Dục Tổng - Chương 18

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- Thôi để mẹ gọi tên cáo già kia ra solo 1-1. Mẹ nhất định múc ૮ɦếƭ lão ta!
- Mẹ của con giang hồ thật đấy!
Hai mẹ con bật cười khúc khích. Từ trước tới nay, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn rất tốt.
Nhất là từ sau khi chồng ra đi, ba không còn, cả hai lại càng dành cho đối phương một sự quan tâm đặc biệt.
Dục lão phu nhân yêu chiều nhìn con, thều thào:
- Nhớ lại khi trước mẹ đánh con rất nhiều nhỉ?
- Đúng đó! Giờ con nhớ lại vẫn còn sợ này! Cơ mà ai bảo con lì!
- Có lúc nào con hận mẹ không?
Dục Nhất Ngôn thoải mái buông mình ra sofa, đôi mắt lim dim nhìn lên trần nhà.
- Đôi khi con nghĩ đến chuyện bỏ nhà đi bụi, chỉ vậy thôi. Làm sao con có thể hận mẹ được?
- Vậy tại sao không đi quách đi?
- Mẹ mạnh mồm gớm! Con đi thật lại xỉu bảy bảy bốn chín ngày.
- Thằng quỷ!
Bà đưa tay véo má con, nụ cười trên môi hằn lên những vết chân chim bên khóe mắt. Nhất Ngôn khe khẽ thở dài:
- Còn nhớ hôm nào mẹ cầm roi rượt con, vậy mà...
Bà gật gù, những điều mà con nói chẳng sai.
Những gì từng xảy ra từ rất lâu về trước tựa như mới chỉ vừa hôm qua.
Bà còn nhớ như in cái ngày mà bệnh viện gọi điện cho bà, bảo rằng chồng bà vĩnh viễn không về nhà để ăn cơm với vợ được nữa.
Và bà không khóc được, không hề rơi nước mắt dù chỉ một giọt.
Cho tới lúc xác chồng được đưa về nhà, nhìn kẻ mình đầu ấp tay gối chưa quá nửa kiếp người chẳng còn vẹn nguyên, bà mới bắt đầu phát điên, không ngừng la hét, không ngừng giày vò. Suốt một quãng thời gian dài sau đó, bà vẫn mãi chìm trong tuyệt vọng. Nếu không phải đứa trẻ tội nghiệp ấy vì thương mẹ mà tự nấu cháo rồi bị bỏng thì bà sẽ chẳng thể tỉnh ngộ. Lúc Tiểu Ngôn nuốt nước mắt vào trong tim, gắng gượng bảo mình không sao dù tay phồng rộp làm bà biết mình sai. Sai vì không nghĩ đến con, không biết lo cho con. Bởi vậy, khi lớn lên, bên tay trái của con mới có một vết sẹo xấu xí đến nhường nào.
Dù nó khá nhỏ và con trai cũng chưa từng oán trách.
- Sao người phụ nữ của tôi lại khóc rồi?
Dục lão phu nhân nhìn con, để con lau đi giọt lệ sắp trào bên khóe mi. Bà bật cười khe khẽ, cất giọng khàn khàn:
- Tiểu Hy mà nghe thấy câu này chắc ghen ૮ɦếƭ mất!
- Ghen sao? Con còn chẳng biết cô ấy xem con là gì!
- Dĩ nhiên là chồng?
- Nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi.
- Vậy sao con không biến mình thành một người chồng thật sự của con bé?
Dục Nhất Ngôn ngẩn người ra, tạm thời chưa hiểu ý của mẹ. Bà thở dài thườn thượt, thầm trách sao EQ của đứa trẻ này kém quá!
- Để mẹ chỉ con vài đường cơ bản. Tiểu Hy là người thiếu thốn tình thương, bởi vậy con nhất định phải thể hiện được rằng mình rất quan tâm con bé. Hơn nữa...
Hai mẹ con hàn huyên cả giờ đồng hồ, cốt để chỉ hắn cách theo đuổi chính cô vợ của mình.
Lạ thật đấy!
Trong khi đó, ở nhà họ Vương, Hứa Hiểu Hy đang không ngừng hắt hơi. Vương lão gia thấy thế liền tỏ ra quan tâm, bảo muốn đưa cô đi khám xem có phải bị cảm rồi không. Cô chẳng mảy may quan tâm đến, chưa lúc nào thèm đặt đối phương vào trong mắt. Sự ngạo mạn này khiến ông ta tức giận chồng chất tức giận. Nhìn cô khuất bóng sau cánh cửa lớn, Vương lão gia khẽ nghiến răng ken két.
- Nếu không phải mày có giá trị lợi dụng thì tao sớm đã để mày sống ૮ɦếƭ không yên! Cứ chờ đó, tao sẽ cho mày thấy thế nào là địa ngục trần gian, sớm thôi!
Hiểu Hy ở trong phòng vài tiếng đồng hồ, vắt óc suy nghĩ thử xem bản thân nên làm gì để lật tẩy được bộ mặt thật của con cáo già kia. Cô không thể ở căn nhà này mãi được. Chừng nào còn chưa ra khỏi đây, chừng đó cô còn có thể gặp nguy hiểm ૮ɦếƭ người.
Tên khốn nạn đó, không chừng vẫn còn đang muốn làm chuyện đồi bại với cô!
Hứa Hiểu Hy bỗng nghe tiếng xe liền chạy đến bên cửa sổ, phát hiện Vương lão gia chuẩn bị rời khỏi. Một tia sáng lóe lên trong đầu, thế là cô đợi cho chiếc xe mất bóng rồi mới âm thầm rời khỏi phòng mình. Ngó nghiêng một hồi, cô phát hiện người hầu đã tản đi hết, thế nhưng trên góc nhà lại có 1 chiếc camera. Nhưng Hiểu Hy nào có sợ! Trước đây, cô học giỏi môn Tin nhất, từng nằm trong đội tuyển học sinh giỏi cấp thành phố. Giáo viên dạy Tin rất thích cô, cả thầy và trò thường xuyên trao đổi với nhau nhiều việc, trong đó có cả việc hack camera trong nhà.
"Những thiết bị camera an ninh có giá thành rẻ rất dễ bị kẻ xấu hack tài khoản, chỉ cần vào được wifi của gia chủ là các đối tượng có thể ςướק quyền truy cập và đánh cắp dữ liệu đã lưu trữ”.
Kẻ xấu ư? Đúng vậy, dù gì trong mắt bọn họ cô vẫn luôn xấu xí như thế!
Wifi? Cô là cô chủ của căn nhà này lại chẳng thể dò hỏi được mật khẩu wifi sao?
Riêng mảng truy cập, có lẽ sẽ hơi khó khăn vì cô không có máy tính, hơn nữa cô cũng chưa từng thử lập trình để ngắt camera, không cho hoạt động trong vòng vài phút. Xem ra, đột nhập vào phòng của tên cáo già đó là chuyện chưa thể thực hiện ngay.
Hơn nữa, cô phải biết được trong phòng lão có camera khác không để hack luôn một thể.
Vậy thì...
Hứa Hiểu Hy bước vào nhà vệ sinh, lén lút gọi điện cho Dục Nhất Ngôn. Sở dĩ cô không thực hiện chuyện này ở trong phòng vì lo sợ ở đó có camera ẩn. Lão già đó rất xảo quyệt, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Sao vậy, vợ nhớ anh à?"
- Dục Nhất Ngôn, anh có thể mua cho tôi một chiếc máy tính không? Loại rẻ tiền là được.
"Được, chốc nữa em ra lấy liền luôn nhé"
- Không không, hãy đến đưa vào buổi tối. Chuyện này phải được giữ bí mật!
"Em tính làm gì đó sao?"
- Tôi sẽ trao đổi với anh sau.
Dứt lời, cô liền cúp máy rồi rời khỏi phòng vệ sinh, vừa hay bắt gặp Vương phu nhân. Trước ánh mắt đầy sắc nhọn ấy, cô vô thức nhếch môi.
Hay đổ thêm chút dầu vào nhỉ?
- Mẹ, dạo này mẹ xinh đẹp ra hẳn!
Cô tiến đến trước mặt đối phương, thoải mái buông mình suống ghế êm. Bà ta không muốn nổi giận nên ngó lơ cô đi. Thế nhưng cô sẽ để bà yên ổn vậy sao?
- Có vẻ sau khi tống con đi thì mẹ sống tốt hơn hẳn!
- ...
- Ở "nơi đó", con học được vài câu, vài từ khá hay. Như là "hổ dữ không ăn thịt con", nào là "không bằng cầm thú". Mấy câu này hay thật nhỉ?
- Mày chọc giận tao?
Nhìn bà ta phồng mang trợn mắt, cô biết mình đã thành công khiêu khích đối phương rồi. Hiểu Hy nhẹ nhàng nhún vai, thều thào:
- Phải thì sao?
- Mày...
- Còn không phải thì sao?
- Cút khỏi mắt tao!
- Ơ kìa mẹ, đây là nhà con mà?
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ nhà con khiến bà ta hơi chột dạ. Ý của cô là căn nhà này vốn thuộc về cô?
- Mày ăn nói linh tinh!
- Ơ sao mẹ phản ứng gay gắt thế nhỉ? À, "ở đó" con cũng học được một câu nữa, đó là "có tật giật mình"!
"Ở đó" còn không phải là ở trong tù?
Vương phu nhân giận đến run người, vội đứng dậy rồi bỏ đi mất. Cô thích thú nói vọng theo:
- "Có tật giật mình", câu này hay mẹ nhỉ?
Nói rồi cô bật cười khanh khách, sau cùng từ ý tứ mỉa mai dần đổi thành chua chát.
Không vĩnh viễn không ngờ đến rằng mình và người đàn bà đó lại ra nông nỗi này.
Mỗi một lời dành cho nhau đều mang theo một nhát dao sắc nhọn. Đây nào phải là cách mà mẹ con trò chuyện?
Hiểu Hy mím môi, cố xua đi nỗi buồn sắp đong đầy trong tim. Bởi giờ có buồn đến độ tuyệt vọng cũng bằng thừa.
Trong khi đó, Vương phu nhân đang tức đến mức phát điên. Vừa hay, một cô hầu chạy đến trước mặt bà, kín cẩn:
- Thưa phu nhân, không biết cô chủ nhà ta thích ăn món gì ạ?
- Cô chủ cái gì chứ? Con khốn đó không phải con của nhà này!
- Vậy...
- Mày mà nấu thêm phần cơm của nó nữa tao cho mày cút khỏi đây liền, nhớ chưa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc