- Chồng em mà, nói gì cũng nói được, cơ mà làm được hay không thì chưa biết!
Hiểu Hy nghiến răng, đưa tay đấm cho hắn một cái thật đau. Sau khi đấm xong, cô mới tá hỏa phát hiện mình vừa làm một chuyện hết sức ngu ngốc. Cứ tưởng hắn sẽ nổi giận vì hành động này. Nhưng thật không ngờ, hắn không những không giận mà còn hùa theo cô, giả vờ ôm tay, mếu máo:
- Em đánh anh mà không sợ anh đau à?
Cô không lên tiếng trả lời, giương đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn đối phương. Dĩ nhiên Nhất Ngôn nhận ra chuyện này, lập tức khôi phục dáng vẻ đường hoàng, hừ khẽ:
- Mau rời khỏi giường đi!
- Không ngờ anh cũng có lúc trông rất đáng yêu!
- Gì cơ?
- Trước khi tiếp cận anh, tôi tìm hiểu về anh rất kĩ càng. Ngoài mấy chữ khó gần, trầm lặng ra thì tôi không hình dung gì được về con người anh nữa cả.
Bị nhìn chăm chú, hắn thoáng chốc đỏ hết cả mặt, bỗng dưng cảm thấy lúng túng không thôi:
- Thì...thì mấy bài báo lá cải nói nhảm vậy thôi chứ tôi bình thường lắm!
- Anh rất đáng yêu!
- Vậy em đã yêu chưa?
Câu hỏi này của hắn làm cô sững người. Ban đầu, Hiểu Hy còn thấy ngượng ngùng, chỉ là một lát sau cô liền đổi thái độ, trên môi là nụ cười đầy chua chát:
- Giữa tôi và anh làm gì có chữ yêu?
- Em nói gì cơ?
Cô không buồn lặp lại lời của mình thêm một lần nữa mà rời khỏi giường, rời khỏi phòng. Nhất Ngôn không biết tại sao cô lại kì lạ như thế, tay đưa lên gãi gãi đầu rồi chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Trên đời này có ai "nghiên cứu" hoàn toàn được phụ nữ?
Trong khi đó, ở căn nhà xa hoa của nhà họ Vương...
- Ông bảo tối qua gặp con Hy sao?
- Đúng vậy, dường như nó rất hận tôi, không hề xem tôi là một người ba đúng nghĩa!
Vương lão gia lắc nhẹ đầu, bày ra vẻ mặt đầy u sầu. Vương phu nhân thấy chồng mình như thế liền sốt sắng, dần dần chuyển thành bực tức:
- Cái con nhỏ đó, ở tù 2 năm rồi mà vẫn ngoan cố thế cơ à?
- Là do chúng ta không đến thăm nó suốt 2 năm đấy thôi.
- Nó lớn rồi, tự biết đường chăm lo mình đi, ai đời cứ nuôi nấng mãi?
Trước phản ứng gay gắt này của vợ, tên cáo già này cảm thấy rất hứng thú. Ông ta không biết tại sao người đàn bà kia lại ghét cô con gái đầu lòng của mình như vậy nữa.
- Nhưng quái thật, chị Dục lại thương con nhỏ rắc rối đó như thế...
- Sao?
Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
- Lúc còn trẻ, người chồng cũ của tôi có một người bạn thân, rất thân. Gia đình bên đó cũng thân thiết, gắn bó với gia đình tôi rất nhiều. Sau đó thì chồng cũ mất, một tay gia đình bên đó giúp tôi toan tính mọi sự. Ít lâu nữa thì người bạn thân kia đi theo nốt, để lại khối gia tài kếch sù cho vợ và đứa con trai lên tám. Chúng tôi tạm thời tạm biệt nhau suốt một quãng thời gian dài. Mới ngày hôm trước thôi, đột nhiên người phụ nữ đó xuất hiện, câu nào thốt ra cũng liên quan đến con bé Hiểu Hy. Bà ta nói cả mấy câu gì nữa nhưng tôi chả hiểu chữ nào.
Vương lão gia nghe đến đây thì mặt mũi liền tối sầm lại, giọng chứa đầy nghiêm trọng:
- Bà còn nhớ người đó nói gì không?
- Cái gì mà từ giờ con bé là con của tôi, của nhà tôi...tôi chỉ nhớ mang máng như vậy. Đúng là tuổi già!
Thấy chồng có thái độ kì lạ, bà liền lên tiếng hỏi han vài thứ. Vương lão gia trầm ngâm suốt vài phút, cho đến khi bản thân vừa nghĩ ra được chuyện gì đó liền giật mình. Ông ta gọi vợ lại gần, thều thào:
- Có thể nào đón con bé về nhà được không?
- Không được đâu! Con ranh đó sẽ lại cầm dao đâm ông cho mà xem!
- Dù gì con bé cũng là con ruột ba, đồng thời là con của tôi. Trước chúng ta bận quá thì chả ngó ngàng đến, bây giờ con bé ra tù rồi, chúng ta phải làm tròn trách nhiệm của đấng sinh thành!
- Nhưng...
- Cứ nghe lời tôi, nào!
Vương phu nhân khó chịu lắm, lúc rời khỏi phòng cứ lầm bà lầm bầm mấy câu chửi rủa. Vương lão gia nhìn theo bóng lưng vợ mình, môi từ từ cong lên thành một nụ cười chát chúa:
- Nếu con ranh đó thật sự đang ở nhà họ Dục gì đó thì mình có thể lợi dụng nó làm vài chuyện rồi! Chồng ૮ɦếƭ để lại gia sản kếch sù sao? Nếu mình biến khối gia sản đó thành của riêng mình thì?