Dục Tổng - Chương 17

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- Quả nhiên là cáo già!
Hiểu Hy đưa mắt nhìn căn phòng khi trước của mình một lượt, bỗng dưng cảm thấy kinh tởm đến độ buồn nôn. Sạch sẽ như thế này, ắt hẳn ông ta đã sai mấy ả hầu kia lau dọn. Bởi người đàn bà kia ghét cô như vậy, làm sao có thể tự tay lau phòng cho "con gái"?
Bây giờ, cô còn không biết giữa mình và người đàn bà kia là mối quan hệ gì.
Lúc gọi bà ta là mẹ, chính bản thân cô cũng giả tạo biết bao nhiêu.
Đột nhiên một thứ âm thanh vang lên khiến cô giật mình. Hiểu Hy tìm xem thử thứ gì đã phát ra âm thanh đó, sau cùng tìm được nó ở dưới gầm giường. Lúc trông thấy hai con chuột lớn, cô chẳng cảm thấy bất ngờ. Bởi dưới gầm giường có biết bao nhiêu là rác cô còn nhìn không ra?
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười có chút gì đó chua chát. Sau đó, cô chậm rãi đi xuống phòng khách, thoải mái buông mình xuống chiếc ghế êm mà đã từ rất lâu rồi mình không được ngồi.
- Cô, tới đây!
Cô người hầu đang cặm cụi lau tivi nghe thấy thế liền co rúm lại, khép nép đến trước mặt cô. Cô khe khẽ thấp giọng:
- Phòng của tôi là cô lau dọn sao?
- Dạ không...không phải...
- Thế thì ai?
- Cô gái đang tưới hoa ngoài sân thưa...cô chủ!
Cô gật đầu hài lòng, nhìn cô gái xa lạ thêm một lần rồi rời đi. Cô này lạ quá, không có đắc tội với cô!
Hiểu Hy đi ra sân, vừa thấy kẻ mình muốn tìm liền xuýt xoa. Đây là người hầu của Vương phu nhân, khi trước cô còn thua cả cô ta. Nhưng giờ ấy à?
- Nãy giờ tưới cây ở đây sao?
- A, cô chủ về rồi sao?
Cô ta tắt vòi nước, cúi chào cô đường hoàng. Cô đưa tay chạm vào một bông hoa đỏ rực, thầm dành cho cô ta một lời khen đầy mỉa mai.
Ả này biết ăn biết nói, kẻ cần luồn cúi nhất định sẽ luồn cúi. Năm xưa ả cũng gọi cô một tiếng cô chủ mà có xem cô ra gì đâu, lúc chỉ có cô một mình còn ra sức ăn Hi*p cơ. Chắc là nãy giờ ả cũng quan sát được cảnh cô ra oai, biết được cô bây giờ không còn yếu đuối như vậy nữa.
- Phòng của tôi là do cô dọn dẹp?
- Là...
Cô ta khựng lại, trông thấy nụ cười yêu nghiệt luôn thường trực trên môi cô chủ liền có chút run rẩy. Ả biết mình phạm tội gì, chỉ là ả vẫn cứng mồm cứng miệng:
- Phòng tôi vẫn chưa dọn xong, đang tính làm nốt thì cô chủ đã về rồi.
- Cô xinh thật đấy!
- Sao cơ?
- Bông hoa này xinh thật đấy!
Vừa dứt lời, cô liền ngắt bông hoa đỏ rực kia đi một cách тһô Ьạᴏ. Ả người hầu trợn tròn mắt, run rẩy lùi về sau vài bước. Hiểu Hy xoay xoay bông hoa, nhẹ nhàng thốt lên:
- Nhưng nếu có kẻ cố ý hái đi thì vẫn phải tàn thôi!
Ả hiểu, hiểu ý tứ trong câu nói kia là:
"Cô xinh thật đấy, nhưng nếu có kẻ cố ý ra tay thì vẫn phải ૮ɦếƭ thôi"
"Kẻ" đó còn ai khác ngoài Hứa Hiểu Hy?
Nghĩ đoạn, cô ta liền cúi đầu, thật sự sợ hãi. Hiểu Hy bật cười khanh khách:
- Xin lỗi, tôi không cố ý hái hoa đâu!
- Không sao cả, chỉ cần là cô chủ thì không sao!
- Nhưng lỡ mẹ tôi biết thì sao đây?
- Không, sẽ không!
Cho tới lúc ả dám ngẩng đầu lên thì cô đã trở vào trong nhà lại rồi.
Sự thâm thúy của cô làm ả sợ đến phát khóc. Không những uy Hi*p ả phải biết trên dưới, cô còn uy Hi*p ả giữ kín chuyện hôm nay. Xem ra, cô tiểu thư kia không còn ngu ngốc như trước.
Phải làm sao đây?
Rất nhanh sau đó, Hiểu Hy đã trông thấy người lên dọn dẹp phòng mình, không chỉ có cô ả kia mà còn thêm hai người. Nơi đầu tiên và nơi cuối cùng mà họ dọn đều là gầm giường. Cô chỉ biết cười nhạt cho qua.
Cố tình dọn dẹp qua loa mà còn dám mạnh mồm bảo là mình dọn dẹp chưa xong!
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên khe khẽ. Ba chữ "Dục Nhất Ngôn" hiện trên màn hình, cô nhanh chóng cầm máy lên, vừa nhấn nút bắt máy đã bị hắn "tra tấn":
"Bọn họ có làm gì em không? Hai ông bà đó có đánh em không?"
- Anh lo lắng đến vậy sao?
"Sao lại không lo, em là vợ anh mà! Thế nào, em có phải chịu tổn thương gì không?"
Hắn hỏi rất nhiều câu, nhưng sau cùng, cô cũng chỉ nhớ được mỗi một lời.
"Em là vợ anh mà!"
Em là vợ anh...
Em là vợ...
Là vợ...
- Này, anh sẽ làm tôi rung động mất!
"Sao cơ?"
- ...
"Em vừa nói gì?"
- Không có gì! Tôi chỉ vừa về đây tầm mười lăm phút, chẳng có chuyện bị đánh ૮ɦếƭ đâu!
"Nhưng lỡ tầm nửa tiếng bị ăn Hi*p thì sao?
- Ngoài anh ra, ai dám "ăn Hi*p" tôi?
Ở phía bên kia đầu dây, mặt của Dục Nhất Ngôn đỏ ửng lên, chữ ăn và chữ Hi*p cô cố tình nhấn mạnh. Dục lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng phì cười, cảm thấy cô con dâu này lớn lên rất lém lỉnh.
Bà nghe được câu "anh sẽ làm tôi rung động" của cô.
Xem ra con trai bà vẫn có thể theo đuổi được cô gái tội nghiệp ấy.
Kết thúc cuộc gọi rồi mà hắn vẫn cứ tần ngần trước màn hình điện thoại. Dục lão phu nhân khe khẽ thở dài:
- Bệnh tương tư này khó chữa quá!
- Mẹ đừng làm con sầu nữa, sắp tới con chẳng được bên vợ!
- Người ta tương tư hai, ba năm đã vật lên vật xuống, riêng con tôi tương tư hai mươi hai năm, kể từ lúc con dâu được sinh ra, kể từ lúc con tôi lên bảy tuổi!
- Uây, tính ra con chân tình quá chứ nhỉ?
Bà gật đầu lia lịa, đến chịu đứa trẻ này.
- Xem ra con dâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với phong ba. Thế nào, con cũng sẵn sàng rồi chứ?
- Vâng!
- Tên họ Vương đó không phải tầm thường, huống hồ thương trường như chiến trường, so với ông ta con còn quá non trẻ!
- Phải làm sao đây hả mẹ?
Dục lão phu nhân bày ra vẻ đăm chiêu, lát sau thì khe khẽ reo lên:
- Thôi để mẹ gọi tên cáo già kia ra solo 1-1. Mẹ nhất định múc ૮ɦếƭ lão ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc