc váy thì sao?
- Khốn nạn!
Cô chửi thề một câu rồi chậm rãi rời khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh ném chiếc camera ẩn vào trong bồn cầu và lại trở ra. Loại camera này ắt hẳn đắt tiền, có thể chống sự thấm nước. Vậy thì, lúc lão già đó mở cam lên thì sẽ thấy gì ở dưới bồn cầu?
Hứa Hiểu Hy chẳng thèm nhấn nút xả nước, hai tay khoanh lại trước иgự¢, thều thào:
- Ông già nhưng ông không có trình, còn non lắm!