- Biết điều!
Một lời vô cùng ngắn gọn kia lại khiến Vương lão gia cay cú suốt đường về nhà. Vương phu nhân cũng chẳng vui vẻ gì, vậy nên bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Hiểu Hy không thèm quan tâm đến họ, chỉ tựa người vào ghế rồi giương đôi mắt thẫn thờ ngắm nhìn phố xá ngoài khung cửa sổ. Cửa sổ thì nhỏ mà thành phố lại to, không cách nào một lượt có thể ngắm hết được.
Mang tiếng là tiểu thư của một gia đình giàu có, vậy mà cho tới tận bây giờ, lúc đã hai mươi hai tuổi, cô mới biết hóa ra trong chiếc xe đã tồn tại từ khá lâu này có mùi thơm của lavender.
Hài hước nhỉ?
- Lắc tay con gái mang xinh quá!
Đột nhiên ông ta reo lên, mắt dán chặt vào chiếc lắc tay nhỏ. Cô rụt tay lại, giấu trong vạt áo lụa. Vương phu nhân bĩu môi khinh bỉ:
- Cái thứ đồ rách đó ai thèm lấy mà giấu chứ!
- Hàng đắt tiền đó!
- Ông tính lừa ai?
- Một chiếc lắc kia có thể đổi được ba chiếc mà bà đang đeo!
Bà ta cảm thấy giá trị của mình bị hạ thấp liền ngoảnh mặt đi, một nỗi nhục nhã ê chề dâng lên. Hiểu Hy ở ghế lái phụ nhẹ nhàng nhếch môi, rõ ràng hoàn toàn xem một màn vừa rồi là một màn hài kịch ngắn ngủi. Tài xế Tình cũng phải cắn cắn môi dưới để ngăn bản thân không được bật cười. Trong phút chốc, người đàn bà quyền lực kia bỗng trở thành một tên hề, không hơn không kém.
Xe phóng vội trên đường, chẳng biết qua bao lâu thì đến nơi cần đến. Cô sớm đã nhận ra cảnh vật quen thuộc, chỉ là thân tâm không mảy may chút sóng gợn nào nữa.
Kí ức xa xăm có khoảnh khắc nào đáng bồi hồi?
Xe vừa dừng lại, Vương phu nhân liền tự mở cửa xe, bực dọc bỏ vào nhà. Vương lão gia thì vừa nhìn cô tươi cười vừa dặn dò tài xế Tình:
- Mang hành lí của con bé vào...
- Để đó!
Cô kiêu ngạo cất lời, chưa từng muốn đặt đối phương vào trong mắt. Tài xế Tình giao lại vali cho cô, để cô tự mình kéo vào trong. Lúc đặt chân lên đến hiên nhà, cô bỗng nghe được tiếng xì xào của đám người nào đó.
- Con gái phu nhân mà phải tự mình xách hành lí vào, chứng tỏ chẳng ai hoan nghênh cô ta về rồi!
- Ai lại thích con nhỏ mới tí tuổi đầu đã đi tù chứ?
- Chả hiểu sao phu nhân lại cho cái thứ sao chổi đó về!
Trước những lời soi mói kia, Hiểu Hy chỉ lặng lẽ bật cười rồi thả vali ra, cao giọng:
- Đám giúp việc nhà này mù hết rồi à?
Hành động này của cô khiến bọn họ giật mình. Dù không ưa nhưng cô vẫn là chủ nhà, họ dám đứng yên tại chỗ trước lời đó sao?
Nhìn năm, sáu cô gái chạy ra, quen có lạ có, Hiểu Hy khoanh tay lại trước иgự¢, tặc lưỡi:
- Đến ngay cả quy củ cũng quên hết rồi!
- ...
- Sao vậy? Không những mù còn câm sao? Không biết chào tôi à?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, miễn cưỡng cúi thấp người, còn chưa thốt lên hai chữ "tiểu thư" thì đã bị cô cắt ngang:
- Cô!
Hứa Hiểu Hy chỉ thẳng mặt một người, giọng đầy kiêu căng:
- Thu dọn đồ đạc rời khỏi đây!
- Cái gì cơ?
- Trong mấy người ở đây thì có ba người mới, tôi không biết họ, họ không biết tôi nên lần này không chào hỏi có thể bỏ qua. Cơ mà cô, chính cô đó, được ở trong nhà này từ lúc tôi mới vào lớp tám đúng không? Thế mà tôi vừa đi hai năm đã quên mặt tôi rồi à? Hay là cái nhà này có kẻ vừa mù, vừa câm, vừa ngu?
Ả người hầu nghiến răng ken két, tay cuộn lại thành quyền nổi rõ cả gân xanh. Thái độ này càng làm cô vạn phần hứng thú.
- Mau, cút đi nào!
- Tôi là người hầu do bà chủ mang về, cô không có quyền đuổi tôi!
- À, vậy là phải đích thân Vương phu nhân đuổi đi cô mới chịu đi đúng không? Mẹ, mẹ nói thử xem?
Đám người hầu nhìn theo ánh mắt của cô, bắt gặp phu nhân ở ngay sau lưng. Vương phu nhân cũng cảm thấy tức giận, định lên tiếng mắng chửi thì bỗng Vương lão gia lên tiếng trước:
- Nhà họ Vương này không chứa chấp kẻ hỗn láo, mau cút đi!
- Thưa ông chủ...
- Chẳng lẽ lời tôi nói cũng không được?
Ả người hầu giận tái mặt nhưng không thể làm gì cả, vài giây sau liền bật khóc nức nở rồi bỏ chạy mất. Đám người còn lại cũng sợ vô cùng, không dám thẳng thừng nhìn cô như ban nãy nữa. Hiểu Hy cảm thấy ra uy đã đủ rồi liền sải chân đi vào trong nhà. Có kẻ biết điều chạy đến mang hành lí lên giúp cô, mấy kẻ khác thì giải tán vội. Đợi cô đi rồi, Vương phu nhân mới trợn tròn mắt:
- Ông làm cái gì thế? Để cho nó tác quai tác quái như vậy mà được sao?
Vương lão gia không màng đến những câu hỏi dồn dập của vợ, tính không trả lời thì bị người đàn bà này đánh liên tục vào người. Ông ta bày ra vẻ mặt chán ghét, trực tiếp đẩy bà ta ngã xuống đất rồi bỏ đi mất. Vương phu nhân giận đến phát điên, trong mắt tràn đầy sự căm phẫn.
- Nhất định là do con quỷ đó! Nhất định nó đã dụ dỗ chồng mình! Hứa Hiểu Hy, từ khi mày chào đời, cuộc sống của tao hoàn toàn bị đảo lộn! Cứ chờ đó, rồi tao sẽ phanh thây mày ra!