Dục Tổng - Chương 15

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- Đêm qua con ngủ ngon chứ?
- Vâng ạ, cảm ơn mẹ!
Hiểu Hy lễ phép vâng dạ, vô tình trông thấy Dục Nhất Ngôn đứng bên cạnh mình, mặt đang đỏ ửng cả lên. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, phát hiện bà đang cười rất ám muội. Cô chẳng hiểu gì cả, định lên tiếng hỏi thì Dục lão phu nhân đã lảng đi trước. Cho tới lúc này, hắn mới giả vờ ho khù khụ, nhẹ nhàng nghé sát tai cô:
- Ý của mẹ là đêm qua chúng ta có...hạnh phúc không!
Nghe xong, mặt cô cũng từ từ đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Phản ứng này của cô khiến hắn bật cười, bỗng dưng nhìn ra cô rất đáng yêu, vẫn còn giữ lại được chút gì đó từ thời thơ ấu. Hoặc là cô vẫn luôn đáng yêu như thế, chẳng do là thời cuộc ép cô phải gồng mình, gắng gượng thôi.
Phải chi anh chịu tìm em sớm hơn!
Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn trách hắn được. Người đàn ông nào chẳng muốn trong mắt người yêu mình là kẻ thành công chứ. Vả lại, hắn làm sao ngờ được ở căn nhà đó lại...
Khoan đã, hình như hắn còn chẳng biết cô ở căn nhà đó thật sự gặp phải chuyện gì. Khá lâu về trước, hắn chỉ hay được tin cô đi tù vì tội cố ý gây thương tích, nạn nhân chính là người ba dượng kia. Khi gặp nhau ở khách sạn, cô cũng chỉ mập mờ bảo là chuyện cá nhân. Vậy thật chất...
Lúc này, cả hai đã ra đến ngoài sân. Hắn đột nhiên đặt vali trong tay xuống rồi nắm lấy tay cô:
- Tiểu Hy, rốt cuộc ở căn nhà đó em đã gặp phải chuyện gì?
Nghe thấy hắn xưng hô với mình thân mật như vậy, ngoài việc dâng lên chút mỉa mai trong lòng thì chẳng thể làm gì được nữa.
Hắn vẫn nghĩ cô đơn thuần là tiểu cô nương năm đó để hắn thay tã cho sao?
Cô lớn rồi, trở thành một Hứa Hiểu Hy mang trên mình nhiều vết thương chai sạn. Khốn hơn nữa cô là kẻ có tiền án hình sự. Nếu ngay từ đầu, cả hai hệt như trời sinh một cặp thì bây giờ, một kẻ đã là hạc, một kẻ lại thành đỉa.
Đầu xuôi nhưng đuôi chẳng lọt!
Mặt khác, cô biết mình đáng khinh bỉ ra sao. Cho dù hắn không nghĩ đến nhưng trong thân tâm, cô vẫn không ngừng tự nguyền rủa chính mình. Giả sử hồi nhỏ hai người không thân thiết, hai nhà không quen nhau thì hiện tại, cô chẳng phải là một con điếm sao? Thay vì lấy tiền, cô lại lợi dụng hắn để đoạt lại cuộc sống. Vậy thì cô có xứng đáng với hết thảy ngọt ngào lẫn ấm êm mà hắn mang đến?
Đừng lo, cô biết mình nằm dưới vũng sình mà!
- Này, em sao thế?
- À không, tôi...
- Em khóc sao? Sao mắt lại đỏ thế này?
- Tôi khóc?
Cô đưa tay lên lau nhẹ khóe mi, quả nhiên đầu ngón tay vương chút lệ nhoà. Hiểu Hy một lần nữa âm thầm cười mỉa mai, nước mắt làm nhòa đi những gì cô suy nghĩ. Khóc vì cái gì đây? Vì cuộc đời rẻ rúng hay vì thương cho chính mình dơ bẩn?
Đột nhiên Nhất Ngôn ôm chầm lấy cô, để cô ghì đầu vào bờ vai vững chãi của mình. Cô mở to mắt, bên tai truyền tới âm thanh chan chứa yêu dấu:
- Anh đã hứa là sẽ không để em khóc nữa, vậy mà anh lại...
Cô không có phản ứng, trong một khoảnh khắc nào đó đã trở nên yếu ớt, thật sự dựa vào vòng tay ấy. Phải chăng vì hai người sắp phải xa nhau một thời gian nên đây là thời điểm thích hợp để nỗi nhớ thăng hoa?
- Kể anh nghe, rốt cuộc ở căn nhà đó em đã phải chịu những gì?
- Nhiều, rất nhiều, kể không hết.
- Vậy tại sao em lại vào tù?
- Tôi tưởng anh biết.
- Nhưng những gì trên báo viết chỉ là mặt nổi!
Hiểu Hy hệt như một con rối, chẳng được ai điều khiển nên chẳng có sức sống, hoàn toàn dựa dẫm vào người đàn ông này. Cô nhìn bầu trời xanh ngắt, thều thào khe khẽ:
- Kẻ mà tôi gọi là ba dượng đã xâm phạm tôi.
- Cái gì cơ?
- Bởi vậy tôi đã cầm kéo để phản kháng lại, trong lúc giằng co đã đâm ông ta một nhát. Người đàn bà tôi gọi là mẹ nhất quyết không tin tôi, còn tự kiện tôi ra tòa. Sau đó thì anh biết đấy, năm 20 tuổi, tôi đi tù.
Lúc thuật lại quá khứ bi thương của mình, cô chẳng mảy may chút cảm xúc. Có vẻ với những gì tăm tối ấy, cô đã không còn quá đau.
Hoặc là đã đau đến độ không đau được nữa.
Nhất Ngôn muốn buông đối phương ra để nhìn mặt, thế nhưng hắn biết rằng cô đang dựa vào mình nên cứ để như vậy. Hình như hắn giận tới nỗi cô nghe cả tiếng răng nghiến ken két vào nhau. Hiểu Hy bật cười nhẹ nhàng, trên mặt luôn có hai chữ thờ ơ.
- Hai năm lao đao qua rồi, bây giờ là lúc để tôi đòi lại những gì mình...
Đúng lúc này, chiếc xe sang trọng xuất hiện hồi chiều qua bây giờ lại xuất hiện lần nữa. Nhất Ngôn vẫn không buông cô ra, hướng ánh nhìn gai góc về phía chiếc xe đó, đay nghiến:
- Cũng là lúc để anh bảo vệ em!
Vương lão gia và Vương phu nhân ở trong xe, bắt gặp cảnh tượng đôi nam nữ đang ôm ấp thân mật. Vương phu nhân liếc ngoáy đủ điều:
- Yêu thương nhau quá nhỉ! Ghê gớm lắm!
Trái lại, Vương lão gia cảm thấy rất phấn khích, chiếc nhẫn lớn trên tay lóe lên một tia sáng.
- Như vậy thì càng dễ lợi dụng!
- Ông nói gì cơ?
- Tôi nói là con gái được yêu thương như thế là tốt rồi!
Bà ta bĩu môi, bực dọc sai tài xế mở cửa xe. Vương lão gia tự mình mở cửa, chậm rãi nở một nụ cười giả tạo.
- Con gái, dượng và mẹ đến con rồi!
Nhất Ngôn vẫn không buông cô ra, rõ ràng là đang muốn dằn mặt bọn họ. Hắn muốn cho họ thấy cô có chỗ dựa rất vững chãi, đừng hòng tổn thương cô thêm một lần nào nữa. Mãi cho tới lúc cô cắn nhẹ vào tai hắn, hắn mới không ôm cô nữa.
Vương lão phu nhân nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kĩ càng liền cười khinh khỉnh. Xem ra ở căn nhà này cô được chăm sóc rất tốt!
Nhưng về nhà họ Vương thử xem?
- Hôm nay chị thông gia không có ở nhà sao?
- Mẹ vẫn chưa ngủ dậy!
Hắn không hề ngần ngại mà đáp trả lời của "ba vợ". Vương lão phu nhân bỗng cảm thấy tức tối. Rõ ràng đã biết hôm nay vợ chồng bọn họ đến mà giờ này vẫn không thèm dậy, có phải là khinh thường họ quá rồi không?
- Không sao cả, chị thông gia vất vả rồi! Nào, về thôi con gái!
Hiểu Hy không thèm nhìn mặt ông ta, lập tức đi nhanh ra xe, ngồi ở ghế lái phụ. Trước khi đi, Vương lão gia không quên chào hỏi con rể:
- Thời gian qua cảm ơn con chăm sóc con bé!
- Còn chăm sóc cả đời, cảm ơn sớm quá rồi!
Việc cậu nói chuyện không hề có kính ngữ dĩ nhiên khiến ông ta tự ái, chỉ là con cáo già này sống bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện rồi chứ. Ông vẫn điềm đạm mỉm cười, cất giọng khàn khàn:
- Ba đảm bảo với con là Hiểu Hy sẽ được chăm sóc tốt nhất có thể! Vợ của con ba không dám động vào đâu!
Dục Nhất Ngôn bình thản đối diện với sự giả tạo kia, nhếch nhẹ môi:
- Biết điều!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc