- Cái gì? Ông bảo tôi hẹn gặp chị Dục sao? Hơn nữa còn đến tận căn nhà đó đón con ranh đó về?
- Tôi làm mọi chuyện vì căn nhà này thôi.
- Không! Tôi sẽ không cúi mình trước cái thứ khốn nạn đó!
Vương phu nhân cáu gắt lên, để lộ những vết nhăn nơi khóe mắt, để lộ dấu chân vội vã của năm tháng, của thời gian. Vương lão gia hạ thấp giọng, bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành vợ.
- Chúng ta sẽ tống nó ra khỏi căn nhà này sớm thôi!
- Nhưng ông tìm nó để làm gì?
- Chẳng phải con bé là con ruột của bà sao? Mà nhà chúng ta lại là nhà có quyền, nếu lỡ bị mấy tên nhà báo soi mói, bảo rằng chúng ta bỏ rơi Hiểu Hy thì không hay chút nào!
- ...
- Chỉ một thời gian thôi, nhé?
Bà làm gì cãi lại được nữa, thế nên có uất ức thêm cũng phải nhịn mà gọi điện cho chị Dục. Dục lão phu nhân cũng chẳng phải dạng vừa, sớm đã suy tính đến cuộc hẹn này, còn đoán đúng được ý định của đôi vợ chồng đê tiện. Thế là chiều hôm đó bà liền sắp xếp công việc, âm thầm dặn dò con trai cách đối phó với họ. Riêng con dâu của mình, bà để cho Nhất Ngôn tự dùng lời lẽ của mình để thuyết phục cô "hợp tác". Ban đầu, cô nhất quyết không chịu, chỉ là Nhất Ngôn là người giỏi giang trong việc thuyết phục người khác, vậy nên sau cùng cô vẫn phải đồng ý. Cho đến khoảng năm giờ chiều cùng ngày thì hai người kia xuất hiện.
Cả hai ăn mặc rất lịch sự và nhã nhặn chứ không hề sang trọng hay phô bày. Hai mẹ con nhà họ Dục cũng vậy, riêng Hiểu Hy lại được trang điểm kĩ càng, từ cách ăn mặc đến hành xử đều rất tinh tế. Nếu người ngoài nhìn vào nhất định sẽ nghĩ cô là tiểu thư nhà quyền quý, có xuất thân không tầm thường chứ không phải là kẻ mới ra tù chưa quá một tháng. Khoảnh khắc trông thấy cô cúi đầu chào mình, Vương phu nhân rất tức giận nhưng chẳng thể làm gì cả. Bà cho rằng cô làm màu, giả vờ thanh cao. Còn Vương lão gia lại tỏ ra rất hài lòng với cô, còn khéo khen Dục lão phu nhân biết dạy dỗ con dâu. Trước lời khen đó, Dục lão phu nhân chẳng hề để tâm tới, cứ liên tục trò chuyện với Hiểu Hy. Ông ta cảm thấy mình bị khinh thường, chỉ là ông không sốc nổi như vợ, vẫn có thể điềm nhiên cùng ngồi vào bàn, dùng bữa.
- Ái chà, Tiểu Ngôn năm nào bây giờ lại lớn khôn và đẹp trai thế này!
Đang chuyên tâm ăn, Hiểu Hy nghe Vương phu nhân khen hắn liền khựng lại. Dục Nhất Ngôn cười nhẹ, hờ hững đáp:
- Tiểu Hy hồi bé rất mũm mĩm, đáng yêu, còn bây giờ...
- À thì...
- Tại con bé ham học, không chịu ăn uống gì hết cả mà!
Vương lão gia nói đỡ một câu, cố gắng để bầu không khí luôn ở trạng thái hòa hoãn. Vương lão phu nhân để tay dưới bàn, âm thầm cuộn lại thành quyền, cảm thấy đứa trẻ hôm nào đã không còn tầm thường nữa.
Mà cũng phải thôi, chỉ gần ba mươi tuổi đã gây dựng được sự nghiệp, cho dù trước đó được hưởng gia tài của cha mình để lại thì hắn vẫn là kẻ có bản lĩnh.
Hiểu Hy nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình một hồi, vẫn chưa thể tiếp thu được những gì vừa xảy ra. Bọn họ trò chuyện cứ như là quen nhau từ rất lâu rồi vậy, còn thân mật gọi là Tiểu Ngôn, Tiểu Hy và cả cô hồi bé...
Khoan...khoan đã! Không lẽ...
Lí do mà hắn cùng Dục lão phu nhân yêu thương cô như thế...
- Nhân buổi gặp mặt này đây, tôi xin được nói vài lời với chị thông gia. Là tôi có lỗi với Hiểu Hy, để con bé phải lao đao trong tù suốt hai năm trời!
Vương phu nhân trợn tròn mắt nhìn chồng, không thể hiểu nổi tại sao chồng có thể nói những lời hồ đồ như thế. Vương lão gia tiếp tục vào vai, trong giọng nói chất chứa biết bao ăn năn.
- Mọi chuyện năm ấy đều là hiểu lầm, chỉ tại tôi không chịu đứng ra giải thích rõ ràng nên mới...
- ...
- Bây giờ con bé ra tù rồi, phận làm cha, làm mẹ như chúng tôi cần phải biết trọng trách và nghĩa vụ của mình. Suốt hai năm xa cách, gia đình chúng tôi cần sum vầy một cách đúng...
Ông ta chưa nói xong thì đã bị âm thanh gì đó cắt lời. Là Hiểu Hy vừa cắm mạnh cái nĩa vào miếng thịt hun khói, mấy đầu ngón tay còn đang run rẩy không ngừng. Nhất Ngôn phải nắm lấy tay cô để giúp cô giữ bình tĩnh. Không ngờ hành động này khiến ông ta được gió dong buồm.
- Con gái không nên xúc động quá, chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ!
Cô hận đến độ có thể cầm dao để phanh thây ông ta ra, tức giận tới nỗi phải túm thật chặt bàn tay to lớn của người bên cạnh để điều chỉnh lại hơi thở lẫn suy nghĩ. Dục lão phu nhân cũng rất khinh thường mấy lời này, chẳng hề ngần ngại mà phô bày ở trong lời nói:
- Đoàn tụ sao? Chuyện này thì tôi chẳng rõ, cơ mà tấm ảnh gia đình ở nhà anh chị lại thiếu mất con dâu, chị Hứa...Vương đây bảo là do con bé đi du học mất. Vậy thì chị Vương việc gì phải nói dối, giấu giếm chuyện con bé đã không còn được tự do?
Việc bà không nói thẳng hai chữ "đi tù" đã chứng tỏ bà cực kì quan tâm đến cảm nhận của cô, tránh việc tổn thương cô xuống mức thấp nhất có thể. Vương phu nhân nhất thời lúng túng, chỉ có mỗi Vương lão gia là đối diện được với những lời đâm chọt ấy.
- Đẹp khoe xấu che, việc con bé đi tù là việc xấu, chúng tôi phải...
- Ông anh là người ngoài nên không biết gia đình chúng tôi thân thiết như thế nào. Đẹp xấu cái gì, là người một nhà có nhất thiết phải lừa dối nhau như vậy?
Bị đối phương cho ra rìa, Vương lão gia bắt đầu cảm thấy tức giận, chỉ là việc che giấu cảm xúc là điều gì đó ông ta rất thành thạo, từ đầu tới cuối vẫn cười rất chuyên nghiệp.
- Dù gì thì con bé vẫn nên ở với chúng tôi một thời gian, sau đó trở lại nhà chồng sau cũng được!
- Chuyện này thì phải hỏi con dâu, tôi không có quyền quyết định.
Cho tới lúc này, mọi sự tập trung đều đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé. Hiểu Hy vẫn nắm chặt tay Nhất Ngôn, thu hết can đảm để đối diện với hai con cáo già.
- Phận làm con làm sao cãi lời được cha mẹ!
- Nào, dượng đâu có ép con?
- Con cũng đâu có bảo dượng ép?
- Con...
Thái độ của cô làm ông rất bất ngờ. So với cái đêm tịch mịch đó, cô bây giờ hoàn toàn khác, dáng vẻ yếu đuối thường thấy chẳng hề còn. Lúc nói chuyện, cô cũng dám mặt đối mặt, không có chút né tránh. Điều này làm ông thận trọng hơn, không thể nhởn nhơ đối diện với cô như trước được nữa.
- Thưa mẹ, có lẽ con sẽ về ở với gia đình mình một thời gian. Có nhiều chuyện con muốn "tâm sự" với họ.
- Được thôi, con cứ việc!
Hiểu Hy gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn sang người mà mình từng tin yêu nhất trên đời. Cô đủ khôn ngoan rồi, nhìn thấu được sự cay nghiệt sâu thẳm trong ánh mắt đó. Điều này càng làm cô thêm quyết tâm, quyết tâm dành lại được toàn bộ những gì thuộc về mình.
Muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp, sẽ rất nhanh thôi!
Bây giờ cô đã có người chống lưng, còn cần gì phải sợ hãi bất kì ai hay bất cứ điều gì từ căn nhà ấy nữa?
- Liệu con trai tôi có thể đến sống cùng?
- Không được đâu!
Vương lão phu nhân lập tức lên tiếng phản đối. Dục phu nhân nhàn nhạt mỉm cười:
- Sao thế? Trước đây chị rất thích thằng bé đến nhà!
- Tại...tại gia đình tôi rất nhàm chán, chỉ sợ Tiểu Ngôn sẽ không chịu được!
Cuộc trò chuyện cho tới cuối cùng cũng chỉ toàn là châm biếm đầy sâu cay. Lúc ra về, Vương lão gia cứ tỏ ra là rất luyến tiếc con gái, chỉ mong cô sớm về nhà. Thái độ ấy có bao nhiêu giả dối cô còn nhìn không ra?
- Con gái, dượng và mẹ vẫn luôn nhớ con! Nhớ về sớm nhé!
- ...
- Rồi chúng ta sẽ là một gia đình đầy ấm áp và hạnh phúc! Dượng và mẹ yêu con!