- Dượng!
Người đàn ông đô con, vạm vỡ ấy bật cười khe khẽ, giọng điệu ngập tràn ý tứ:
- Sao dạo này khổ thế hả con gái?
Hai chữ con gái làm cô kinh tởm vô vùng. Ông ta dùng ánh mắt đểu cáng nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô một lượt, tuy cô ốm hơn, xanh xao nhưng vẫn mang vẻ hấp dẫn của một cô gái độ tuổi xuân thì.
- Năm đó mà chịu chiều dượng thì con gái đã được sống như một quý bà!
- Tôi kinh tởm ông!
- Thế nào? Đứng còn đứng không vững, bây giờ con muốn làm gì dượng đây?
Vương lão gia cười khanh khách, cô giận dữ đến phát điên nhưng chẳng thể làm gì cả. Bây giờ cô yếu hơn ông ta ở mọi mặt, từ sức khỏe đến vị thế đều chẳng đủ đẳng cấp để phân bì. Vậy thì ngoài liên tục chửi rủa ra, cô còn làm gì được?
- Nếu không thể sống chung một nhà thì dượng sẽ bỏ tiền mua thêm một căn biệt thự, sẵn sàng "nuôi dưỡng" con. Việc của con là gì con cũng tự hiểu, rất sung sướng đúng không?
- Cút đi!
- Lúc nào rồi mà còn mạnh mồm?
- Cứ chờ đó! Tôi sẽ khiến ông tán gia bại sản! Tôi sẽ giành lại tất cả những gì ông chiếm đoạt từ tôi!
Nghe xong mấy lời này, Vương lão gia có hơi sững lại, thái độ bắt đầu đượm màu nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta liền quay về dáng vẻ trịch thượng ban đầu.
- Hóa ra con gái biết chuyện năm xưa rồi sao? Trông thấy dượng đây tiêu xài tiền, ăn hết tiền của con nên con tức sao?
Hiểu Hy cuộn tay lại thành nắm đấm, cầm một nắm đất cát ném về phía ông ta. Thế nhưng, hành động này chỉ khiến cô thêm buồn cười mà thôi.
Ông ta nhàn nhã phủi bớt bụi bẩn trên người mình, thều thào:
- Tốt! Biết làm dơ áo dượng thế này thì cũng có thể mơ đến chuyện trả thù được dượng rồi!
- Khốn nạn!
- Sau này còn gặp nhau nhiều, gái yêu!
Vương lão gia bật cười ha hả rồi khuất bóng trong chiếc xe hơi đắt tiền. Cô nhìn chiếc xe kia rời đi, cắn môi dưới bật cả máu tươi. Hiểu Hy giận run cả người, chỉ hận không thể cắn nát kẻ khốn nạn đó ra thành trăm ngàn mảnh. Sâu thẳm trong đôi mắt vốn từng vô hồn lóe lên muôn vàn con dao găm:
- Tôi sẽ Gi*t ông! Tôi sẽ nghiền nát ông, Vương Bá!!!
***
Cô không biết mình đã tìm về nhà bằng cách nào, chỉ biết là khi cô mở mắt dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn. Cùng lúc ấy thì Dục Nhất Ngôn xuất hiện. Trông thấy cô đã thức giấc, hắn liền cau mày lại, giọng tràn đầy giận dữ:
- Đêm qua chạy đi đâu?
- Tôi...
- Giải thích cho rõ ràng!
- Anh giận tôi sao?
- ...
- Vì chuyện gì?
- Nếu không phải cô may mắn ngất ở trước cửa nhà nhân viên của tôi thì cô đã bị bọn xấu ở đường đó hại rồi!
Cô không đôi co với hắn nữa, lại bắt đầu rơi vào trạng thái đờ đẫn. Dục Nhất Ngôn không hề hài lòng với thái độ này, tiến tới ngồi xuống cạnh cô, túm chặt hai vai nhỏ:
- Làm sao lại chạy ra ngoài? Sao không ở yên trong nhà?
- ...
- Hả?!
- Tôi sợ anh sẽ bỏ rơi tôi!
- Sao cơ?
- Hiện giờ anh là tất cả của tôi, nếu anh bỏ tôi đi mất thì tôi sẽ chẳng còn ai trên đời nữa!
Hắn buông hờ hai vai cô ra, giọng dần dịu lại và xen chút ăn năn:
- Làm sao tôi bỏ cô được chứ?
- Vì anh đã không chạm vào cơ thể tôi, anh không thèm nhìn mặt tôi.
Cô càng trả lời thì hắn càng cảm thấy hối hận. Đêm qua hắn đã phóng xe đi khắp thành phố, suy nghĩ rất nhiều về cô. Sau cùng, hắn nghĩ mình không nên đối xử lạnh lùng với cô như thế, định chạy xe về nhà thì nhận được cuộc gọi của thư kí. Lúc tới nơi, cô đã chìm sâu vào cơn mộng mị, cả người lấm lem bụi đất. Chính hắn đem cô về nhà, tự tay tắm rửa cho cô, thay quần áo cho cô. Cho đến sáng nay, khi nghe được những lời này, nỗi ân hận trong lòng càng lớn hơn nữa. Hóa ra cô nghĩ nhiều như thế.
- Vậy là đêm qua cô đi tìm tôi sao?
Hiểu Hy gật nhẹ đầu, sự lãnh đạm ấy khiến hắn có chút bất lực. Hắn nghĩ đơn giản là cô vì chuyện này mới trở nên thờ ơ, nào hay đến cuộc gặp gỡ tình cờ đêm qua. Trong thân tâm kia phong ba cuộn trào đến mức nào, hắn vĩnh viễn không thể biết được, không cách nào biết.
Biết bao run rẩy và căm hận được cô giấu ở nơi thăm thẳm, rất khó để nhận ra.
- Cô đừng sợ nữa, tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu!
- ...
- Ở dưới có đồ ăn sáng cả rồi, mau chóng ăn kẻo nguội.
- Tôi hỏi anh một câu nữa được không? Nếu tôi muốn dùng quyền lực để đấu với quyền lực thì thế nào?
- Ý cô là chơi một trò chơi với nhà họ Vương đó trên thương trường?
- Đúng vậy!
Lúc nói đến chuyện này, hai mắt cô ngập tràn hi vọng. Dục Nhất Ngôn thở dài khe khẽ:
- Cô chưa từng trải qua trường lớp đào tạo gì về thương trường, cũng chẳng hề có kinh nghiệm gì cho cam. Nhưng không lẽ cô mới chỉ tính đến chuyện làm vợ tôi thôi sao?
- Tại tôi có chút nóng vội...
Hứa Hiểu Hy vỡ mộng chỉ trong chốc lát, sâu trong đôi mắt kia vơi dần đi mong chờ.
Hắn nói đúng, cô căn bản chỉ có thể ở sau lưng hắn, mượn quyền lực của hắn để giành lại quyền lực của mình.
- Mà sao cô biết sau khi ba mất thì để lại gia sản cho mình?
- Thật ra thì mẹ ruột tôi với người ba dượng kia có hai đứa con trai. Chúng rất thương tôi, một mực xem tôi là chị dẫu bị cấm cản. Sau khi ra tù thì một trong hai đứa đã đem đến cho tôi tấm di chúc, trên đó ghi rõ là gia sản nhà họ Hứa sau này đều là của tôi. Chỉ tiếc là tờ giấy đã rách mất, căn bản là không có giá trị pháp lí.
- Thế tại sao không bảo hai đứa em của cô giúp cô trong chuyện này?
Hiểu Hy lắc đầu, giọng đầy não nề:
- Bảo chúng phản bội ba ruột và mẹ ruột mình ư? Hơn nữa tôi làm vậy có khác gì lợi dụng chúng?
- Trong chữ trả thù không có chữ đắn đo!
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, không hiểu tại sao vào giây phút ấy lại cảm thấy hắn vô cùng xa lạ. Dường như bao phủ hắn là vô vàn sự nhẫn tâm và độc đoán chứ không phải là ấm áp như mọi khi nữa. Nhưng sau đó, cô liền bật cười mỉa mai, chậm rãi rời khỏi giường.
Cô và hắn làm gì có thân quen đâu mà không xa lạ?
Nhìn cô rời đi với nụ cười không rõ ý tứ trên môi, Nhất Ngôn khẽ vò đầu, không hiểu tại sao cô lại trở nên kì lạ như vậy.
Đột nhiên hắn nhớ tới mẹ mình. Bà từng bảo là khi đến kì phụ nữ rất bướng bỉnh, tâm sinh lí đều thay đổi, dặn hắn phải chăm sóc vợ cho kĩ. Thế là hắn đi lục tung cả phòng lên, xem thử trong này có miếng băng vệ sinh nào không. Lục lọi một hồi vẫn không có gì, hắn ba chân bốn cẳng rời khỏi nhà, lái xe đến siêu thị. Chẳng biết nên lấy loại nào, hắn vớ hết cả thảy băng, mỗi loại một bịch rồi đem đi thanh toán. Xong chuyện, hắn lại lái xe về nhà, hùng hùng hổ hổ đem túi đen lớn đến trước mặt cô, cao giọng:
- Của cô đây!
- Cái gì vậy?
Hắn không trả lời, để cô tự mở ra xem. Lúc trông thấy vô vàn băng vệ sinh ở trong túi, cô liền trợn tròn mắt. Hắn tưởng mình làm cô rung động liền nở một nụ cười lịch lãm như quý ông, chờ cô khen ngợi mình. Nào ngờ...
- Anh mua cái này làm gì vậy?
- Không phải cô đang đến ngày đèn đỏ sao?
- Không hề!
- ...
Nhất Ngôn vụt tắt nụ cười, từ khuôn mặt bất lực trở thành buồn bã. Hắn túm lấy cái túi, thở dài thườn thượt:
- Vậy thôi tôi đem đi trả!
- Anh mua ở siêu thị đúng không? Siêu thị thì ai cho trả chứ!
- Thế...
- Cứ để đấy, tôi trả tiền lại cho anh sau!
Một câu này của cô khiến trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ gì đó. Hắn đến nhanh trước mặt cô, hai mắt sáng rực:
- Đừng trả bằng tiền nữa!
- Sao cơ?
- Tôi tình nguyện nhận tấm thân của cô mà!